Editor: Hắc Bạch
Ôn Kỳ lập tức điều chỉnh hô hấp, mắt hơi nhíu lại nhìn người trước mặt.
Cậu có lòng muốn nhắc nhở một câu tôi đã có vị hôn phu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở lại. Trác Vượng Tài hiện giờ rõ ràng đã muốn mất đi lí trí, cậu mà nói ra, đảm bảo một giây sau Trác Vượng Tài liền trực tiếp xé mặt nạ ra cho cậu nhìn.
Hạ Lăng Hiên chặt chẽ tiếp cận cậu, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt đầy cảnh cáo của người phía trước, nhanh chóng muốn đè cậu xuống. Khoé mắt Ôn Kỳ giật giật một cái, lập tức tóm được cổ tay anh. Hạ Lăng Hiên tạm thời không nhúc nhích, liếm liếm môi: “Em xem, em cũng không phải không có phản ứng mà.”
Ôn Kỳ không muốn thảo luận chuyện này, cương quyết gạt tay anh ra khỏi người mình, trầm giọng nói: “Trác Phát Tài.”
Trong lòng Hạ Lăng Hiên đột nhiên dâng lên một cỗ bất mãn: “Tôi muốn.”
Ôn Kỳ toàn thân đều căng thẳng, sống lưng thẳng tắp, cả người tiến vào trạng thái phòng ngự: “Anh thử một chút xem.”
Thử thì thử!
Hạ Lăng Hiên càng thêm bất mãn, kéo kéo áo ngủ xong liền đem người đè xuống hưởng dụng.
Ôn Kỳ nghiêng người né tránh, không lùi mà tiến tới, ngửa đầu hướng tới khoé miệng ai kia hôn một cái, đưa tay hướng xuống hạ thân anh dò xét. Hạ Lăng Hiên vốn có chút cảnh giác, thật không nghĩ đến sau một khắc lại sẽ là thế này, căn bản không ngăn nổi được kích thích mãnh liệt, trong phút chốc liền thở dốc một tiếng, ngay sau đó cái tay kia bỗng nhiên tăng thêm lực đạo.
Hạ Lăng Hiên: “........”
*Tức là anh Ôn hôn anh Hạ một cái, tay thì sờ đến của quý của anh Hạ. Anh Hạ bị bất ngờ, trúng mĩ nam kế, anh Ôn nhanh chóng chớp lấy thời cơ bóp tờ rym anh Hạ.
Ôn Kỳ nhíu mày nhìn mặt anh đột ngột biến sắc, đặc biệt liên tưởng đến một khuôn mặt khác, bất kể là Hạ Lăng Hiên hay Trác Vượng Tài mang cái vẻ mặt này, khẳng định đều rất đẹp.
Hạ Lăng Hiên nói: “...... Bảo bối, mau buông tay.”
Ôn Kỳ nói: “Còn đến không?”
Đến!
Hạ Lăng Hiên bắt lấy cổ tay Ôn Kỳ, quả thật tức muốn chết, thầm nghĩ không thể đàng hoàng thành thật đi theo cậu, cùng nhau sinh hoạt mà!
Ôn Kỳ nói: “Anh cũng đừng tuỳ tiện lộn xộn, chẳng may tôi sơ ý một chút, của anh liền phế.”
Hạ Lăng Hiên nói: “Phế tôi rồi, về sau ai thương em?”
Ôn Kỳ cười nói: “Ô, rất can đảm nha?”
Hạ Lăng Hiên cảm giác tay cậu lại tăng thêm lực đạo, mặt mày cứng ngắc.
Hai người giằng co nhìn nhau một hồi, Ôn Kỳ chậm rãi buông tay ra, tựa vào đầu giường.
Hạ Lăng Hiên có chút tỉnh táo, cũng không nhúc nhích mà nhìn cậu, mất nửa ngày mới miễn cưỡng lùi lại một chút, ngồi cách xa một thước* tiếp tục nhìn chằm chằm mỹ thực, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thân thể phản ứng vô cùng thành thật, lửa vừa mới dập một lần nữa lại bùng lên.
*Một thước: Xấp xí 0,33(3)m. Ngồi cách xa nhau ghê