Up bằng điện thoại, có gì sai sót thì thông cảm giùm ta nghen… bần tăng cảm tạ)
Hắn chạy đến trước cổng sân bay thì nhận ra nó và chị gái. Chị gái
nó.còn đưa ngón tay ra chỉ về phía em gái. Hắn không chần chừ lập tức
chạy đến chỗ nó đang ngồi. Nhưng hắn không đến đứng cạnh nó mà chỉ đứng
cách xa nó chừng sáu bảy mét. Còn nó, phần nào thấy hơi khó chịu khi ai
đó như đang nhìn nó. Và lý trí nó mách bảo hãy nhìn về phía tay trái, vì ánh mắt đó như đang ở phía đó nhìn qua nó.
Nhưng ngay khi nhận ra hắn chính là người đem đến cái cảm giác đó thì
nókhông khỏi ngạc nhiên. Nó từ từ đứng dậy và nhìn cái con người phía
trước đang thở hổn hển. Hắn chống nạnh khó khăn rồi nói:
– May quá. Vẫn chưa đi
– Cậu làm gì ở đây vậy? – nó hỏi
– Đừng đi nữa. Hãy ở lại đây đi. – hắn
nói thật lòng một cách có thể.
Nó bất ngờ với lời đề nghị của hắn. Hắn đang cố giữ nó lại, không
uổng công nó chờ hắn. Nhưng không thể dễ dàng nói ở là ở được. Nó cũng
có lòng tự trọng của bản thân mà?!?! Nghĩ đến đây, nó mím môi nói dứt
khoát:
– Không, tôi quyết định đi rồi. Cậu không ngăn được tôi đâu.
Hắn ngạc nhiên với câu trả lời đó của nó. Nó thật sự không còn chút
gì với hắn thật sao. Hắn đã nghĩ rằng, ít nhất thì nó cũng sẽ cười thật
tươi trước sự xuất hiện của hắn chứ. Đằng này, đúng là con người này
không biết lãng mạn là gì. Làm sao đây, nó đã nói như vậy rồi thì nên để nó đi sao? Nhưng
hắn thật tình muốn nó ở lại đây. Thật sự rất muốn. Nhưng rồi, hắn lại
nhận ra, nó đúng. Đất nước này mang đến cho nó biết bao nỗi bất hạnh.
Mọi chuyện đều chưa có lần nào xuông xẻ cả. Nên việc nó ra đi có lẽ sẽ
là tốt nhất. Nghĩ vậy, hắn liền nói:
– Vậy thì cậu đi mạnh giỏi. Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
Rồi hắn quay đi, nó thấy thật kinh khủng và bực tức. Hắn thật sự để
nó đi dễ dàng vậy sao. Sau vao nhiêu chuyện và giờ là cậu nhớ bỎ vệ sức
khoe nha. Đúng là tức chết đi được. Nó cũng quay người lại và bỏ đi một
cách vội vã đầy tức giận.
Hắn quay người lại thì thấy nó đang đi rất vội. Bước chân rất giứt
khoát. Haizzz…. chắc hẳn nó rát muốn rời xa cái chốn này mới vội vã như
thế. Có lẽ việc để cho nó ra đi là đúng. Hăbs lại quay người ủ rũ bỏ về.
Lại đến nó, cũng quay lại nhìn hắn. Thật chẳng ra làm sao. Cậu ta thật
đáng ghét, cậu không thể nói câu ” đừng đi mà” chỉ một lần nữa sao? Hắn
mà nói, kiểu gì nó cũng sẽ ở lại mag xem. Nhưng đằng này, cái thằng đó
vẫn lết thân bỏ đi. Đúng là đáng ghét mà. Và nó lại càng bực tức quay
lưng đi.
Chị gái là người ngoài cuộc cũng bực thay cho hai cái con người trước
mặt. Cô đã cố rạo cơ hội để họ gặp nhau lần cuối mà bây giờ đường ai nấy đi sao. Đúng thật là tức chết đi được… Haizzzz…. Thôi bỏ đi, hi ông bà
chắc không sao đâu vì trước sau gì chẳng gặp lại… Cô hiểu cảm giác đó
mà, rồi cô bật cười và kéo vali đến chỗ em gái để chuẩn bị cho chuyến
bay sắp bắt đầu. Chị gái nó thấy vẻ mặt tức giận của nó rồi tỏ vẻ không
biết chuyện và hỏi:
– Sao vậy???
– Còn trăng sao cái gì nữa, chị nói với hắn là bữa nay mình đi chứ gì.
– WTF…. sao lại là chị?
– Em không đùa với chị nữa đâu. Em bực rồi.
Rồi nó phụng phịu bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi với chị gái. Bà la sát cười mỉm môi rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm sau…
Mọi thứ là khởi đầu mới. Nếu như hắn không là gì với nó nữa thì nó sẽ tự bắt đầu lại từ đầu. Việc đầu tiên là phải dậy thật sớm, đén trường để
tiếp tục xin học. Thứ hai là sẽ cùng ăn tối và tụ tập với bạn bè cũ. Sẽ
tuyệt lắm đây. Nó hớn hở lấy cặp xách mà chạy khỏi nhà. Mặc cho cô giúp
việc đứng sau kêu gào về vụ bữa sáng rất quan trọng. Hôm nay sẽ là ngày
bận rộn đây.
Seoul….
Hắn lết thân xuống nhà bếp, ăn qua koa loa bữa sáng và không quên cho bé yêu Lucky vài cây xúc xích. Hắn vẫn cảm thấy đau đầu và mệt mỏi, hôm
qua hắn đã lại say khướt như một tên nghiện rượu. Không biết từ khi nào, mỗi lần buồn là hắnhắn lại lấy rượu ra, trong khi bản thân vẫn chưa đ tuổi để uống
cái chất có cồn đó. À… phải rồi, từ cái lúc nó nốc chai rượu quý của bố
hắn. Ơ… lại là nó nữa rồi. Phải cố quên cái con người đó thôi chứ, và
phải cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Đúng là phải thế rồi.
Hắn đến trường, mọi thứ vẫn vậy, không có gì thay đổi, trừ trái tim cô
đơn của hắn. Mới hôm qua còn gặp nó mà hắn cảm thấy mình xa nó như cả
một tháng rồi. Hắn chán nản đặt túi xuống và liền gục đầu xuống bàn.
Seho và Dara nhận ra cógì đó không đúng liền đi đến chỗ hắn mà an ủi.
Dara nói thêm:
– Hôm nay cũng là ngày mà Ina chuyển ra Mỹ để học.
– Cậu ấy đi rồi à. Thế cũng tốt. Đỡ phải thấy bản mặt của cậu ấy. – Hắn vừa nói vừa thở dài.
Hừm…. Ngày hôm nay chắc sẽ dài và chán lắm đây. Dara và Seho ngán ngẩn nhìn nhau.
Mọi chuyện… không như nó nghĩ… lớp học thì đã được sắp sếp rồi. Nhưng
bố.mẹ nó.bận nên nó phải ăn một mình. Phải chi có người ăn chúng thì tốt quá. Tối hôm nay, nó định đi hẹn lũ bạn thì toàn
– Tao hẹn đi với gấu rồi. Sorry bồ nha.
Haizzz… thật bất công quá đi mất…
không còn đứa nào FA nữa sao. Phải chi nó cũng có người yêu. Nghĩ đến
đây nó lại nhớ đến hắn, lại thế nữa rồi… Haizzz… nó vò đầu bứt tóc đau
khổ rồi ôm gấu nằm phịch xuống giường. Không biết bây giờ hắn đang làm
gì thế nhở….
Vẫn như vậy… cuộc sống thiếu nhau vẫnvẫn cô đơn và vẫn chưa thể quen
được. Hắn dường như không thể chịu đựng nỗi cái việc xuốt ngày đi học và nhìn cái ghế bên cạnh trống rỗng và đến khi về lại phải ăn cơm một
mình. Thậm chí tìm một người để cãi nhau cũng không có…. Huhuhu.
Hắn.đang rất cần nó… Rồi Hắn đi qua một cửa hàng trang sức trên đường về nhà, nhìn cặp tình nhân đang âu yếm lựa chọn trang sức cho nhau mà hắn
thấy thật sự cần làm điều gì đó. Nhưng làm cái quái gì chứ… Bực thật, bỏ đi…
Bên mẹ nhà mình cũng không hơn kém gì. Ngày nào cũng muốn có ý định
sẽ về Hàn vì… nó nhớ hắn đến phát điên mất thôi. Và nó quyết định rồi
cuối tuần này sẽ bay về đó. Danh dự là gì chứ trong khi nó đang chết dần chết mòn vì nhờ hắn kia chứ… Đúng rồi, phải thể chứ….
(Còn tiếp)