hap 4:
Hôm đó, mẹ nó thì khẩn trương chọn đồ cho nó, còn nó thì chán nản, chẳng biết làm gì. Mẹ nó chọn mãi cho nó rồi than vãn:
– Trời ạ, sao chẳng có đồ nào vừa mắt thế này.
– Mẹ cứ để con chọn.
Nó thét lên, rồi lấy chiếc áo phông cặp chỉ còn một cái rồi mặc một
chiếc quần jean, áo khoác caro cho đơn giản. Mẹ nó không đồng ý nhưng
trễ rồi nên bà cũng chẳng muốn kéo dài thời gian làm gì.
Nhà hàng GF…
Nó đến cùng mẹ, thì liền ngồi vào bàn mà nhìn quanh, nó hỏi bà Park:
– Con trai bác đâu ạ?
– Nó đi vệ sinh rồi. Con chờ chút, thôi thì tạm xem ăn món gì đi.
– Vâng ạ.
Nó đưa cái menu lên xem trước, rồi loay hoay mãi, nó nghe thấy có
tiếng đẩy ghế, cũng muốn xem hắn ta là ai còn đối phó, nó nói đại:
– Con chọn món này.
Rồi khi nó thả cái Menu xuống, hai người đối diện nhìn nhau.
1s….. 2s…..3s…
” A….a…a…a” Cả hai thét lên cùng lúc làm cho mọi người phải quay đầu nhìn bàn họ. Nó chỉ tay vào hắn nói:
– Pack Jihun? – Nó thét lên
– Kim Hisun? – Hắn nói giọng ngạc nhiên
Rồi cả hai đồng thanh chỉ tay vào đối phương, mặt mếu nhìn mẹ:
– Đây là người mà mẹ muốn con gặp mặt hả?
– Hai con quen nhau hả? Tốt quá. – Bà Pack vui mừng
– Đây không phải là áo đôi sao?
Mẹ của nó chỉ tay vào hai chiếc áo mà nó và hắn đang mặc, nó cũng
không ngờ, chính bây giờ nó chỉ muốn xông vào xé tan bộ mặt của hắn. Nó
tức xì khói, thật là….( t/g: Chớ có tức ; nó: ĐI RA CHỖ KHÁC ; t/g: Vâng ạ.). Mẹ nó nhìn bà Pack, rồi vui vẻ nói:
– Chị! mình ra kia tìm chút gì uống, để cho hai đứa nó nói chuyện.
– Ừ.
Rồi hai bà già dẫn nhau đi tới quầy tiếp tân, nó chú ý khoảng cách
giữa hai bà mẹ với chiếc bàn mình đang ngồi, để chắc chắn họ không nghe
thấy những gì nó sắp nói, sau khi đã chắc rằng đủ an toàn, nó nhìn hắn
và nói với giọng đầy căm hờn:
– Cái áo đó là do tôi thiết kế ra đó.
– Ờ vậy thôi. Nhưng tôi lỡ mua rồi.
– Chí ít anh cũng mua luôn hai cái chứ, mua một cái thì ai mua cái còn lại – Nó nói giọng bất bình.
– Có chứ, cô đang mặc đấy thôi.
– A….á…á…. – Nó thét lên trong quán.
Mọi ánh mắt chĩa thẳng vào nó khó chịu. Buộc một cô tiếp tân phải ra nhắc nhở:
– Xin quý khách không hét lên trong nhà hàng ạ.
– Ơ…xin lỗi – Nó đành ngậm ngùi.
Hắn hếch môi lên cười khinh bỉ, nó chỉ biết nhìn hắn và tặng cho một cái lườm, nó đâu thể làm gì nữa chứ.
Lát sau, hai bà mẹ trở lại, theo sau là một anh tiếp tân với cái khay trên tay, mẹ nó mắng nhẹ nó:
– Con này, quán xá người ta, sao mà cứ hét lên thế hả.
Nó khoanh tay bĩu môi, nói giọng hờn dỗi:
– Con không muốn gặp thằng này nữa, con muốn về nhà.
– Con cũng vậy – Hắn tuy không muốn nhưng cũng tán thành ý của nó.
Bây giờ Bà Pack cười:
– Nhà của hai con, mẹ bảo Chihun bán để mua nhà mới rồi.
– Cái gì – Cả hai nói lớn cùng lúc.
– Mua nhà mới để làm gì mà phải bán hai căn nhà của tụi con. – Hắn khó hiểu nhìn mẹ nói, bà cười:
– Cho hai con về ở chung chứ làm gì, đừng lo nhà tiện nghi lại gần trường nữa. Chút nữa đi xem nhà nha.
Hai đứa cứng họng không thốt lên lời, đúng lag bậc cha mẹ, luôn làm
đàn con phát điên, ngay lúc này, nó đang nghĩ đến cảnh tượng nó và hắn
sống cùng nhau đã thấy kinh khủng, nó rùng mình. Hắn nhìn nó, trong đầu
nghĩ : ” Trời ơi, chỉ thấy cái mặt đã đủ ghét rồi, nói gì tới việc sáng
nào cũng thấy mặt nó, như thế chắc mình nổi điên quá”. Mẹ nó mừng rỡ khi thấy hai đứa không nói câu gì, bà nói tiếp:
– Hai đứa cũng quen nhau rồi, tôi thì giờ mình đi xem nhà nghen.
– Tôi thấy được đấy – Mẹ hắn tán hưởng.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, mẹ nó cười:
– Chỉ có một chiếc xe, hai con tạm đi chung môtô của Jihun nha.
Rồi bà nhanh chóng vào xe để tránh lời phàn nàn của con gái tiểu thư. Hắn không nói gì, đi lấy xe rồi dừng trước mặt nó, hắn đưa cho nó mũ
bảo hiểm, giọng lạnh lùng:
– Đội đi, tôi cũng không muốn đâu.
Nó miễn cưỡng cầm lấy mũ đội lên đầu. Nó ngồi lên xe, hắn còn cảnh báo:
– Đừng ngồi sát tôi, tôi thấy khó chịu.
– Chứ anh tưởng tui muốn lắm hả. Anh….
Nó chưa nói hết câu thì hắn phóng xe làm nó mất thăng bằng để mũ nó
đụng vào mũ hắn đánh ” Cộp”. Hắn thoáng cười nhưng lại nói giọng khó
chịu:
– Tôi nói là tránh xa ra mà, cô không nghe sao?
Nó bĩu môi không nói câu nào, cả hai đuổi theo chiếc xe taxi đen phía trước của hai mẹ để đến nhà mới.
Nhà mới công nhận khang trang thật, lại gần trường, mọi thứ tiện nghi hiện đại, thoáng nhìn thì thấy rất tuyệt nhưng cả căn nhà lại được trang trí đồ
đôi, cái bình hoa thì ở đâu ở đấy đều màu hồng, gian bếp thì lãng mạn phết, cái phòng ngủ mới khủng hơn, toàn một màu trắng tinh khiết, như
đã nói, toàn đồ đôi. Hai bà mẹ nhìn thấy căn nhà mà xuýt xoa mãi, mẹ nó
vỗ vai hắn:
– Con rể thấy sao, tuyệt lắm đúng không?
– Ơ… Con rể cơ á? – Nó thét lên, mẹ nó xua tay:
– Chứ gì nữa, con cũng lo mà gọi bác Pack là mẹ đi.
Nó tức xì khói, chỉ muốn hai mẹ đi ra mau để nó và hắn còn giải quyết mà phân chia căn nhà. Chuyện đến cũng đến, hai bà mẹ dắt nhau ra cửa,
nó vui vẻ hỏi:
– Hai mẹ đi đâu vậy?
– Mua đồ cho hai con.
– Bọn con có thể tự mua mà. – Nó nói giọng con nít.
– Không, hai con không mua được cái đồ đôi nào đâu.
Rồi hai bà đi ra xe, nó nhìn theo chiếc xe rồi đóng sập cửa lại, nó giận dữ nói:
– Giải quyết chuyện này đi.
Nhưng chẳng thấy ai ở đó cả, hắn đã đi đâu chẳng thấy, nó chạy tìm khắp căn nhà, miệng không ngừng gọi:
– Đồ khó ưa. Anh đang ở đâu?
Nó đi lên lầu hai, phía sau phòng có một ban công nhỏ được bày trí
rất đẹp, có nhiều hoa và có một cái ghế ở giữa, tuy nhỏ nhưng nó mang
một vẻ ấm áp, hắn thì ngon lành ngồi khoanh tay mắt nhắm thưởng gió, nó
ngồi đối diện rồi nói:
– Bàn về chuyện căn nhà đi.
– Bàn gì được, như thế thì như thế thôi – mắt hắn vẫn nhắm nghiền, nó bĩu môi rồi đứng dậy bỏ đi.
Nó vào nhà, từng bước đi là từng bước giận dỗi nện xuống sàn. Nó ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay trước ngực, nói giọng hờn dỗi:
– Mấy bà mẹ đúng là, sao lại cứ bắt ép thế này. Mà chọn ai không chọn, chọn ngay thằng trời đánh. Cái thằng đó…
– Cô đang chửi tôi đó hả.
Hắn từ đâu xuất hiện lại chỗ sofa ngồi, tay đan vào nhau, nói vẻ nghiêm trọng:
– Cái chuyện này không thể cho nhà trường biết, dù gì thì tôi cũng là hội trưởng mà, có hiểu không.
– bộ đầu óc tôi bã đậu lắm hay sao mà không hiểu chứ. Nhưng làm sao vào nhà, gần trường mà?
– Thì cứ ở lại cho đến khi mọi người về hết thì vào. Ngu thế không biết.
Nó gật gù đầu, rồi đi ra ngoài, nó định dọn đồ cũ nó ở nhà kia. Dù gì thì cũng bán cho người ta rồi. Hắn thấy thế, cũng về nhà dọn lại đồ. Nó tiếc nhà đó lắm nhưng… đành thế thôi.
Hắn thì phải nói là tỉnh như ruồi, hắn chẳng quan tâm tới mấy vụ này
lắm. Hắn dọn đồ xong thì loay hoay đóng đinh để treo bức ảnh hắn chụp
với GD. Xong xuôi hắn ngắm bức ảnh mà cười:
– Lâu rồi không gặp ông anh.
Lại nói tới nó, sau khi kiểm tra đồ nó mới nhận ra là thiếu mất một
thứ, nhưng giờ đang bận tối mày tối mặt thế này nên chắc ngày mai học
xong nó sẽ chạy qua lấy.
Nó ra khỏi phòng, thấy hắn loi choi tay đút vào túi quần, xách cái búa đi trong nhà mà thấy ghét. Nó nhăn mặt tự nói:
”Với bản tính cứng đầu, thích tự do của mình, mình hứa cái vụ ở nhà chung này nó sẽ không để nó kéo dài lâu đâu.”