Như nguyên tắc gần nhất, chúng tôi đầu tiên đi công viên trò chơi.
Thật ra tôi cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi. Chen người
giữa tiếng nhạc, âm thanh ầm ĩ, cảm thấy có chút vướng víu chân tay. Cân nhắc đến việc Lâm Tự Sâm cũng là lần đầu tiên đến đây, tôi nghĩ chúng
tôi hẳn là phải xem người ta chơi thế nào trước. Nhưng mà Lâm tiên sinh
lại không nghĩ là chơi trò chơi cũng phải học, đi đổi xu trò chơi, tùy
tiện tìm một máy trượt tuyết không ai ngồi màép tôi lên chơi.
Sau đó… .
“Cẩn thận tảng đá.” .
Tôi bị tảng đá đâm chết.
“Phải rẽ.”
Tôi còn chưa kịp rẽ, đã bị đâm chết giữa núi.
“Phía trước có xe tải.”
Tôi đương nhiên đâm vào xe tải. . .
Nhìn trên màn hình viết hai chữ “Thất bại” thật to, tôi hơi bực bội
nhìn sang Lâm Tự Sâm, chờ anh ta bỏ thêm xe vào. Ai ngờ anh ta lại cởi
áo khoác ngoài, áo vest cũng cởi ra, để hết lên tan cầm của máy trò
chơi, xắn tay áo sơ mi, vô cùng tự nhiên nói với tôi: “Xuống đi, đến
lượt tôi chơi.”
“…” .
Không, phải, anh, là, đưa, tôi, đi, chơi, sao?
Tôi vô cùng không cam tâm đứng phía dưới nhìn anh ta chơi, lại càng
mong anh ta đụng phải cây đâm phải núi. Anh ta tuy cũng là lần đầu tiên
chơi, nhưng mà rõ ràng khả năng tốt hơn tôi rất nhiều. Thấy anh ta nhanh chóng qua được hai cửa, tôi bị anh ta làm cho dâng lên một nỗi thù hận, chịu không được bắt đầu phá rối.
Rõ ràng là phải rẽ trái, tôi lại la lên: “Rẽ phải đi, bên phải bên phải đó!”
Rõ ràng là phải đi vào đường ở giữa, tôi lại nhắc nhở: “Bên trái là đường tắt đó, rẽ vào đó ~~”
Đáng tiếc anh ta hoàn toàn không bị tôi làm cho lung lay, không hề bị mắc lừa. Tôi thấy sắp qua cửa thứ ba rồi, lập tức nhanh trí, nhìn người trên màn hình chuẩn bị rẽ trái, vội vã la lên: “Rẽ trái đi, đạp bên
trái đó.”
Cho nên Lâm Tự Sâm rẽ sang phải.
Nhân vật trên màn hình vô cùng thảm khốc đâm vào sườn núi.
“Ha ha ha ha!”, tôi cười không ngừng được.
Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ phải ngừng chơi: “Sao em lại không lừa người nữa?”
“Tôi lừa anh khi nào chứ?”, tôi cứng đầu không nhận, “Xem đi, là kết
cục của việc không tin tôi chứ còn gì. Được rồi, xuống đi, đến lượt
tôi.”
Sau đó chúng tôi đến rạp chiếu phim.
Phim là tôi chọn. Là phim bom tấn mới nhất. Có người nói cảnh hành
động rất đặc sắc, đảm bảo khiến người xem hứng khởi, đảm bảo tình cảm
mãnh liệt tứ phía, đảm bảo. . . giấc ngủ chất lượng . . .
“Nhiếp Hi Quang… Hi Quang.” .
“… Tôi ngủ sao?”, tôi dụi dụi mắt.
“Ừm. Về thôi.” .
Anh ta giúp tôi phủi phủi quần áo dính đầy bỏng ngô, đứng dậy, cầm
theo áo khoác của cả tôi và anh ta đi ra ngoài. Tôi đi theo sau anh ta.
Ra bên ngoài mới tỉnh táo được một chút, có chút ngại ngùng hỏi anh ta:
“Tôi ngủ lâu không?”
“Năm mươi phút.” .
. . . Tính thời gian cụ thể như vậy để làm gì chứ. . .
Tôi hơi ngượng lảng sang chuyện khác: “Cuối cùng thế nào? Nữ chính có cứu được không? Ai là người bắt cô ấy?”
“Cha của nam chính.” .
“Không thể nào? Vì sao?” .
“Cha của nam chính vi phạm lệnh cấm sử dụng thuốc cấm, bị nữ chính trông thấy. . .”
Bên cạnh đột nhiên nghe được tiếng cười của một bé gái. Tôi quay sang nhìn, là một cặp tình nhân nhỏ tuổi đang cười nhìn chúng tôi. Hình như
là ngồi cạnh chúng tôi lúc ở trong rạp phim.
Thấy tôi nhìn sang họ, cô bé hướng tôi mà dựng ngón cái lên, “Bạn
trai của chị ‘nhất tâm nhị dụng’ thật là lợi hại mà. Diễn biến phim nói
không sai chút nào.” [1]
[1] Nhất tâm nhị dụng: ý là 1 lúc mà để ý được 2 việc
Nói rồi họ cười hì hì kéo nhau đi.
Nhất tâm nhị dụng gì hả… .
Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, lại nhìn sang Lâm Tự Sâm, “. . . Không phải là anh cũng ngủ chứ hả?”
Lâm Tự Sâm dường như không nghe thấy tôi hỏi, vẻ mặt không đổi nhìn
đồng hồ, “Sắp một giờ rồi, em phải về nghỉ ngơi đi, ngày mai chẳng phải
còn đi dự tiệc cưới sao.”
“À. . . được rồi. Anh thấy mệt sao? Vậy cũng nghỉ ngơi sớm chút. Ái
ui, anh Phương quả nhiên là khoác lác mà. Anh ấy nói anh có thể làm phẫu thuật cả đêm mà vẫn khỏe re. . . Hầy, xạo gì chứ?”
Lâm Tự Sâm đột nhiên cầm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía trước.
“Đi ngắm cảnh đêm thì phải đi về hướng này.”
Rạp chiếu phim ở tầng trệt. Cùng tòa nhà đó ở trên tầng năm mươi sáu
có một quán bar, hoàn toàn yên tĩnh biệt lập. Từ nơi ồn ào náo nhiệt như công viên trò chơi và rạp chiếu phim, đến một nơi yên tĩnh như vậy, tôi đột nhiên trở nên trầm mặc.
Bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ.
Hơi nghiêng đầu, ngắm cảnh đêm của thành phố luôn luôn không nghỉ.
Tôi có phải đã từng huyễn hoặc mình, có thể cùng người nào đó vui vẻ ngắm cảnh đêm ở đây, hoặc cùng nhau ở giữa sự yên tĩnh này.
Có phải đã từng huyễn hoặc mình, người đó sẽ cùng tôi đi xem phim,
tôi muốn mua bỏng ngô, anh nhất định sẽ phản đối nhưng loại thực phẩm
bụi bặm bám đầy này, nhưng lúc xem phim cùng nhau, sẽ nhẹ nhàng nhón lấy vài miếng.
Có thể tôi sẽ ngủ gật trong lúc xem phim, làm rơi bỏng ngô trên sàn.
Có phải đã từng huyễn hoặc, cùng anh đi mua quần áo, lựa một đống quần áo thử cho anh xem, anh nhất định sẽ không kiên nhẫn. . .
Tôi đã từng có rất nhiều huyễn hoặc như thế, muốn được cùng anh thực hiện, nhưng cuối cùng lại có người khác cùng làm với tôi.
Phục vụ đưa nước trái cây đến cho tôi, tôi mới phát hiện mình đã đờ
người ra rất lâu rồi. Mà Lâm Tự Sâm cũng yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa
sổ. Tôi ngây ngốc bao lâu, anh ta cũng trầm mặc bấy lâu.
Chuyện đời kỳ diệu thế nào chứ. Tôi sao cũng không nghĩ đến, sẽ có
một ngày, tôi cũng sẽ được ngồi đây ngắm tuyết rơi về đêm, có thể cùng
Lâm Tự Sâm bình yên như vậy cùng nhau ngắm cảnh.
Tôi nhận lấy ly nước.
“Cám ơn anh.” .
Lâm Tự Sâm thu lại ánh mắt, nâng ly với tôi, “Không khách khí nhé, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” [2]
[2] Ý anh chỗ này là công của anh rất lớn không chỉ cảm ơn là đủ >w