Ngày ra tòa…Trước giờ ra tòa 3 tiếng…
Một toán người đi lên lớp của nó, trong khi đó cả lớp đang im lìm để
chú ý đến bài học thì cánh cửa mở ra và có một người đàn ông xin phép
bước vào lớp, cô giáo thấy hơi khó hiểu nhưng cũng cho phép ông ta đi
vào. Ông đứng trên bục dõng dạc nói trong sự ngẩn ngơ của cả lớp:
– Cô Choi Ina và Kim Hisun, mời đi theo chúng tôi. Đã sắp đến giờ rồi
Nó nghe vậy thì liền điềm tĩnh đẩy ghế đứng lên, hắn khẽ quay lại
nhìn đôi mắt gần như vô hồn của nó thì thấy thật xa cách…Nó đúng thật là thay đổi quá nhiều rồi. Ina thì run sợ khi bị gọi tên, thế là ngày này
đã đến rồi. Nước mắt cô lại rơi không thể ngừng được. Phải làm sao đây….
Ngay khi cả hai đi ra khỏi lớp, hắn quay đầu lại nhìn Seho, có lẽ đã
đến lúc rồi. Khoảng chừng 15 phút sau, cả lớp giải lao, hắn, Seho và hai cô bạn thân của nó liền trốn học để đến dự phiên tòa. Ngay khi họ đến
nơi đã thấy cánh nhà báo vây quanh cửa và vây quanh một người đàn ông,
họ còn ồn ào hỏi chen lấp:
– Ông Choi…Con gái ông bị kiện vì lý do gì?
– Ông Choi, ông đã có kế hoạch gì để thắng vụ kiện chưa?
– Xin ông hãy trả lời câu hỏi???
Bốn đưa đứng ngoài cuộc cũng thấy thật tội nghiệp bác ấy. Zin ngây ra hỏi:
– Đó là bố Ina sao?
– Ừ, ông ấy là giám đốc ngân hàng lớn, nên cánh nhà báo vây quanh ông khi bị kiện như thế cũng không có gì lạ. – Dara trả lời.
Nhưng cả bọn nhanh chóng chạy vào trong trước khi quá muộn. Họ chia
nhau ra tìm nó, xem nó sẽ đi vào phòng số mấy. Hắn chạy đi chạy lại ở
tầng hai để tìm nó. Hắn vừa xuất hiện chỗ đường vòng thì thấy chị gái nó đi ra từ nhà Vệ sinh, theo sau là nó, nhưng nó đang diện trên mình bộ
váy trưởng thành giống chị gái chứ không còn ngây thơ như hình ảnh
thường thấy. Hắn im lặng nhìn nó từ sau lưng, nó quá khác rồi, nó không
còn là nó nữa, tại sao… chỉ là mất trí nhớ mà đã thay đổi cả một con
người sao???
Hắn không để mất dấu nó, liền đi theo hại chị em thì thấy họ đi vào
một căn phòng lớn, hắn khẽ nhìn vào bên trong, thì ra đấy là nơi sẽ xảy
ra phiên tòa xét xử, hắn lấy điện thoại ra gọi cho ba người còn lại:
– Các cậu xuống tầng hai, căn phòng có tên là, phòng xét xử số hai.
Hisun và cả chị cô ây đang ở đây, nhanh nhé, có lẽ phiên tòa sắp bắt đầu rồi.
Hắn tắt máy và lẻn vào trong, rồi yên vị tại một chỗ cách xa vòng
móng ngựa. Hắn nhìn quanh, phiên tòa có vẻ rất vắng và không có nhiều
người, bên Ina chỉ có mỗi bố mẹ cô ấy, và nó thì chỉ có mỗi chị gái.
Nhưng sao lại chỉ có từng này người kia chứ? Đáng lẽ chuyện mà con gái
giám đốc ngân hàng bị kiện phải thu hút nhiều sự chú ý chứ?!
Đang lo suy nghĩ thì hắn không nhận ra ba người còn lại đã đến khi
nào, họ tạo ra tiếng động quá lớn nên làm nó bất giác quay người lại để
nhìn. Nó thấy những gương mặt thân quen đó thì không khỏi vui mừng, rốt
cuộc thì họ cũn g đến, nhưng khi nó nhận ra có hắn ở đây thì liền dập
tắt ngay nụ cười trên môi mà không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng nó lập tức
lấy điện thoại nhắn tin cho Seho:
” Sao Jihun lại ở đây. Đừng nói với mình là cậu đã nói sự thật với cậu ấy đấy nhé?!”
”Ừ thì, mình nói rồi, bởi vì Jihun đáng được biết mà? Chẳng lẽ cậu
muốn lừa dối cậu ấy mãi sao?” – Seho gửi lại tin nhắn đáp trả.
Nó đọc xong hàng tin nhắn đó thì liền im lặng không nhắn trả lại….
Hừm… chuyện đã đến nước này rồi thì thôi, hắn muốn làm gì thì kệ hắn. Nó không quan tâm nữa.
Ngay lúc đó Ina được đưa ra đứng trước vành móng ngựa. Cô nhìn bố mẹ
mình và rồi nhìn về phía nó, lại bằng ánh mắt cầu cứu đáng thương, nhưng ngay khi nó kịp phát hiện thì chị gái nó đã ra tay trước, cô đưa ngón
tay về phía quan tòa rồi lầm bầm:
– Nhìn lên trên kia kìa
Ina thấy được ánh mắt đó và hiểu được ý của Trâm thì hơi sợ nên liền quay đầu đi.
Phiên tòa bắt đầu bằng những lời giới thiệu và đọc văn án. Và rốt
cuộc cũng đến phần bào chữa… Bên luật sư Wang có quyền được nói trước,
ông theo tờ giấy để đi ra trước quan tòa và bắt đầu nói:
– Thưa quan tòa và toàn thể mọi người ở đây. Như chúng ta đã biết là
thân chủ của tôi bị kiện vì tội cố ý gây thương tích cho cô Kim Hisun,
nhưng thật ra, theo những gì tôi được biết thì cô Hisun tự ngã cầu
thang, chứ không phải do ai cả.
– Thưa quan tòa – Công tố viên Cho Won cũng bắt đầu nói – Nhưng chúng tôi hoàn toàn có chứng cứ. Theo như những thứ tôi có được, khoảng tầm
năm giờ chiều, khi trận đấu bắt đầu, thân chủ Kim Hisun của tôi đã đi từ tầng thượng để xuống sân cổ động cho đội bóng. Cũng chính lúc đó, Cô
Choi Ina đây đã đi từ dưới lên với cây gậy bóng chày có số 05 và Đánh
một gậy vào đầu làm thân chủ tôi bị thương đến mất trí nhớ.
– Thưa quan tòa – Ông Wang lại cắt ngang – Nếu như nạn nhân đã mất
trí nhớ thì biết đâu, ngay lúc này đây, cô ấy đang cố vu oan cho thân
chủ tôi thì sao. Vả lại, nếu cô ấy bị đánh một gậy vào đầu thì đã liền
ngất đi, sao có thể chứng minh là cô ấy đã thấy thân chủ tôi ở đó? – Ông Wang đắc chí nói.
Không khí bên trong đã có gì đó rất căng thẳng, quan tòa lại đang gật đầu đồng ý với những gì luật sư nói. Tình hình này có vẻ nghiêng về bên phía Ina hơn nhiều. Hắn lại nhìn nó, vẫn không có động thái gì lạ…bình
thản đến đáng sợ… Sau đó, ông Won cũng không thua kém gì liền tiếp tục
bào chữa cho nó:
– nếu chúng ta theo quan điểm của luật sư Wang thì có lẽ đúng, nhưng
đó chỉ là ý kiến cá nhân của cả bị cáo lẫn luật sư, nếu chúng ta căn cứ
vào thời gian lúc đó thì sẽ có kết quả ạ. Nếu quan tòa cho phép thì tôi
xin tiếp tục.
– Mời ông – quan tòa nói.
– Thưa quan tòa – Ông Won bắt đầu – Vào lúc 5 giờ kém 10′, thân chủ
của tôi đã nhận được tin nhắn từ một người bạn, nội dung thì người đó
muốn thân chủ tôi xuống sân cổ vũ, bởi lẽ cô Hisun đây lúc đó đang ở
trên tầng thượng. Ngay lúc đang xuống thì cô ấy gặp bị cáo Ina đang đi
lên với cây gậy có số 05. Và vì muốn tìm hiểu nên thân chủ tôi đã có hỏi chủ nhân cây gậy và được biết, đúng là lúc 5h kém 10′, cô Ina đây đã
cầm theo cây gậy để lên phòng hội trưởng. Vậy có thể kết luận, cả thời
gian và hoàn cảnh đã rất phù hợp. Tôi xin hết.
Công tố Won kết thúc bài lập luận chặt chẽ của mình, vị thế lại
nghiêng về phía nó, nhưng luật sư Wang lại hỏi một câu làm mọi người đơ
hẳn ra, kể cả ông Cho Won:
– Vậy… ông có chứng cứ để chứng minh những gì vừa nói không???
(Còn tiếp)