Tôi thấy mình thật sự bất lực. Rõ ràng em còn yêu tôi...
Tôi cứ vậy lái xe đi. Tôi không rõ mình đi đâu, chỉ biết khi dừng lại, tôi đang đứng trước một quán bar. Vô thức, tôi đẩy cửa bước vào.
Một ly Brandy màu vàng óng ánh. Công việc của tôi không cho phép tôi uống đồ uống có quá nhiều cồn. Tôi dốc cạn ly rượu vào cổ họng. Cay xè, bỏng rát. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi. Tôi gọi luôn một chai Brandy và bắt đầu uống. Tôi cứ vậy tàn phá cổ họng một cách dã man nhất. Tôi thấy mọi thứ mơ hồ dần. Trong mơ tôi thấy hình dáng em. Thật đẹp...
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Tôi cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Chậc, nhức đầu. Nhưng tôi thấy đâu đó quanh đây, có hình ảnh Hương Thảo...
- Cạch!
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, trên tay mẹ là tô cháo nóng.
- Sao lại uống nhiều vậy chứ? Ăn đi, từ qua tới giờ đã ăn gì đâu.
Tôi đỡ bát cháo, vẫn không quên hỏi về người đưa tôi về.
- Ai đưa con về đây?
- Là cô gái trong ảnh đặt trên bàn của con.
Tôi bật dậy rồi loạng choạng vịn vào giường. Là em thật sao?
Hương Thảo vội vã tới quán bar. Tiếng nhạc ồn ào đập vào tai cô. Mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc phát buồn nôn. Chạy tới quầy phục vụ, Minh Khánh đã lăn ra ngủ say.
- Cô là Hương Thảo?
- Vâng.
- Bạn trai cô uống nhiều quá nên ngủ mất rồi. Anh ta liên tục gọi tên cô nên tôi đánh liều lấy điện thoại của anh ấy gọi cho cô. Điện thoại của anh ấy đây.
Hương Thảo nhận điện thoại của Minh Khánh rồi trả tiền, nhờ người đưa ra ngoài taxi. Minh Khánh vẫn gọi tên cô...
Cô bấm chuông cửa nhà anh. Không có quản lí cho cô địa chỉ nhà anh thì chắc anh đứng đường.
- Cạch!
Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Nét mặt người phụ nữ này thoáng một tia ngạc nhiên khó nhận thấy.
- Cô ơi, anh Khánh...
Người phụ nữ kia bỗng bừng tỉnh, đỡ lấy Minh Khánh trên vai Hương Thảo. Cô không yên tâm, theo anh vào trong, giúp mẹ anh mở cửa, lấy nước. Cô không biết vì sao cô lại làm vậy, chỉ có cảm giác rất cần...
- Cảm ơn cháu nhé.
Cô ấy cười hiền. Nụ cười rung động đối phương.
- Cháu phải về rồi, cháu xin phép.
Nhưng đã 12h. Cô thật sự ái ngại.
- Ở lại nhà cô đi. Muộn rồi, sao để cháu đi một mình được.
Cô lưỡng lự giây lát. Quá muộn để gọi cho Khải Tú. Cô đành nhắn về nhà rằng tối nay ngủ ở nhà bạn rồi mới xin phép mẹ Minh Khánh cho ngủ nhờ.
Đêm đó, Minh Khánh sốt cao. Chắc do bị trúng gió. Mẹ anh đêm hôm hì hục nấu cháo. Cô cũng không ngủ được, lục đục dậy trông anh.
- Phiền cháu quá...
Cô ấy ái ngại. Hương Thảo lắc đầu nói không sao. Chờ cô ấy ra ngoài Hương Thảo mới dám nhìn thật kĩ anh. Gương mặt đỏ lên vì sốt cao khiến cho cô một chút xót xa. Gương mặt đó ba năm trước đã khiến cô nếm trải mùi vị của tình yêu, của ngọt ngào và bi ai. Minh Khánh...
Hương Thảo quét mắt một lượt quanh phòng Minh Khánh. Trên bàn là một tấm ảnh của một cô gái cười rạng rỡ. Cô gái đó chính là Hương Thảo... Bất giác cô mở ngăn kéo. Bản tính tò mò khiến cô không tự chủ. Một cuốn sổ...
“Ngày...
Hôm nay mình gặp một cô gái khá đặc biệt. Lạnh lùng và cao ngạo.”
“Ngày...
Lại gặp nhau rồi. Hương Thảo! Em hát. Thật hay nhưng sao buồn quá. Khải Tú thích em kìa. Nhưng hình như em lắc đầu. Hương Thảo, được lắm, mình sẽ khiến cô gái này yêu mình...”
“Ngày...
Em bắt đầu rung động mình rồi sao? Thì ra em cũng tầm thường tới vậy ư?”
“Ngày...
Em khóc. Em yếu đuối. Bên ngực trái của mình thật sự rất đau. Em khiến mình có cảm giác muốn được che chở. Thương em rồi sao?”
“Ngày...
Lẽ ra nên đi chơi với em nhưng Nhật Linh gọi. Xin lỗi thiên thần nhé...”
“Ngày...
Khải Tú thật sự tức giận. Vì mình tán tỉnh Hương Thảo. Vô lý!”
“Ngày...
Hết sôcôla lại đến 100 tin nhắn. Đáng yêu!”
“Ngày...
Em tỏ tình. Em có vẻ hơi bấn loạn. Xin lỗi em...”
“Ngày...
Ốm thật rồi. Linh không tới thăm. Chỉ có em thôi sao? Khải Tú, xin lỗi...”
“Ngày...
Nhật Linh thật khốn nạn. Cô ấy khiến mình mất Hương Thảo thật rồi...”
“Ngày...
Sao em chưa về. Cuộc sống của em thật sự ổn chứ? Nhớ em...”
“Ngày...
Đã ba năm rồi Hương Thảo à! Em đang ở đâu...”
“Ngày...
Gặp lại em rồi nhưng tại sao em lại là vợ Khải Tú? Em thật sự quên mình rồi ư? Em lạnh nhạt với mình quá...”
HươngThảo không dám đọc tiếp. Trái tim cô run rẩy. Cô khẽ nhìn người con trai vẫn đang mê man ngủ. Minh Khánh...