Khi chuyến tàu dừng lại, nó loạng choạng đi ra, thật là chóng hết cả
mặt, nó phải nắm lấy lan can mới có thể đứng vững được. Còn hắn thì bình thường, còn làm ra vẻ là đang hít thở không khí trong lành, nó ngẩn đầu lên nhìn hắn:
– Không phải anh cũng hét lớn lắm sao? Sao giờ lại tỉnh như không vậy?
– Cái trò này, tôi đã chơi đi chơi lại cả chục lần rồi. – Hắn cười khẩy. Nhưng nó lại thắc
– Thế anh hét lên là gì? Quen rồi thì sao phải sợ chứ?
– Tôi không phải sợ, mà là do có người làm tôi thấy buồn cười quá nên mở ngiệng ra cười thôi.
Rồi hắn bỏ đi trước, nó thật sự không hiểu sao hắn có thể làm thế. Đúng thật là… Nhục quá, lại thua hắn nữa rồi.
Nó đi ra ngoài thì đã thấy hắn ung dung cầm cây kem mà ăn, còn Lucky
thì nhìn nó với vẻ mặt trông đợi, nó nhăn lên với Lucky, đúng thật làm
cho dù có thông minh bao nhiêu đi chăng nữa thì Lucky vẫn háu ăn như
heo. Hắn cười:
– Lucky đợi cô hơi bị lâu đấy.
– Biết rồi – Nó nhăn với hắn, nhưng trong đầu nghĩ ” Hứ… muốn ăn quỵt tiền của tôi thì nói thẳng ra đi, còn lấy Lucky ra làm gì chứ, đúng là
tên đáng ghét nhất mà mình từng gặp”
Rồi nó đi về cái cửa hàng bên kia đường, hắn nhìn theo nó rồi bật cười, quay đầu nhìn con cưng, hắn vuốt nhẹ đầu Lucky:
– Mama có khí phách nhở?! Hứa là làm.
Lucky sủa lên đáp lại, hắn cười rồi bỗng dẫn Lucky đi đến chiếc xe kem hắn mua lúc nãy để mua thêm cho nó.
Nói về nó, mỗi bước đi là một câu rủa hắn, nó thật không hiểu sao
mình là có thể hét lên trong khi đường tàu lượn còn không bằng chuyến
tàu ma mà nó đã từng đi ở Mỹ. Ngán ngẩn lắc đầu, nó bước vào mua mấy cây xúc xích rồi đi ra. Đứng từ bên này đường, nó cố tìm hắn nhưng không
thấy đâu. Lại quá, hai người này đi đâu rồi, có khi lại bỏ nó ở một mình trong công viên không? Nghĩ thế nên nó tức tốc chạy qua, càng gần, nó
càng nhận thấy hắn không ở đấy, bắt đầu lo rồi.
Nhưng khoan đã, khi nó đi ngang qua một cái cây đối diện với cái hồ
nhỏ, sát chiếc hồ có một chiếc ghế đá và cả người ngồi ở đó nữa. Nó thấy quen quen, màu áo và kiểu áo đó nó đã gặp ở đâu rồi. Nó đi giật lùi để
nhìn kĩ lại, nó đang nghĩ đến một người, nhưng vì đứng từ phía sau nên
nó không thể biết chắc được. Đành phải đi lên mấy cây khác, nhìn theo
hướng nghiêng để xác định rõ hơn… Và điều đó đã mang đến sự bất hạnh cho nó… Những cây xúc xích rơi lộp bộp trên nền đá, nó không tin vào mắt
mình nữa… Điều này là không thể nào.
Hắn mua xong que kem, cũng dáo dác đưa mắt tìm nó, nhưng không như
nó, tìm đến muốn nhíu cả mắt không tìm thấy thì hắn đơn giản nhận ra
chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ đô của nó lấp ló phía sau một thân cây.
Hắn vui vẻ tiến lại gần nó, tay còn cầm theo que kem lúc nãy, nhưng đi
được nữa đoạn thì Lucky bỗng rên lên ư ử và đứng tại chỗ. Hắn dừng lại
theo Lucky và nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
– Sao thế? có chuyện gì à?
Nhưng Lucky không nhìn vào mắt hắn, mà bỗng chạy thật nhanh về phía
nó. Hắn nhìn theo, bỗng có cảm giác lạ, có chuyện rồi… đừng nói là…
không không… không thể nào…
Hắn lập tức chạy đến chỗ nó đứng. Mọi chuyện đúng như hắn đoán, không thể dấu chuyện này nữa. Nó quay đầu nhìn hắn với hàng nước mắt lăn dài, hắn nhìn mà thấy lòng thắt lại:
– Anh biết chuyện này đúng không? – Nó tay chỉ về phía ngược lại, khuôn mặt thì đau đớn nhìn hắn – Anh biết đúng không?
– Tôi…tôi – Hắn ấp úng.
Nhưng không đợi hắn nói hết câu, nó tiến thẳng đến chiếc ghế đá. Ngay lúc này, không còn biết phải làm sao nữa… chuyện đã đến nước này rồi
thì…:
– Hai anh chị ở đây là gì vậy? – Nó cất giọng run run
Lúc này thì hai người được nhắc đến mới giật mình quay lại, Thuận Lâm lập tức dừng ngay cử chỉ âu yếm mà anh đã dành cho Trâm Trâm lúc nãy.
Lần đầu tiên phải nói… Bà chị cúi mặt xuống lo sợ, cô đứng đó không dám
ngước nhìn đứa em trước mặt mình, Thuận Lâm thì đứng sau cô, anh nói nhẹ nhàng:
– Anh xin lỗi
– Cho cái gì chứ? – Nó nói với hàng nước mắt lăn dài.
– Anh đã định nói cho em biết từ ngay cái ngày gặp em, nhưng anh không muốn làm em mất vui, nên…
– Chị thật sự xin lỗi. – Trâm Trâm chen vào
– Chị không có lỗi gì cả, mấy người không có lỗi. Đúng rồi, đâu ai
hiểu tôi đâu chứ? Ồ, chiếc áo mà anh mua tặng cho người bạn nhân ngày
sinh nhật đây sao? – Nó nói mỉa mai chiếc áo chị gái nó đang mặc – Đẹp
đấy, rất hợp với chị.
Rồi nó bỏ đi, hắn lúc này bất lực chỉ biết đứng nhìn, nhưng khi thấy nó bỏ đi, hắn liền dắt Lucky chạy theo phía sau lưng nó.
Trâm nhìn em gái bỏ đi, cô bắt đầu khóc, Thuận Lâm đưa tay an ủi:
– Không sao đâu, anh chắc chắn rằng JiHun sẽ lo cho con bé.
– Em sai đúng không anh, em biết tình cảm nó dành cho anh, nhưng tại
sao em không thể ngăn được trái tim mình chứ – Trâm Trâm ôm mặt khóc.
Thuận Lâm ôm cô vào lòng:
– Thôi, nín đi nào, không phải lỗi của em đâu. Chúng ta về nhà thôi.
Rồi anh nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi công viên…
– Kim Hisun…Đứng lại đó cho tôi. Cô có nghe không hả?! – Hắn nói lớn
chữ cuối và nắm lấy cổ tay nó. Nó nhìn hắn với nước mắt đầm đìa:
– Anh muốn gì nữa hả? Tôi muốn đi chết đây này, anh để tôi yên. – Nó
cự quậy cố tách khỏi hắn, nhưng hắn càng xiết chặt tay nó hơn:
– Không phải tôi đã nói cô đừng thích anh ta nữa hay sao? Nhưng cô
đâu có nghe tôi?! – Hắn phun ra một tràng làm nó lặng im. Hắn tiếp tục – Chẳng lẽ, hắn chỉ là người duy nhất cô có thể yêu thôi sao? Chết ư?
Muốn lắm chứ gì? Để tôi dẫn cô đi.
Rồi hắn nắm lấy cổ tay nó chặt hơn và kéo nó đi thật mạnh. Nó, đang
sợ hắn… hắn thật sự dẫn nó đi chết thật sao? Nhưng vì vừa đau lòng lại
đang tuyệt vọng…Chết…có lẽ là cách duy nhất.
Hắn kéo về đến nhà, mở gara xe ra và lái ra chiếc xe con màu đỏ mui trần. Nó nước mắt vẫn chảy dài:
– Anh dẫn tôi đi chết mà, về nhà lấy xe làm gì?
– Lên đi. – Hắn lạnh lùng nói.
– Không, tôi muốn biết anh sẽ dẫn tôi đi đâu. – Nó cứng đầu đáp lại.
Hắn thở hắt ra tỏ vẻ khó chịu và mở cửa bước ra khỏi xe. Hắn xồng xộc
tiến đến chỗ nó, nó đi giật lùi như cảnh giác:
– Anh muốn làm gì?
Hắn không nói gì, liền bế thốc nó lên và bỏ vào trong xe như đặt một
chiếc bao tải, hắn còn hừng hực tức giận cài dây an toàn cho nó, vừa
nói:
– Muốn đi chết thì tôi chiều.
Rồi hắn vòng ngược lại và ngồi vào ghế lái, chiếc xe chỉ mới ra tới mặt đường mà hắn đã phóng xe vụt đi.