Không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt của Lục Hoán trở nên rất khó coi. Hắn tái mặt, nghiêm túc cầm bình trà lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa gỗ lung lay sắp đổ vốn không ngăn được gió rét. Lúc này, gió tuyết lập tức cuốn vào, thổi tứ tung rơm rạ trêи ván giường trong căn nhà cũ nát.
Nhưng hắn không để ý quá nhiều, cố gắng rảo bước ra ngoài, cầm bình trà đứng ở ngoài tường viện.
Gió rét thổi phần phật lên quần áo đơn bạc của hắn.
Túc Khê buồn bực nhìn phản ứng của bé con trong game. Chuyện gì vậy, sao tự nhiên uống nước xong rồi đột ngột chạy ra ngoài viện?
Không lạnh sao?
Mau trở về đi chứ! Số thể lực chị đây vất vả giúp bé tăng lên cũng sắp bị bé giày vò tụt xuống lại rồi!
Cô chỉ thấy bé con trong game đưa tay ra mò trong tuyết, một lát sau liền túm ra mấy con giống như bọ xít.
Hắn đổ nước trong bình trà xuống nên tuyết lạnh lẽo rồi bỏ mấy con bọ xít kia vào vũng nước.
Sau đó, hắn nhìn phản ứng của chúng.
Chỉ thấy mấy con bọ xít liều mạng giãy dụa trong nước rồi nhanh chóng bơi ra ngoài, sau khi lắc hết nước trên thân liền trốn xuống đất, không hề chết đi.
Dù bé con trong game không làm ra động tác gì, nhưng Túc Khê có thể cảm giác được hắn thở phào nhẹ nhõm.
Từng đợt khói trắng hắn thở ra đọng thành sương, bé con mỏi mệt lau mặt, quay về phòng chứa củi.
Túc Khê: “...”
Cô biết, bé con trong game sợ người ta cho gì đó vào bình trà. Mới đầu hắn hơi choáng nên trực tiếp uống vào, sau khi uống xong mới tỉnh táo lại, bỗng dưng thay đổi nét mặt, cho mấy con bọ xít vào trong nước, thấy chúng không chết, hắn mới yên lòng.
... Đậu mè! Có cần phải thông minh đến vậy không?
Túc Khê lập tức hoảng hốt đến mức tê dại cả da đầu. Lúc tải game xuống, cô còn cảm thấy game này làm cực kỳ ẩu, nhưng thật lòng không ngờ đến phản ứng của nhân vật lại sống động đến vậy, hoàn toàn không giống như nhân vật trêи giấy!
Cô chỉ thấy bé con trong game sau khi quay lại phòng chứa củi thì đóng cửa thật chặt.
Nét mặt của hắn tái nhợt, là biểu hiện của bệnh. Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, đặt bình trà về chỗ cũ, quan sát nó một lúc.
Thân hình của Lục Hoán không giữ được thăng bằng, đầu hắn nặng trĩu cứ như bị lửa đốt.
Hắn thật sự cảm thấy kì lạ, hắn chưa từng rót nước vào bình trà, nhưng sao trong bình trà lại có nước... lẽ nào hôm qua hắn đổ vào nhưng lại quên mất?
Chắc hắn sốt đến hồ đồ luôn rồi.
Có điều, hạ độc hay đổ thuốc xổ trong nước để trêu chọc hắn, thì hai người kia làm cũng không ít.
Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Hoán xẹt qua tia lạnh lùng không dễ nhận ra. Hắn nhíu mày, vịn tường quay lại giường. . ngôn tình tổng tài
Thấy bé con cuối cùng cũng nằm lại lên giường, Túc Khê thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hắn nằm xuống, vạch thể lực sẽ không tụt, còn có thể tăng lên.
Cô nhìn chăm chú vào thiếu niên đang đắp chăn mỏng cuộn người lại trên màn hình, lại cảm thấy tò mò cùng với chút chua xót trong lòng. Rốt cuộc bé con đã trải qua những chuyện gì mà lại cảnh giác đến thế?
Túc Khê vốn chỉ chơi game này để giết thời gian, nên đã đã skip luôn đoạn giới thiệu mở đầu, hay chính là đoạn thời gian ấu thơ của nhân vật.
Nhưng giờ cô có chút khao khát muốn thăm dò, dù gì cũng rảnh rỗi, Túc Khê nhân lúc bé con trong game đi ngủ, không nhịn được mà quay lại ấn chọn đoạn giới thiệu mở đầu.
Nhưng đoạn giới thiệu mở đầu lại không giới thiệu thân thế của bé con trong game. Cô cho rằng thân thế của hắn là bí mật cần giải ở đằng sau. Nhưng nếu hệ thống nói bé con trong game có thân phận thật là hoàng tử, vậy chắc chắn hắn là hoàng tử thất lạc bên ngoài. Chẳng qua là không biết tại sao hắn lại thành con trai thứ trong phủ Ninh Vương.
Ống kính lia khá nhanh, nhưng Túc Khê vẫn từ trong những khung hình lác đác ấy nhìn thấy từng tháng năm ấu thơ khổ cực của thiếu niên này.
Tường viện trong phủ Ninh Vương rất sâu, tuy chủ mẫu* không nói gì nhưng hằng năm lại đối đãi với Lục Hoán vô cùng thiếu thốn.
(*) Chủ mẫu là cách gọi mà người hầu dùng để gọi chủ nhà
Thiếu niên đang tuổi mới lớn cần năng lượng để phát triển cơ thể, lại ăn không đủ no ngủ không đủ ấm, giống như trốn chui trống nhủi nơi cống ngầm không thấy ánh mặt trời, chỉ có thể len lén giúp đỡ tôi tớ dưới đáy làm việc cực khổ để đổi lấy ít lương khô.
Nhị thiếu gia Lục Văn Tú của phủ Ninh Vương phách lối ác độc, thường xuyên sai người hầu bắt nạt, khinh miệt Lục Hoán. Lục Hoán mà bất cẩn đắc tội người này sẽ bị ăn mười mấy roi, dẫn đến việc mỗi ngày đều trôi qua đều vô cùng mệt mỏi, trên người có vô số vết tích.
Mà đại thiếu gia của phủ Ninh Vương, Lục Dụ An, bề ngoài thì chính trực nhân nghĩa, nhưng thực chất lại là tên đạo đức giả, giống y như Ninh Vương, nhắm một mắt mở một mắt với những việc này.
Trừ những người này ra, phủ Ninh Vương còn một người di mẫu*, nàng có một đứa con gái, yếu đuối bất lực, cũng bị bắt nạt như vậy, còn cần đến Lục Hoán giúp đỡ ít nhiều.
(*) Di mẫu: Là cách gọi em gái của mẹ thời xưa
Những hình ảnh lướt qua cực nhanh, bé con trong game của Túc Khê nếu không phải cả người nhuốm máu thì cũng là cắn răng chịu đựng.
Túc Khê thấy hơi khó chịu, cũng không đành lòng nhìn nữa. Có thể vì game này làm rất giống thật, khiến cô cảm thấy thật sự tồn tại một nam chính lưu lạc bị hành hạ trong phủ Ninh Vương, chỉ chờ một mai lông cánh đầy đủ, leo lên vị trí “cửu ngũ chí tôn*” gọi gió hô mưa nắm quyền sinh sát trong tay.
(*) Người ta thường gọi các bậc Đế Vương cổ đại là “chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn”
Có điều, may mà đây chỉ là một tựa game. Túc Khê lại nhìn vào bé con trong game. Ngoài cửa gió rét căm căm, đây rốt cuộc cũng chỉ là một trong game, nếu không một người phải sống ở một nơi tồi tàn như vậy, chắc chắn sẽ chết rét.
Nhưng, cô còn có thể làm được gì?
Túc Khê thoáng nhìn, cộng thêm tiền thưởng vừa nhận thì cô có tổng cộng 13 đồng vàng.
Hệ thống lập tức xuất hiện: “Trước mắt, nhân vật chính rất thiếu thốn vật chất, đề nghị bạn có thể bắt đầu từ việc thay đổi điều kiện vật chất của hắn.”
Túc Khê: “Được rồi được rồi, bé con đáng thương như vậy, cải thiện cho hắn một chút cũng bình thường thôi.”
Cô vừa dứt lời, cửa hàng lập tức hiện ra.
Trang thứ nhất xếp đầy cẩm y ngọc bào*, vật đầu tiên là áo lông cáo thêu ẩn chỉ vàng, nhìn là thấy lộng lẫy, giá tiền bên dưới là 13000 đồng vàng.
(*) Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc
Hệ thống nói: “Đổi sang Nhân Dân Tệ thì chỉ cần 130 tệ* thôi.”
(*) Khoảng 450.000 tiền Việt Nam
Túc Khê: “...”
“Tạm biệt, xem như vừa rồi tôi chưa nói gì, để cho thằng nhỏ đáng thương ấy tiếp tục bị lạnh cóng đi.”
“...” Dường như hệ thống khá cạn lời, tiếp tục tự động lướt sang để Túc Khê xem tiếp.
Kế đến là một chiếc “áo khoác ấm áp phổ thông không bị rách” có giá 30 đồng vàng.
“Chỉ cần 30 đồng vàng thôi, quy đổi sang Nhân Dân Tệ chỉ có 3 tệ* à, đầu năm nay mua trà sữa cũng mất đến 15 tệ*.”
(*) 3 tệ là khoảng 10.000 tiền Việt Nam. 15 tệ là khoảng 50.000 tiền Việt Nam
Hệ thống liều mạng ám chỉ, nhưng Túc Khê cứ như không nhìn thấy ám chỉ của nó, vô tình kéo tiếp cửa hàng.
Đùa bà à? Tiền tiêu vặt của cô cũng chẳng phải lá cây, sao có thể tùy tiện đổi thành tiền trong game được? Đây chỉ là game thôi, cô không mất lí trí đến mức đó!
Rốt cuộc kéo đến cuối cùng, Túc Khê đơn giản chọn trong cửa hàng hai đồ...
“Dùng rơm rạ sửa lại những lỗ hồng trên cửa để tránh cho gió lọt vào” cùng với “đổi chăn mỏng vô dụng thành chăn mỏng nhưng vẫn giữ ấm được“. Cái trước tốn 8 đồng vàng, cái sau tốn 5 đồng vàng, vừa đủ 13 đồng vàng, một lúc cô đã dùng sạch số tiền hệ thống tặng lúc đăng nhập và tiền thường trong nhiệm vụ lấy nước.
Dường như hệ thống rất cạn lời với thao tác của Túc Khê, sau khi cô lựa chọn xong thì đóng cửa hàng lại.
Bé con trong game còn đang ngủ, không hề biết gì đến thế giới ngoài game cả.
Túc Khê nhàm chán nhìn dáng ngủ của hắn, có chút hiếu kì với phản ứng sau khi hắn tỉnh lại. Dù gì game này cũng làm như thật, chắc chắn phản ứng của bé con sẽ rất thú vị.
Nhưng đợi một lúc lâu mà bé con vẫn chưa tỉnh lại, Túc Khê nhàm chán tắt điện thoại, ngồi dậy theo y tá làm vật lí trị liệu cho chân.
Mà sau khi làm vật lí trị liệu, bạn cùng lớp của Túc Khê cũng tan học, mang bài vở đến thăm cô. Vừa nhìn thấy bài vở, Túc Khê than thở, cùng đám bạn làm bài tập một lúc rồi sau đó vừa ăn vặt vừa trò chuyện, nói cười vui vẻ, dường như cô đã ném game ra sau đầu.
*
Túc Khê bật điều hòa, đeo AirPods, gật gù thích thú tám chuyện với bạn bè, còn trong căn phòng chứa củi cũ nát đã chuyển từ tối sang sáng, giá rét căm căm.
Vì bị sốt nên Lục Hoán ngủ khá sâu, lúc hắn tỉnh lại, trên lưng đã mồ hôi ướt sũng dinh dính lạnh như băng.
Hắn nhắm hai mắt, giơ tay lên xoa trán, cảm giác không còn sốt nữa. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể của hắn luôn ti tiện như vậy đấy, có đau mấy thì ngủ một giấc là ổn.
Nhưng miệng hắn khát khô.
Hắn cố gắng đỡ ván giường ngồi dậy.
Ở ngoài cửa, mấy người làm thấy đã giờ Thìn* rồi Lục Hoán vẫn chưa xuất hiện nên bàn luận không hề khách sáo: “Thật sự cho mình là thiếu gia à, mặt trời lên cao rồi còn chưa dậy.”
(*) Giờ Thìn là khoảng thời gian từ 7h00 đến 9h00 sáng
Người còn lại nói: “Tiếc là có tâm tư của thiếu gia nhưng không có cái mạng làm thiếu gia.”
Trong mắt Lục Hoán hiện lên sự chán ghét cùng lạnh lùng, cũng không thèm để ý. Hắn vén chăn lên, đang muốn xuống giường, khi ngón tay chạm vào chăn, hắn bỗng sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Dường như chăn đã dày lên, cứ như đêm qua có ai đó nhân lúc hắn ngủ đổi lại vậy.
Lẽ nào là ảo giác của hắn?
Nhắc đến thì bình trà đêm qua cũng thế.
Lục Hoán cũng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Từ lúc dậy dường như không còn quá lạnh như trước, gió rét thổi vào ít hơn nhiều. Hắn theo bản năng nhìn ra cửa, lại thấy cánh cửa gỗ cũ nát không biết đã được rơm rạ bọc kín lại lúc nào. Như vậy có thể giúp gió rét ít lọt qua khe hở hơn.
Lẽ nào tối qua có người xông vào phòng của hắn thật? Lục Hoán nảy sinh lòng cảnh giác, lập tức nhảy từ giường xuống đất.
Đương nhiên hắn cảm thấy rằng, trong phủ Ninh vương sẽ không có người đối tốt với hắn.
Đầu hắn còn hơi choáng, môi cũng trắng bệch, nhưng hắn gắng đứng vững, nhấc chăn ra khỏi giường, giũ thật mạnh.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, muốn giũ hết các món bằng kim loại nào đó.
Nhưng dường như hắn giũ một lúc cũng chẳng có gì rơi ra, ngược lại tấm chăn đã được chỉnh sửa qua rơi xuống mấy sợi bông. Dù không thể gọi là mềm mại dễ chịu, nhưng vẫn sạch sẽ và ấm áp hơn trước nhiều.
Sao lại như vậy?
Lục Hoán không nhịn được mà ngây người trong thoáng chốc.
....
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Khê: Tôi không thèm nạp tiền đâu.
Vẫn là Túc Khê: (chát chát chát), xin lỗi, tôi tự vả vào mặt mình rồi.