Editor: Hắc Bạch
Mặc dù nhận hoa giống như chấp nhận tình cảm của đối phương, nhưng Trác Vượng Tài cũng vừa mới nhận hoa tóc đỏ xong, trở thành một đôi với người ta rồi, cho nên Ôn Kỳ cũng không coi là thật, mặc dù cậu biết lúc tặng hoa Trác Vượng Tài rất nghiêm túc.
Cậu liền đẩy người trước mặt ra xa: “Đều là hoa đã có chủ, anh chú ý một chút.”
Hạ Lăng Hiên mắt điếc tai ngơ, ngồi đối diện cậu, chống cằm chăm chú nhìn cậu, nụ cười trên mặt xán lạn đến mức có thể biến đêm mùa đông lạnh giá thành đêm tình mùa xuân.
Ôn Kỳ dời mắt, không để ý tới anh ta.
Hạ Lăng Hiên tiếp tục nhìn chăm chú, một bộ “em là của tôi” dáng vẻ.
Ôn Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không đi tắm?”
Hạ Lăng Hiên nói: “Em còn chưa ngắm hoa.”
Ôn Kỳ liền nhìn quốc hoa bên cạnh một chút.
Quốc hoa này có điểm giống với hoa hồng ở Địa Cầu, dùng giấy màu gấp, nhành hoa cũng là dùng giấy tỉ mỉ làm, so với bông hoa thảm không nỡ nhìn của tóc đỏ, bông hoa này chỉ có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, trông rất giống thật.
Cậu hỏi: “Anh tự làm?”
Hạ Lăng Hiên cười nói: “Ừm.”
Trong giọng nói của anh không có ý khoe khoang hay cầu khen ngợi, nhưng vẻ mặt lại rất chuyên chú, ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu lên đôi mắt sáng ngời của anh, tầng tầng lớp lớp, giống như toàn thế giới của anh chỉ chứa một người.
Ôn Kỳ tay cầm hoa dừng lại một chút, lần nữa dời tầm mắt.
Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên có người theo đuổi, thích cậu đến nhường này.
Trước kia, những người theo đuổi cậu đều mang mục đích khác nhau, e ngại thân phận của cậu, đối với cậu đều mang mấy phần kiêng kị, mà những kẻ có địa vị tương đương với cậu, thì lại chẳng có bao nhiêu thực tình.
Chỉ có cái tên trước mặt này, rõ ràng cũng không ngu, rõ ràng có thể sống vô cùng tiêu sái, nhưng dưới tình huống chưa có bất luận cái gì nắm chắc, lại đem tất cả tấm lòng giao cho cậu.
- ---- là ngốc hay không ngốc đây?
Ôn Kỳ ở trong lòng thở dài một hơi, cho đến khi rửa mặt xong nằm trên giường, nhịn không được xoay người nhìn anh.
Từ khi hai người lại một lần nữa đánh cược, Ôn Kỳ mắt thấy không thể đuổi Trác Vượng Tài đi, liền để tóc đỏ mang thêm một bộ chăn đệm đến.
Hạ Lăng Hiên vì chuyện sáng hôm đó liền thu liễm lại một chút, chỉ là mỗi ngày đều nhân lúc cậu ngủ, thỉnh thoảng sẽ thò tay vào trong sờ soạng chiếm chút tiện nghi, thậm chí vươn tay ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.
Ôn Kỳ nhìn một lúc, thấy anh đang thò tay vào trong chăn sờ đùa một phen, chuẩn xác bắt lấy tay đối phương, thấy thế liền nháy mắt mấy cái, không lỡ bỏ tay, vô tội nói: “Làm sao vậy bảo bối?”
Ôn Kỳ hỏi vấn đề trước đó: “Anh thật sự không trở về công ty của anh sao?”
Hạ Lăng Hiên lập tức nheo mắt, nắm chặt tay cậu kéo về phía mình, cười nhạo một tiếng: “À, tôi đưa máy nhiễu sóng cho cậu, sau đó trở về làm ông chủ, trơ mắt nhìn em ở Mạn Tinh Điển cùng đám người Tam thiếu bọn họ chém giết nhau sao?”
Ôn Kỳ nói: “Vốn là chuyện của tôi và hắn.”
Hạ Lăng Hiên nói: “Chuyện của em cũng là chuyện của tôi, tôi nói rồi, không nên nghĩ thì đừng nghĩ.”
Ôn Kỳ thấy không có hiệu quả, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Hạ Lăng Hiên nhiều ít có một chút khó chịu, nửa đêm liền đá chăn của mình đi, chen vào trong chăn ôm người vào trong lòng, mấy ngày sau đều làm như vậy, thấy tiểu bảo bối như cũ không nói gì, vạn phần hối hận vì sao không biết đá chăn mền của mình sớm hơn một chút.
Náo nhiệt tháng hai, thoáng chớp mắt một cái liền hết.
Kim gia bắt đầu đưa Kim Bách Lỵ đến Mạn Tinh Điển an dưỡng, Ôn Kỳ sớm đã cùng Kim gia quyết định muốn đi cùng cô, liền đem công việc ở đây giao cho A Sách quản lý, mang theo Trác Vượng Tài, trợ lý và tóc đỏ cùng đi.
Lúc này, một đội lại một đội người đã sớm đi tới vựa lúa mì ven sông.
Vựa lúa mì ven sông này nằm trong khu D nối liền Mạn Tinh Điển cùng hàng chục quốc gia xung quanh, là vùng nước ngọt lớn nhất nơi đây.
Thời điểm xảy ra chuyện dòng nước chảy rất xiết, trước mắt trừ bỏ hàng chục người dân được di dời, tất cả các thành viên đội cứu hộ đều bặt vô âm tín, có thể nói sống không thấy người chết không thấy xác. Các nhân viên cứu hộ và giới truyền thông ở các quốc gia khác nhau chỉ có thể biết được từ lời kể của những người gặp nạn rằng có 12 người trong đội cứu hộ đã đưa họ nên chiếc thuyền cứu nạn, còn họ thì ở lại trên chiếc thuyền bấp bênh đầy nguy hiểm.
Những người sống sốt càng nói nói lại càng lo lắng cho những người kia, cuối cùng, nước mắt rơi lã chã.
Video phỏng vấn được đăng lên, cư dân mạng cũng lo lắng không thôi, ai ai cũng đăng bài cầu phúc, chuyện này khiến họ nhận ra cái nhìn mới về chiến tranh, mấy quốc gia lớn cũng dự định sẽ triển khai cuộc họp, ý đồ giải quyết mọi vấn đề chiến tranh.
Miên Phong có chút mơ hồ trước tình huống này.
Y vốn cho rằng chạy tới nơi này sẽ tìm thấy Ôn Kỳ, ai ngờ kết quả lại như vậy, nhưng không phải trước đó Ôn Kỳ đã nói là không có chuyện gì đâu mà? Chẳng lẽ y lý giải sai lầm, Ôn Kỳ không có trong tiểu đội cứu viện này sao?
Y vội vàng kết nối máy truyền tin liên hệ với Ôn Kỳ, thế nhưng không có ai bắt máy, tin tức thì như đá chìm đáy biển, giống như người ở bên kia đã chết.
Y lập tức luống cuống.
Cánh truyền thông rất nhanh liền phát hiện ra bọn họ, nhanh chóng chạy tới phỏng vẫn, được biết Ôn Kỳ đã hồi âm cho y sau khi nghe tin vụ tai nạn này, liền tranh thủ thời gian thông báo cho tiểu đội lục soát giúp đỡ, đồng thời công bố tin tức này lên mạng, lập tức thu hút lượng lớn các thể loại suy đoán từ cư dân mạng, dù sao xung quanh đó có không ít rừng rậm cùng với núi cao hiểm trở, ngộ nhỡ bọn họ đã lên được bờ, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác thì sao?
Miên Phong không để ý tới suy đoán trên mạng, tìm được nạn dân, đưa ảnh chụp Ôn Kỳ cho họ xem, muốn hỏi xem người này có ở trên thuyền cứu nạn đó không. Nhưng mà người dân cũng không biết mặt mũi bọn họ thế nào, nguyên nhân là đoàn người này mặc dù nghiệp dư, nhưng trang thiết bị của họ đều giống nhau, không những mặc đồ rằn ri, khuôn mặt cũng được nguỵ trang, rất khó dể phân biệt được cụ thể.
Anh trai Miên Phong cũng đến đây, nghe vậy liền hỏi: “Tiểu đội cứu viện mặc đồ rằn ri?”
Nạn dân nói: “Ừm, nghe nói mặc vậy sẽ doạ được những người khác, an toàn hơn.”
Anh trai Miên Phong nhíu mày lại, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt đã sớm cảm thấy không bình thường, bởi vì những ngày nay bọn họ một mực muốn liên hệ Hạ Lăng Hiên, nhưng phía bên kia luôn luôn trong trạng thái mất liên lạc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này thấy Ôn Kỳ vậy mà cũng mất liên lạc, liền đi qua cùng anh trai Miên Phong thảo luận vài câu, cảm giác vụ đắm thuyền này xảy ra thật trùng hợp.
Tuy nhiên không đợi đội tìm kiếm cứu nạn các quốc gia xuất phát về phía rừng rậm, cũng không đợi Phó Tiêu bọn họ đưa ra suy đoán, cha Ôn và Vân Thu liền mang người tới. Cha Ôn nắm bắt tiến triển, càng thấy suy đoán của mình chính xác, nói: “Xem ra là chúng cố ý để chúng ta tưởng rằng nó đã biến mất khỏi thế gian này đi?”
Phó Tiêu hỏi: “Ý ngài là đám người kia đã sớm bắt được cậu ấy?”
Cha Ôn nói: “Không thì sao tiểu Kỳ không nhận điện thoại? Ngay cả Tết cũng không đăng bài chúc mừng năm mới!”
Vân Thu mặt trắng bệch, sắp khóc: “Vậy chuyện này, này phải làm sao đây?”
Cha Ôn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, thoáng nhìn đội tìm kiếm cứu nạn Mạn Tinh Điển phái đến như “mèo khóc chuột”, lập tức giận không có chỗ xả.
Nhưng ông biết trên địa bàn của người ta trở mặt không tốt cho lắm, thế là cùng con trai cả liên hệ người sắp xếp lại tin tức một chút đăng lên mạng, đem video tiểu Kỳ ở quán cà phê bị đuổi giết lẫn sự kiện du thuyền lần trước ra, nói rất có thể có một nhóm người đang cố tình muốn đuổi giết Ôn Kỳ, chuyện lần này rất có thể là do thế lực kia cố ý gây ra để mê hoặc dân chúng.
Bài viết vừa đăng lên đã được thuỷ quân của Ôn gia đẩy lên hot search, tiểu đổi cứu viện mất liên lạc trong chớp mắt liền trở thành âm mưu quỷ kế, chủ đề càng ngày càng hot.
Cha Ôn đè nén nôn nóng trong lòng, chờ xem liệu áp lực từ dư luận có tác dụng không, mà người của đại sứ quán cũng nhận được chỉ thị từ Thiên Gia, tự mình đến gặp bọn họ.
Thiên Gia và Mạn Tinh Điển đều là những quốc gia lớn nổi tiếng ở đại lục, mỗi nước đều có một đại xứ quán riêng, đại sứ hi vọng bọn họ trước tiên cứ đến đại sứ quán chờ đợi, dù sao điều kiện nơi này cũng không tốt, mà Mạn Tinh Điển cách nơi này không xa, có chuyện gì cũng rất nhanh có thể đến.
Quan trọng nhất chính là nơi này tuy không phải chiến khu, nhưng lại thuộc biên giới, mấy người này đều là quý tộc trong quý tộc, nếu xảy ra chuyện gì đại sứ đây cũng không đền nổi.
Mấy người cha Ôn chờ đợi hơn nửa ngày, phát hiện có ở lại đây cũng không có ích gì, liền theo đại sứ đến Mạn Tinh Điển.
Đoàn người nghĩ ngơi ba ngày, sớm ngày thứ tư rời giường liền phát hiện Ôn Kỳ vậy mà phát tin mới lúc nửa đêm, viết: Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi hiện tại rất tốt, sau khi thuyền chìm chúng tôi đánh bậy đánh bạ đến một nơi rất kì lạ, nơi này tin hiệu không tốt, hình ảnh luôn luôn truyền không được, chờ chúng tôi nghĩ cách trở về rồi nói sau nha, moa moaaa ~.
Tin này lập tức lên hot search ngay trong đêm, một bộ phận dân mạng suy đoán đây là âm mưu khác của thế lực kia, một phần thì cảm thấy họ thật sự đang ở khu vực chưa được xác định rõ.
Thế là sự kiện “tiểu đội cứu viện mất liên lạc” làm mưa làm gió trong cộng đồng, làm hàng nghìn hàng vạn trái tim cảm động trước hành động xả thân cứu người, sau một hồi dẫn dắt quần chúng nhiệt liệt thảo luận, một phe khác đã nghiêng về phía “hành tinh mới bí ẩn”, khiến cho không ít người muốn đem chuyện này dựng thành phim.
Cha Ôn tức giận đến đập bàn: “Vô sỉ!”
Phó Tiêu mặc dù cũng có dự cảm xấu, nhưng y càng hi vọng học đệ cùng A Hiên đang âm thầm lên kế hoạch, không khỏi nhìn Tây Hằng Kiệt một chút: “Cậu nghĩ sao?”
Tây Hằng Kiệt lắc đầu, thấy cha Ôn tức giận đến khó thở, liền khuyên nhủ: “Bất kể ra sao, tốt nhất chúng ta không nên công khai công kích bọn họ.”
Cha Ôn cũng biết không thể trực tiếp trở mặt, nhìn trang chủ của thằng con, lại kéo xuống đọc bình luận của cư dân mạng đang phấn khích, phát hiện chủ đề quả nhiên đã bị chệch đi tám phương trời, lần nữa mắng: “Vô sỉ!”
Giờ phút này kẻ cầm đầu đang ngồi trong xe, chậm rãi ung dung lướt qua đại sứ quán, cuối cùng đến khu biệt thự giữa sườn núi.
Biệt thự Lăng gia nhìn khá giống với Hạ gia ở Thiên Gia, xung quanh đây không phú thì là quý, Lăng tiểu thư không thích bị trói buộc, liền xây một ngôi nhà ở nơi khác, bên cạnh cho xây một căn biệt thự cho hội chị em bạn dì tới ở, bây giờ Ôn Kỳ bọn họ chính là ở chỗ này.
Lăng tiểu thư cho người đến thu xếp đồ, ra hiệu bọn họ nghỉ ngơi trước, ánh mắt nhìn quanh một tên bảo tiêu nào đó, nhìn hắn cùng tên tóc đỏ một hồi, bỏ đi.
Phòng thì có hạn, Hạ Lăng Hiên thân là bảo tiêu đương nhiên không có cùng đãi ngộ với ông chủ, chỉ có thể ngủ cùng phòng với tóc đỏ, lập tức không thoải mái, nhìn tóc đỏ mặt mày thấp thỏm sợ hãi, nói: “Đi lấy đồ uống.”
Tóc đỏ tranh thủ chạy.
Hạ Lăng Hiên nói: “Đừng quay về sớm.”
Tóc đỏ suýt chút nữa té sờ mờ lờ, đi ra ngoài hỏi trợ lý, hỏi đối phương đừng sớm là bao lâu, biết được tốt nhất là một giờ sau, liền quyết định vào trong vườn thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ.
Hạ Lăng Hiên kéo màn cửa, mở máy truyền tin liên hệ cho A Huy, nói cho đối phương biết anh đã đến Mạn Tinh Điển.
A Huy đã ở thủ đô chờ đợi gần nửa năm.
Muốn tìm đám người của sở nghiên cứu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi thủ đô Mạn Tinh Điển không hề nhỏ, hắn căn bản không biết người ta cho xây dựng ở vùng ngoại ô, chỉ nghĩ sẽ xây ở dưới lòng đất, mà những nhân viên nghiên cứu thường sẽ làm việc ở dưới đó thời gian dài, bởi vậy mà tốn chút thời gian.
Hắn thở dài: “Lần trước rốt cuộc cậu đã làm gì? Bọn chúng quá cẩn thận rồi, một chút dấu vết cũng không để lại.”
Hạ Lăng Hiên nói: “Trước không vội.”
“Tôi biết.” A Huy tuỳ tính đã quen, đương nhiên là không vội.
Nửa năm nay hắn đến những nhà hàng sang trọng với thân phận nhân viên phục vụ, mỗi ngày hóng hớt bát quát, nhân tiện có thể thấy đám quý tộc thượng lưu đến đây.
Hắn đem hình những kẻ phù hợp với điều kiện gửi tới: “Vận khí quá kém, người cậu tìm là một tên thiếu gia vô cùng cao lớn, giới quý tộc nơi này chỉ có thể đếm được khoảng hơn chục vị thiếu gia như vậy, mặt mũi cùng thông tin đều gửi cho cậu rồi đấy.”
Hạ Lăng Hiên gật gật đầu, hỏi: “Cậu ở đó thế nào?”
“Rất thú vị,“ A Huy hàn huyên cùng anh đôi câu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói, “Hôm qua ở nhà hàng gặp một người, quần áo cậu ta trông đặc biệt buồn cười, nhìn đi đây là ảnh cậu ta đó, lúc ấy ver mặt đám quý tốc kia đều muốn cứng.”
Hạ Lăng Hiên liếc mắt nhìn một lượt, cười nhạo một tiếng không lên tiếng đánh giá.
A Huy biết anh sẽ phản ứng thế này, hỏi: “Cậu với Ôn Kỳ thế nào?”
Hạ Lăng Hiên lập tức cười thật tươi: “Tôi cảm thấy đang phát triển theo hướng tốt.”
A Huy nhìn vẻ mặt anh, trong lòng mặc niệm cho câu “tôi cảm thấy”, không biết ai kia lại tự luyến hay thật là như vậy, nhưng cũng không đả kích ai đó, cùng anh trò chuyện đôi câu, rất nhanh liền kết thúc trò chuyện.
Hạ Lăng Hiên biết Ôn Kỳ đang nghĩ ngơi trong phòng, nhưng hẳn là chưa ngủ, liền đem hình A Huy gửi đến chuyển tiếp cho cậu.
Ôn Kỳ quả thực chưa ngủ, liền ấn mở ra xem, phát hiện rất nhiều người, rất có thể là những người ở Mạn Tinh Điển cao to vạm vỡ.
Thế giới này y học vô cùng phát triển, nhân loại ở đây phát triển rất tốt, dinh dưỡng đầy đủ, rất nhiều người lớn lên đặc biệt cao to, đương nhiên cũng không phải tất cả đều như vậy, có thể thấy ở đâu đó có một kẻ cao tới 1m6 Hoắc Hạo Cường. (Tụ Tinh quốc =)))))
Cậu vừa nghĩ vừa nhấn click, chỉ thấy một cái mặt em bé ngồi ở gần ô cửa sổ, mặc trên người áo khoắc trắng, phía trên dát vàng dát bạc, dưới ánh mặt trời đẹp không góc chết, toàn thân toả ra hào quang flash, ngoài ra còn đeo khuyên tai Khổng Tước Linh*, vẻ mặt lãnh khốc, quan trọng nhất là, chính là một mét sáuuuuu.
*Lông chim Khổng Tước, chính là lông công á.
“.........” Ôn Kỳ mất vài giây mới phản ứng được, gửi lại cho Trác Vượng Tài, giả ngu mà hỏi thăm: “Đây là ai?”
Hạ Lăng Hiên lúc này mới phát hiện A Huy vậy mà để lộn hình cậu ta vào trong đó, nói: “Người qua đường, không cần để ý.”
Ôn Kỳ liền xác định tên này còn chưa điều tra được đám người lúc trước bán cậu đến Tụ Tinh quốc, thế là bình tĩnh trở lại, cuối cùng nhìn cái kẻ một mét sáu này một lát, khoé miệng giật giật, tắt máy truyền tin.
_Hết chương 50_
Gõ xong mà quên không lưu, lại phải gõ lại, buồn:(