Tôi Như Ánh Dương Rực Rở ( Quyển Thượng)

Chương 22: Chương 22




Bữa sáng là được Ân Khiết và Vũ Hoa mang đến.

“Vừa nãy lúc mới đến bọn tôi gặp phó tổng Lâm ở dưới lầu, anh ấy đưa cháo cho bọn tôi đưa tới đó. . . hình như là do bảo mẫu nhà anh ấy nấu.”, Vũ Hoa vừa nói, vừa mở hộp giữ nhiệt.

Ân Khiết thì lại làm loạn tại phòng bệnh.

Sau khi thấy tôi không có gì, cô ấy đã nhanh chóng thoát khỏi cảm giác ân hận, hưng phấn ngó nghiêng trong phòng tôi.

“Woah, Hi Quang! Bà ở phòng một người luôn nha. Phó tổng Lâm thật hào phóng quá.” .

Vũ Hoa so với cô ấy thì nhẹ nhàng hơn, ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn tôi ăn, vừa lo lắng vấn đề thuốc men: “Phòng bệnh đơn thế này, bảo hiểm y tế của chúng ta hình như đâu có trả cho phải không?”

“Trời ơi, bà lo làm gì. Hôm qua phó tổng Lâm thanh toán hết rồi”, vẻ mặt Ân Khiết như không có gì, “Nếu không phải do người bạn kia đột nhiên hét lớn, Hi Quang cũng chẳng giật mình mà ngã. Chỉ là Hi Quang nè, bà đừng trách phó tổng Lâm nha.”

Vũ Hoa hiếu kỳ hỏi: “Sao bà biết là bạn thường mà không phải bạn gái?”

Ân Khiết nói: “Ngày hôm qua bà không thấy sao, lời nói, thần sắc nghiêm nghị của phó tổng thật sự dọa người ta. Thật ra khi Hi Quang ngã, người kia chắc cũng sợ lắm. Nếu như là bạn gái, phó tổng Lâm đúng ra phải an ủi người ta chứ, nhưng mà lại không làm thế. Tôi nghe nói họ là bạn học trước đây.”

Ân Khiết nằm sấp trước giường tôi, rất nghiêm túc nói: “Hi Quang, từ nay bà đừng nói phó tổng Lâm đối xử tệ với bà nữa. Hôm qua lúc đưa bà tới bệnh viện, tất cả đều do anh ấy sắp xếp. Quả là không hổ danh từng là bác sĩ, thật là lợi hại, trước khi xe cứu thương đến đã sơ cứu kiểm tra hết cho bà, thật sự đẹp mê người luôn. Sau đó có một thực tập sinh thao tác không cẩn thận bị anh ta sạc cho một trận, tránh hại người hại mình. Trời ơi, từ trước tới giờ chưa từng thấy anh ấy dữ dằn như vậy, tôi sợ ngây người luôn.”

Tôi nghe cũng ngây người.

“Ờ, phải rồi, bà còn nôn ra trên người của người ta nữa.”

… .

Lúc này tôi trực tiếp choáng váng.

Trong đầu hình như lại có chút ấn tượng, giống như là một lúc kia bị anh ta lay dậy, trực tiếp hướng người anh ta mà phun ra?

“Người ta lại còn phải đỡ cho bà nôn ra trên người, không là bà ngã rồi. Phải rồi, không biết tay anh ấy có bị thương không nữa. Anh ấy đỡ bà mà. . . Hi Quang à, phó tổng lúc đó vội đến vấp ngã luôn. . .”

Dùng bữa sáng xong thì đuổi bọn họ về đi làm. Giờ tôi cũng không có việc gì. Tuy trên chân có vài vết thương, đi lại có hơi bất tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy, thật sự không cần họ cứ phải ở bên cạnh.

Tôi nghĩ đến Lâm Tự Sâm.

Tuy rằng nếu không do bạn của anh ta hét lớn, tôi cơ bản sẽ chẳng bị ngã, nhưng lúc đó đến giờ đều là do anh ta chăm sóc, mặc dù thái độ. . .không được thân thiện lại kỳ quái như thế, như mà đúng là tôi nên cám ơn anh ta chứ?

Tôi hơi do dự, mở đến số điện thoại của anh ta.

Do có công việc cần đến, số điện thoại anh ta tôi cũng có lưu, nhưng đến tận giờ vẫn chưa dùng đến. Tôi vặn vẹo soạn tin nhắn cả nửa ngày, cuối cùng gửi đi một tin ngắn gọn.

“Hôm qua cám ơn anh.”

Thật lâu sau không thấy trả lời.

Tôi nghĩ, chắc anh ta cũng không biết số này là của ai. Đang chuẩn bị gửi thêm một tin nói rõ hơn, tin trả lời đã đến, vô cùng lịch sự khách sáo: “Đừng khách khí.” .

Có qua có lại rồi, tôi buông điện thoại di động. Xem thấy còn chưa đến tám giờ, tôi yên tâm đi ngủ một giấc.

Ngủ một lúc ngắn đến khi thức dậy, điện thoại bên cạnh gối không ngừng chớp sáng. Cầm lên, có một tin nhắn mới. Vừa mở ra, là của Lâm Tự Sâm.

“Em thế nào rồi?” .

Tôi nhìn giờ, đã gửi từ hơn nửa tiếng trước, lập tức trả lời: “Cảm thấy không có vấn đề gì nữa.”

Rất nhanh đã nhận được tin nhắn hồi đáp: “Một lát nữa tôi sẽ đến.”

Hả? .

Tôi vặn vặn điện thoại nửa ngày, còn chưa biết trả lời thế nào đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Lâm Tự Sâm mở cửa bước vào.

Tôi ngây ngốc nhìn anh ta.

“Vừa lúc đi ngang qua ở dưới lầu.”, anh ta đứng ở cửa nói.

“Ờm” .

Anh ta ngừng một chút, mới đi đến. Tôi định ngồi dậy lại bị anh ta cản lại, “Nằm xuống đi, em tốt nhất là cứ nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”

“Cảm giác không sao rồi.”, tôi ngồi một lát, ôm chăn, “Việc kia, xin lỗi. Tôi nghe Ân Khiết nói hôm qua nôn hết ra người của anh.”

“Là bác sĩ mà, thói quen rồi.” .

Anh ta đã thay quần áo, lại trở về hình dạng sạch sẽ cao ngạo ngày thường. Tôi khó khăn lắm cũng không nghĩ ra bộ dạng anh ta lúc bị bệnh nhân nôn vào người. . . Lại nghĩ đến tay anh ta, “Tay của anh, Ân Khiết nói hình như tay anh bị thương. . .”

“Không sao”, anh ta trả lời hai chữ ngắn gọn.

Phòng bệnh trở nên trầm mặc .

Anh ta nhìn tôi, đột nhiên hỏi: “Nhiếp Hi Quang, nếu như tôi quên hết tất cả các chuyện trước kia, vậy em thì sao? Những chuyện tôi đối xử với em, em có thể quên hết không?”

Đây là… Muốn làm hòa? .

Tôi liền khiến lòng quên đi một chút việc anh ta bắt tôi tăng ca đủ loại. Nhưng hình như tôi có dùng năng lực tinh thần (?) khiến anh ta bị tai nạn. . .sau đó bạn anh ta khiến tôi té lầu, anh ta lại bị tôi nôn vào người. . . hình như là huề rồi? [năng lực tinh thần =))))))))))]

Tôi rõ ràng rành mạch quên đi hai lần sau, hào phóng nói: “Tôi chưa bao giờ ghi thù cả.”

Anh nhìn tôi thật sâu, gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” .

Nhưng mà… .

“Sao đột nhiên anh lại…”, làm hòa này nọ?

“Tôi sợ em… Tôi sợ nhất là người bệnh khóc”, anh ta đột ngột chuyển chủ đề.

Tôi nhìn anh ta trừng trừng, nghĩ trong lòng có phải nửa vế sau của câu đầu là muốn nói sợ tôi khóc? Tuy là ngập ngừng. . . Lại nhớ đến hôm qua bản thân khóc lóc thế nào, trên mặt tôi đột nhiên nóng lên, không thể hối hận hơn nữa vì đã hỏi anh ta chuyện này.

May là vừa lúc mấy người mặc áo khoác trắng dài đẩy cửa bước vào.

Đến giờ kiểm tra phòng.

Đi đầu tiên là một bác sĩ tầm ba mươi tuổi, vừa vào cửa đã tít mắt cười.

“Ah, bác sĩ Lâm, sao cậu[*] lại ở đây? Hôm qua đã không ngủ cả đêm mà hôm nay còn khỏe thế kia, không hổ là đệ nhất cầm thú học viên y học chúng ta năm đó mà.” [ờ, anh cầm thú đã lộ mặt =))]

*ở đây nguyên văn dùng là “ngài” ^_^””””

“Lại đây lại đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút.”, anh ta quay về phía các bác sĩ đứng ở cửa nói, “Hậu bối trường đại học và du học của tôi, bác sĩ Lâm Tự Sâm.”

“Tôi biết bác sĩ Lâm! Có vinh hạnh từng được xem qua luận văn về u não của anh.”, sau lưng anh ta là một bác sĩ nữ vui mừng đưa tay hướng Lâm Tự Sâm, “Thật tiếc là lần trước tôi đến bệnh viện của anh lại nghe nói anh đã tạm rời công việc. Không biết giờ anh đã thăng chức đến đâu?”

Lâm Tự Sâm cũng đưa tay ra bắt, nhưng dè dặt hơn so với sự nhiệt tình của mấy người kia, “Tôi không theo nghề y nữa.”

Bác sĩ nữ kia ngạc nhiên: “Hả, thế làm sao được?”

Lâm Tự Sâm ngắn gọn nói: “Nhân các hữu chí.” [1]

[1] Nhân các hữu chí: mỗi người có một chí hướng riêng.

“OK, OK! Chuyện cũ sau này hãy nói đi.”, một bác sĩ trẻ tuổi cắt ngang, hướng về tôi nói: “Bạn gái bác sĩ Lâm của chúng ta sao? Hôm nay sao rồi? Có khó chịu ở chỗ nào không?”

“Là đồng nghiệp của tôi.”, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tự Sâm đã nhàn nhạt nói.

“À, ha ha ha, là tôi nhầm, vậy giới thiệu một chút, Nhiếp Hi Quang đúng không? Tôi họ Phương, là bác sĩ chịu trách nhiệm của cô.” Bác sĩ Phương hỏi tôi mấy vấn đề, lật lật xem bệnh án và hình chụp của tôi, “Không sao, rất may mắn, không có vấn dề gì cả. . .”

“Trước đó có nôn mửa và mất ý thức. Tuy trên phim chụp không có vấn đề gì, nhưng cứ tốt nhất ở lại bệnh viện theo dõi một chút, cứ 48 tiếng lại đi chụp CT một lần”, người lên tiếng là Lâm Tự Sâm, anh ta nhìn thoáng qua ảnh phim chụp trong tay bác sĩ Phương rồi nói.

“À, vậy tất nhiên là tốt nhất.”, bác sĩ phụ trách nhìn tôi, cười cười nói, “Dù sao cũng là ngã từ rên cao như thế xuống, cứ là nằm viện theo dõi mấy ngày để đảm bảo.”

Tôi gật đầu, hỏi vị bác sĩ mà nghĩ thế nào cũng đều thấy không an toàn: “Tôi phải ở đây bao lâu nữa?”

“Hai tuần đó.” .

Bác sĩ phụ trách trả lời chẳng chần chừ chút nào, sau đó quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Có được không?”

Lâm Tự Sâm thần sắc bất động trả lại tấm phim cho anh ta: “Anh là bác sĩ phụ trách.”

“Ah, vậy sao? Thế thì…” .

“Không nên chiếm dụng tài nguyên.” .

“Yên tâm, phòng bệnh tính theo giá thường.” .

Bác sĩ Phương viết vài chữ vào bệnh án của tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

… Sao tôi lại cảm thấy là lạ thế này?

Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh rồi, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh. Tôi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tự Sâm. Lâm Tự Sâm tức gật đầu nói: “Hôm khác tôi lại đến.” .

Sau đó tay để vào túi quần, cũng đi mất.

Để lại tôi suy nghĩ thật lâu, vì sao tôi đã nhanh khỏi rồi, còn phải năm viện thêm hai tuần nữa?

Tôi cứ nghĩ Lâm Tự Sâm nói hôm khác sẽ lại đến, chỉ là lời khách sáo. Nên đến khi nhìn thấy anh ta khi mới sáng sớm, tôi thật sự bị dọa cho sợ. Có lẽ do sự kinh ngạc của tôi thể hiện quá rõ ràng, nét mặt anh ta trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

Nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt anh ta lại bình thường trở lại, “Bác sĩ phụ trách của em là bạn học cũ của tôi. Họ có một cuộc giải phẫu, là lĩnh vực tôi tương đối hiểu rõ, nên mời tôi đến thảo luận phương án giải phẫu một chút. . . thuận tiện nên đến thăm em.”

“Ờ. . . vậy, vậy anh không cần đi làm sao?”

“Hôm qua tôi tăng ca đến ba giờ.” .

“Á?” .

“Sau đó xin nghỉ thường niên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.