Bữa ăn diễn ra trong không khí ảm đạm. Sự xuất hiện của thành viên mới khiến Hàm Vũ Phong không thoải mái, ngay cả Vũ Lục Hàn cũng vô cớ chịu áp lực. Dù Hàm Hương có nỗ lực cười nói đến đâu, bà cũng không thể dành được sự chú ý của con trai, dù chỉ một chút.
”Mẹ để con dọn, mẹ ra ghế ngồi đi ạ.”
Vũ Lục Hàn chạy đến ôm lấy vai mẹ chồng khi thấy bà dọn dẹp sau khi bữa ăn kết thúc. Dù xung quanh không thiếu người làm, cô nhận thấy mẹ chồng mình là người khá chi li. Bà muốn tự mình cất những chiếc ly vào tủ, hay gấp lại những chiếc khăn ăn. Hàm Hương nhìn cô cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay con dâu và trấn an.
”Không sao, hôm nào mẹ cũng dọn những thứ này. Mẹ không muốn thành bà già lười biếng.” Bà cười thành tiếng. “Nào, mẹ con mình ra phòng khách. Đến lúc thổi nến mừng bà già này già đi một tí rồi!”
Cô cười trước câu nói đó của Hàm Hương, nhưng chau mày lại. Cách bà mẹ chồng luôn nhấn mạnh tuổi già làm cô cảm giác bà không còn mặn mà quá nhiều với mọi thứ. Cô không biết làm bà chủ, làm vợ của một ông chồng giàu có lại sinh ra cảm giác như vậy, vì Hàm Vũ Phong đối với cô vẫn rất nâng niu. Phải chăng vì Hàm Kiệt Luân đã qua tuổi chiều chuộng vợ, hoặc lơ là vợ quá nhiều? Liệu đứa con gái nuôi có giúp Hàm Hương yêu đời hơn được không?
Khi Vũ Lục Hàn và mẹ chồng bước vào phòng khách, Hàm Linh Lan đang đứng sau lưng bố chồng cô, bóp nhẹ hai bên vai của ông. Ngược lại, Hàm Vũ Phong ngồi trên chiếc ghế đối diện, vẻ mặt khá thờ ơ và hoàn toàn tách biệt khỏi cặp bố con trước mặt. Hắn giống như một vị khách ghé chơi nhà vậy.
”James, anh có thể giúp em đỡ mẹ ra ghế không?”
Cô cố ý gọi Hàm Vũ Phong, cảm thấy không hài lòng khi chồng mình tỏ ra xa cách như vậy với bố mẹ. Hắn liếc nhìn cô, thở dài một cái trước khi đứng dậy và đến gần đỡ lấy mẹ kế. Hàm Hương luôn miệng nói “Mẹ không sao”, nhưng cô biết bà đang rất hạnh phúc. Nụ cười của bà nói lên tất cả, có thể bà không còn cảm thấy khớp chân đau là một vật cản nữa.
”Hai con ngồi đi... Linh Lan, con cũng ngồi xuống đi chứ!”
Hàm Hương nói ngay khi ngồi xuống ghế. Vũ Lục Hàn ngồi bên cạnh bà, và chồng cô cũng vậy. Chưa bao giờ Hàm Vũ Phong ở cạnh bà nhiều như thế, trong cùng một ngày. Hàm Linh Lan vâng dạ rất lễ độ, nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh bố. Bọn họ trông có vẻ giống một gia đình, nhưng lại vô cùng gượng gạo.
”Thế... Linh Lan đang học ở đâu?” Vũ Lục Hàn đành lên tiếng trước, hơi rụt rè khi bố chồng mình ngồi ngay cạnh cô “em gái chồng” mới xuất hiện. Hàm Linh Lan nhìn cô cười rất tươi, quả thật là một cô bé khiến người ta cảm thấy dễ mến ngay lần gặp đầu tiên.
”Em đang học ở trường dân lập Anh-Pháp, ngay gần nhà anh chị đấy!” Cô bé tỏ ra sôi nổi. “Bố mẹ muốn em giống anh trai, sau này lớn lên có thể hỗ trợ anh mỗi khi cần thiết. Em không được giỏi tiếng Anh lắm, ngại quá...”
Hàm Vũ Phong không đáp dù Hàm Linh Lan nhắc đến hắn chân thật tựa như họ thật sự là hai anh em cùng chung dòng máu. Cô bé liếc nhìn hắn, nhưng ngay lập tức lại cúi đầu cười méo mó như thể cô biết người anh trai nuôi kia không thích mình. Hàm Linh Lan im bặt, vẻ sôi nổi lúc nãy cũng cứ thế biến mất.
”Không sao, cái gì cũng cần thời gian học hỏi mà.” Vũ Lục Hàn nhận ra điều đó, liền cười trấn an Hàm Linh Lan. “Nếu em không ngại, có thể hỏi anh Vũ Phong bất cứ lúc nào. Chị tin là anh sẽ giúp em.”
”Hoặc anh không có thời gian cho những việc đó.” Hắn ngắt lời vợ, thẳng tay dập tắt ý tưởng của Vũ Lục Hàn. Cô nhăn mặt khi hắn luôn dội gáo nước lạnh lên không khí gia đình như thế, thật không biết kìm nén gì cả. “Công việc gần đây không được như ý muốn, ngay cả đi ăn với nhau một bữa tử tế còn khó. Em không thương anh à, lại còn định mua thêm việc về cho chồng em nữa?”
Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt, nếu không vì Hàm Hương ngồi chắn giữa họ, cô nhất định sẽ huých chồng một cái. Cô chưa kịp lên tiếng, Hàm Kiệt Luân đã đột ngột đáp lời hắn.
”Ở tập đoàn có việc gì không ổn sao?” Giọng nói của ông, khi nhắc đến công việc, mang theo sự cứng nhắc y hệt hắn. “Lúc nào ta gọi đến cũng thấy Veronica nói rằng con đang bận họp. Nếu chỉ là họp thường niên hay họp bàn nhân sự, không thể nào họp liên tục từ sáng đến chiều như vậy.”
Vũ Lục Hàn lén lút nhìn bố chồng, cảm giác xấu hổ dâng lên một chút khi nhớ lại hoàn cảnh ông bắt gặp vợ chồng cô trong văn phòng của hắn. Dù không cố ý, cô cho rằng đó vẫn là việc đáng xấu hổ. Hàm Vũ Phong tựa lưng vào thành ghế, hắn có vẻ thích nói về công việc nhiều hơn nói về gia đình mình.
”Cố gia đột nhiên mua cổ phần của ACorp. Hiện họ đang là cổ đông khá lớn, chiếm mười phần trăm cổ phần của ACorp. Con không biết có ngày tập đoàn chuyên bán đồ điện tử ấy lại quan tâm đến công ty đa ngành như ACorp.”
”Cố gia mua cổ phần của ACorp à?” Hàm Kiệt Luân chau mày. “Con đã cho điều tra thử chưa? Cổ phiếu của chúng ta lúc nào cũng tăng giá, không thể nào mua được một lúc nhiều như vậy, trừ khi họ dùng toàn bộ lãi suất của công ty. Có thể có sai sót thống kê nào không?”
Tuyệt, cuộc trò chuyện trở thành vấn đề làm ăn rồi. Cô ngán ngẩm thở dài, kín đáo quan sát Hàm Linh Lan đang ngồi trước mặt. Cô bé đang lúi húi cho đường vào tách trà mà những người hầu gái vừa mang ra, vẻ lóng ngóng khiến cô liên tưởng đến chính mình ngày trước. Hàm Linh Lan mới được nhận nuôi, có lẽ còn chưa quen cách sinh hoạt hàng ngày trong gia đình giàu có. Vũ Lục Hàn bèn với tay nhấc lọ đường lên, giơ trước mặt cô bé với nụ cười thân thiện. Hàm Linh Lan bối rối đáp lại vô cùng biết ơn, không dám lên tiếng, sợ làm phiền cuộc nói chuyện giữa bố và “anh trai“. Cô hiểu cảm giác này, khi bản thân biết có người không thích sự có mặt của mình đang ngồi trong phòng. Với cô, người đó là bố chồng. Cô không dám lên tiếng khi ông xuất hiện, cũng không dám làm bất cứ điều gì mà cô nghĩ ông sẽ khó chịu. Khi ở trước Hàm Kiệt Luân, ngay cả muốn ho, cô cũng sẽ cố nhịn cho tới khi ông đi khuất.
”Tất nhiên con cho người điều tra ngay khi biết tin rồi. Cố Y Bình quả thật đã mua cổ phiếu của ACorp đúng theo giá trị trên sàn chứng khoán. Con không biết anh ta mua bằng cách nào, tiền ở đâu ra, nhưng mọi giao dịch đều hợp pháp và công khai. Các cổ đông khác đều biết tập đoàn của chúng ta dù kinh doanh đa ngành nhưng vẫn tập trung chủ yếu vào du lịch và nhà ở, không thể nào một công ty điện máy lại tranh giành cổ phần nhiều như vậy. Một số cổ đông lo sợ Cố gia đang muốn chiếm hết cổ phần của họ, nhưng tất nhiên con sẽ không để chuyện đó xảy ra. Chừng nào con còn nắm sáu mươi phần trăm cổ phần của ACorp, thì không bao giờ.”
Hàm Kiệt Luân vừa thở hắt, rất nhẹ. Ba người phụ nữ, không ai dám lên tiếng ngắt lời hai bố con họ. Nghe chồng mình nói vậy, cô lại có một cảm giác bất an không hề nhỏ. Chính mắt cô đã nhìn thấy nụ cười tự tin của Cố Y Bình, chính mắt cô đã chứng kiến vẻ mệt mỏi của Hàm Vũ Phong sau buổi họp dai dẳng. Cố Y Bình không phải dạng vừa mới khiến chồng cô ngay cả trong lúc thư giãn cũng phải suy nghĩ như thế.
”Cố Y Bình là người đang điều hành công ty của Cố gia à?” Hàm Vũ Phong và bố có cung cách nói chuyện như đúc cùng một khuôn, ngay cả ánh mắt nghiêm nghị và đăm chiêu đó cũng vậy. Chỉ có điều trong công việc, Hàm Vũ Phong ít bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ ra mặt hơn mà thôi. “Ta đã từng gặp cậu ta một lần, khi công tác ở nước ngoài. Bố cậu ta đã đưa con trai đến một bữa tiệc gặp mặt. Ta không nhớ lắm gương mặt đấy, nhưng ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, ta đã thấy cậu ta và ông bố khác nhau một trời một vực. Theo nghĩa xấu đấy, con trai. Cậu Cố không tử tế như bố của mình đâu.”
Hàm Vũ Phong chỉnh lại tư thế ngồi, co hai chân lại. “Bố không cần cảnh báo thừa thãi. Con đã điều tra về anh ta nhiều lần rồi. Cố Y Bình có tiếng dùng thủ đoạn trong kinh doanh, cũng đã từng cố hạ bệ ACorp một lần nhưng không thành. Chắc chắn việc mua cổ phần này cũng nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ là con chưa biết hắn ta sẽ làm gì thôi. Con sẽ tìm ra, đối với kẻ ranh ma, không thể nào quân tử được.”
Hàm Kiệt Luân không trả lời, chậm rãi nhấp một ngụm trà. Ông đột nhiên nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn, làm cô bối rối một chút. Cô chỉ đang đưa mắt nhìn lơ đãng, không nghĩ bố chồng lại chuyển ánh mắt về phía mình. Vũ Lục Hàn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly trà trước mặt. Nửa đầu cô ngứa ngáy khi cảm nhận ánh mắt ông vẫn chưa rời đi, không biết mình có làm gì sai sót không nữa.
”Đáng lẽ ngay từ đầu chúng ta nên kiên định đi theo hướng tập đoàn tư nhân, không lên sàn chứng khoán.” Hàm Vũ Phong nhăn mặt, lên tiếng trách móc bố. Vũ Lục Hàn nhìn sang chồng mình, cô không hiểu lắm về kinh doanh, nhưng cô không nghĩ chuyện này có gì đáng trách móc. Không phải kinh doanh là lăn lộn trên thương trường à?
”Ý con là con không muốn nâng cao thương hiệu của ACorp?” Hàm Kiệt Luân tỏ vẻ không vui. Ba người phụ nữ trong căn phòng, không ai dám lên tiếng. “Ta đã từng nghĩ giống như con bây giờ, giữ nguyên mô hình gia đình trị và không lên sàn, nhưng việc đó mang lại ít lợi nhuận hơn ta dự tính. Con nghĩ làm thế nào con có vốn điều lệ lớn như vậy để kinh doanh dự án xây nhà từ thiện lỗ vốn của con hả? Nếu chúng ta không công khai tình hình hoạt động kinh doanh và niêm yết cổ phiếu thì đến giờ con không thể kinh doanh được đa ngành như vậy đâu.”
Chưa bao giờ cô nghe thấy nhiều thứ về công việc của chồng mình như lúc này. Trước khi gặp cô, trước khi họ lấy nhau, hắn luôn là một ông chủ đa năng, đầu óc nhạy bén, không ngại thử, không ngại khó. Hàm Vũ Phong không thường xuyên cho cô biết về công việc của mình, có thể hắn nghĩ nó quá phức tạp so với cô, hoặc hắn cho rằng cô không cần biết về công việc ấy. Hắn chưa từng phàn nàn về bất cứ điều gì, hắn đã tiếp quản và điều hành công ty được vài năm rồi. Cô cảm thấy bất an và lo lắng là không hề thừa. Hắn đang bị đánh bại, chỉ là hắn chưa nhận ra mà thôi.
”Con sẽ đưa mọi thứ về đúng vị trí mà nó phải có.” Hàm Vũ Phong cáu kỉnh tựa vào lưng ghế, khá mạnh. “ACorp sẽ trở thành công ty tập đoàn đa quốc gia, giống như General Electric vậy.”
Hàm Kiệt Luân đột nhiên cười lớn. Ông cầm lên tách trà đang đặt trên bàn, nụ cười thoải mái đến độ cô ngạc nhiên không hiểu tại sao.
”Con lúc nào cũng có nhiều tham vọng, James ạ.”
”Hai người nói xong chưa?” Hàm Hương lúc này mới lên tiếng. Bà hắng giọng, nhìn lần lượt từng người một. “Đến cả lúc ở nhà cũng phải nghe chuyện công việc. Anh đã nghỉ hưu rồi, rút lui rồi, cũng đừng can thiệp quá nhiều vào công việc của con.”
Hàm Kiệt Luân nhướn mày, ông có vẻ khá thư giãn. Cô thở phào một cách kín đáo, ít nhất lúc này bố chồng cô sẽ không có hứng thú để ý tới chuyện gì khác.
”Nào, tập trung vào mẹ con đi, trước khi bà ấy nổi giận.” Hàm Kiệt Luân quả là đã thay đổi hẳn tâm trạng. Ông nhìn người vợ hai của mình, mỉm cười rất nhẹ. “Đang nói đến đâu rồi nhỉ?”
”Tiểu Hàn đang hỏi thăm Linh Lan, trước khi có người mang công việc xen vào giữa.” Hàm Hương tỏ ra nghiêm khắc, nhưng ngay lập tức lại cười rất tươi. “Linh Lan là đứa trẻ thông minh, học rất nhanh vào, chỉ có điều hơi kém ngoại ngữ. Bố mẹ muốn con bé trau dồi thêm ngoại ngữ để sau này thuận tiện trong công việc, các con cũng biết giỏi tiếng Anh có lợi thế nào mà. Mẹ cũng đang mong các con có thể giúp đỡ em... trong phạm vi có thể. Con bé không học ở quá xa so với chỗ ở của các con đâu.”
Hàm Linh Lan cười xuề xòa, có lẽ thấy ngại ngùng khi Hàm Vũ Phong đã thẳng thừng từ chối giúp đỡ. Hàm Kiệt Luân đột nhiên hắng giọng, Vũ Lục Hàn không khỏi ngước lên nhìn bố. Ông đưa mắt về phía con trai mình, rồi nhìn đến cô. Ánh mắt của ông se lại nghiêm khắc, có một vẻ dứt khoát khó hiểu.
”Đáng lẽ chúng ta phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải.” Hàm Kiệt Luân nhếch khóe môi, nhưng không cười. Cô nhìn thấy hình ảnh của chồng trong ông. “Linh Lan học rất gần chỗ ở của con, mà chúng ta lại ở ngoại ô thành phố. Sáng nào con bé cũng phải dậy sớm nửa tiếng để kịp chuẩn bị đi học, dù tài xế có đi khẩn trương cũng bị muộn học vài lần. Vậy đi, từ giờ Linh Lan đến ở với anh trai cho đến khi tốt nghiệp, có được không?”
Ông khiến cô sửng sốt, nhưng hơn cả, Hàm Vũ Phong đã bị kích động. Chấp nhận một “cô em gái” mình không muốn có đã khó khăn, giờ bố mẹ lại quyết định để “cô em gái” đó đến ở cùng họ? Hắn chắc chắn không bao giờ đồng ý chuyện này.
”Bố đang cố tình chọc tức con phải không?”
Đúng như cô dự đoán, Hàm Vũ Phong phản ứng ngay tức thì, rít lên với sự phẫn nộ không thèm che giấu. Cô nhìn sang Linh Lan, cô bé đang cúi gằm mặt, vì ngại và xấu hổ. Cô bé không dám lên tiếng, quá hiền lành, giống như cô ngày xưa vậy.
”Chọc tức? Con đừng tự suy diễn mọi thứ nữa.”
”Con không đồng ý. Vợ chồng con đã quen sinh hoạt riêng tư với nhau rồi, ngay cả nhà riêng cũng không có phòng cho người thứ ba đâu! Con không muốn có người lạ trong nhà.”
”Người lạ trong nhà!” Hàm Kiệt Luân bật cười, mỉa mai thấy rõ. “Thế còn phòng của đứa trẻ? Căn phòng mà con đã tu sửa và đang bỏ trống ấy?”
Hàm Vũ Phong trợn mắt, sự hung dữ của hắn làm Hàm Hương e ngại.
”Thôi, chúng ta không cần phải áp đặt gì cả. Hãy để các con tự quyết định, vợ chồng hai đứa cũng phải đi làm suốt ngày mà...”
”Con... con không cần ở nhà anh chị cho gần trường đâu...”
Hàm Linh Lan lúng túng lên tiếng. Cô thấy thương cảm cho cô bé này, rõ ràng Hàm Linh Lan đang lạc lõng như con rối nhỏ giữa một gia đình lạ lẫm. Dù cho bố mẹ chồng cô có thương yêu cô bé đến đâu, chỉ cần một hành động đả kích cũng khiến cô bé sợ hãi. Hàm Vũ Phong chắc chắn không thể thù ghét một người vô tội như vậy. Hắn rõ ràng chỉ đang bực tức với bố mà đổ hết cơn giận này lên đầu Hàm Linh Lan mà thôi.
”Không, ta quyết rồi, đó là quyết định hợp lý nhất trong lúc này.” Không thèm đếm xỉa đến thái độ của Hàm Vũ Phong, Hàm Kiệt Luận thản nhiên đề nghị. “Chỉ còn khoảng nửa năm nữa là con tốt nghiệp, nếu không cố gắng trau dồi tiếng Anh để thi đại học, con sẽ không thể vào được trường đại học của anh con. Trong nhà có người Anh mà người nhà không biết nói tiếng Anh, có phải đáng cười không?”
Hàm Vũ Phong bật ra một tiếng cười khẩy khinh thường, đôi mắt đanh lại nhìn tròng trọc vào bố.
”Đối với con, không có khái niệm người nhà nào ở đây cả.” Hắn nhấn mạnh từng từ với nỗi tức giận. Cô nhận ra Hàm Hương ngồi kế mình đang run lên, nhưng không hiểu vì sao. “Bố tự mình quyết định nhận con nuôi, con không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Vì thế, những gì liên quan trực tiếp đến con, bố đừng cho mình quyền quyết định.”
”Em thấy... đó cũng không phải ý tồi mà?”
Vũ Lục Hàn có một chút bực tức, quyết định sẽ lên tiếng. Hắn có thể là người thẳng thắn trong công việc, nhưng nói những lời phũ phàng như vậy trước mặt Hàm Linh Lan thì thật bất lịch sự. Hàm Vũ Phong tròn mắt nhìn cô, vẻ sửng sốt thấy rõ hiện trong đôi mắt hắn.
”Nếu anh không có thời gian dạy Linh Lan học, thì em sẽ làm điều đó.” Cô thẳng thừng phản bác lời hắn, trước khi hắn định lên tiếng. “Dù anh có không muốn chấp nhận thì Linh Lan vẫn là em gái anh mà? Em không nghĩ anh lại nhỏ mọn như vậy với gia đình mình đâu!”
Giọt nước đã tràn ly, Hàm Vũ Phong ngỡ ngàng khi vợ mình lại công khai ủng hộ bố chồng. Hắn không thể hiện thái độ chống đối cô, nhưng thay vì nổi giận và cãi lại, hắn đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng. Đây là lần đầu tiên sau khi họ kết hôn, cô và hắn bất đồng ý kiến đến mức hắn phải bỏ đi như vậy. Dù cũng có một vài lần họ có những trận tranh cãi nho nhỏ, nhưng nó chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Hắn thường kết thúc những tranh cãi bằng cách rú lên - Em đang làm anh điên lên đấy - rồi lao tới, ấn cô vào tường hôn ngấu nghiến cho bõ tức. Lần này có vẻ nghiêm trọng, vốn chồng cô luôn có sẵn một mặc cảm không tốt với bố ruột của mình. Hắn chưa bao giờ thừa nhận nó, nhưng cô hiểu hắn vẫn chưa tha thứ cho Hàm Kiệt Luân từ khi ông chọn rời bỏ hai mẹ con hắn, rời bỏ London. Hắn không thích nhắc đến ông, cũng thường không vui mỗi khi phải gặp mặt ông. Có lẽ chỉ vì tôn trọng mối quan hệ chung dòng máu không thể chối bỏ, và tôn trọng người đã trao cho mình một sự nghiệp, mà Hàm Vũ Phong chưa đi quá giới hạn với bố. Nhưng dù không biểu hiện quá nhiều ra mặt, hắn vẫn thường xuyên chống đối mọi điều Hàm Kiệt Luân làm mà theo hắn là không cần thiết. Từ khi họ kết hôn, hắn càng thêm xa cách, lạnh nhạt với bố khi ông không xuất hiện trong đám cưới, không chúc phúc, ngược lại ông còn thẳng thừng tuyên bố - ông sẽ không chúc phúc cho hôn nhân này. Ông không thích cô, ông cho rằng cô không phù hợp với con trai ông. Trong mắt Hàm Kiệt Luân, cô chỉ là một cô sinh viên tồi tàn với tham vọng với cao. Cô không hề để bụng, vì cô hiểu suy nghĩ của Hàm Kiệt Luân một phần nào. Ông chỉ vì hắn mà ghét bỏ cô, nhưng hắn lại vì cô mà coi ông như kẻ thù. Hàm Vũ Phong chắc hẳn không thể nào tưởng tượng được viễn cảnh có một ngày cô lại đồng tình với ông và chống lại hắn.
”Anh thật buồn cười!” Hàm Hương lên tiếng trách móc chồng ngay khi bóng dáng Hàm Vũ Phong khuất sau cánh cửa gỗ nặng trịch. “Tại sao anh cứ nhất thiết phải làm khó con như vậy, trong khi anh biết điều đó chỉ làm mọi thứ tệ hơn? Anh có biết mối quan hệ của hai người đang thế nào không, hay anh giả vờ không biết?”
Hàm Kiệt Luân không đáp, lẳng lặng đứng dậy, giống như Hàm Vũ Phong, không nói một lời mà bước ra khỏi phòng. Chỉ còn lại ba người phụ nữ với nhau, Hàm Hương thở dài với nỗi buồn phiền. Cô thở ra khe khẽ, không biết nên làm gì để cải thiện chuyện này. Nếu hắn và bố cứ xảy ra mâu thuẫn liên tục như vậy, e rằng một ngày nào đó, cô và hắn sẽ chẳng còn bước chân vào căn nhà này nữa.
Bắt gặp Hàm Vũ Phong đang tựa lưng trên chiếc ghế gỗ dài trong vườn, Hàm Kiệt Luân chậm rãi bước đến bên cạnh con trai mình. Ông không có phản ứng gì khi nhận ra điếu thuốc đang cháy trên tay hắn, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh.
”Ta có một đề nghị cho con, một cuộc trao đổi nho nhỏ mà ta nghĩ con muốn cân nhắc.”
Ông mở lời trước, kiên nhẫn lắng nghe sự im lặng của hắn. Hàm Vũ Phong thở ra làn khói xám ngắt, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
”Con không có hứng thú lắng nghe điều gì trong lúc này.”
”Ta biết con sẽ lắng nghe.” Hàm Kiệt Luân cười. Hắn khẽ chau mày. “Thế này, nếu ta nói ta sẽ chấp nhận cô gái kia là con dâu của ta với điều kiện con để Linh Lan được đến ở cùng con, con nghĩ sao?”
Lại là yên lặng. Mọi thứ trở nên ảm đạm và lạnh lẽo, lòng người cũng thế.
Hàm Vũ Phong bật ra tiếng cười chua chát. “Bố lấy vợ con ra làm điều kiện đổi chác ư? Và bố nghĩ con sẽ đồng ý?”
Hàm Kiện Luân nhướn mày, không có vẻ từ chối. “Ta biết chắc con sẽ đồng ý.”
”Mục đích của bố là gì vậy?”
Hắn thả điếu thuốc xuống đất, dập tắt bằng mũi giày. “Lí do gì khiến bố miễn cưỡng chấp nhận vợ con chỉ để đổi lấy chỗ ở cho con bé kia? Chắc chắn không phải vì lí do đi học rồi, phải không? Bố cũng dùng con bé đó như một công cụ chuộc lợi vậy, bố ạ. Giống như bố đã sử dụng con bao năm qua mà thôi.”
Không đợi một câu trả lời, Hàm Vũ Phong đứng dậy, đút hai tay vào túi quần để che giấu những ngón tay run rẩy.
”Con sẽ không mang vợ con ra đánh đổi bất cứ điều gì, con cũng không cần thứ tình cảm gia đình giả tạo. Con không muốn cho bố thêm một lý do để bố cho rằng bản thân bố thật rộng lượng.”
Nói hết câu, Hàm Vũ Phong vượt qua trước mặt Hàm Kiệt Luân, hướng vào nhà. Tuy vậy, khi bước tới ngưỡng cửa, hắn dừng lại và khẽ thở dài.
”Quyết định của con là vì vợ con muốn vậy. Con sẽ không làm điều này vì bố, cũng không làm vì Hàm Hương hay bất cứ ai. Bố hãy luôn ghi nhớ điều đó.”
Im lặng. Hắn cũng không muốn lắng nghe câu trả lời. Hàm Vũ Phong đẩy cửa bước vào và đóng cánh cửa sau lưng mình. Không một lần nhìn lại phía sau.
”Con thấy thật áy náy...” Vũ Lục Hàn thở dài khi người giúp việc cẩn thận mang ra chiếc bánh kem to tướng, phủ kem trắng muốt, với cái tên của Hàm Hương được nắn nót khắc trên một tấm thiệp vàng. “Hôm nay đáng lẽ phải là ngày vui của mẹ, nhưng chồng con...”
”Đừng nói thế, mẹ không trách các con.” Hàm Hương vẫn giữ vững thái độ lạc quan, vẫy gọi Hàm Linh Lan đến ngồi bên cạnh. “Mẹ đã chuẩn bị tinh thần lâu rồi, cả Vũ Phong và bố chồng con, hai người đều có tính ương ngạnh giống hệt nhau. Mẹ đã nghĩ đến những tình huống tệ hơn thế này cơ.”
Hàm Hương càng cố trấn an, Vũ Lục Hàn lại càng bứt rứt. Cô cứ nghĩ hắn sẽ nể cô mà kiềm chế hơn trước bố và mẹ kế, nhưng hắn vẫn cư xử như đứa trẻ vị thành niên giận dỗi bố mẹ vậy. Cô chẳng buồn đi tìm kiếm hắn, dù trong lòng nôn nao như lửa đốt. Đành vậy, nếu Hàm Vũ Phong không thể cho Hàm Hương một sinh nhật ý nghĩa và tử tế, cô sẽ cố hết sức để bù đắp.
Vậy mà, vào giây phút những chiếc nến nhỏ xinh xắn được cẩn thận cắm xung quanh chiếc bánh tinh xảo, cánh cửa lại mở ra, và Hàm Vũ Phong bước vào. Hắn nhìn cô, đến gần cô, chẳng thế đọc được suy nghĩ gì đằng sau đôi mắt ấy.
”Con đã nghĩ kĩ rồi.” Hắn không ngồi xuống ghế mà đứng cách cô một đoạn khá xa. Dẫu vậy, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Điều đó khiến cô buồn. “Nếu đến ở với bọn con giúp Hàm Linh Lan tiến bộ hơn trong việc học, thì con sẽ để nó đến ở với bọn con trong vòng nửa năm tới.”
Vũ Lục Hàn há hốc miệng ngạc nhiên. Cô nghĩ mình đã nghe nhầm.
”Anh... nói thật đấy chứ?” Cô bật dậy, lật đật chạy lại gần hắn. Cô nhận ra hắn có chút bối rối khi cô đến gần, chắc chắn vì sợ mùi khói thuốc ám trên quần áo. “Anh để Linh Lan đến ở với mình thật chứ?”
”Em đã nói em sẽ dạy nó học mà?” Hắn lùi lại một bước, hờn dỗi nhìn vợ. Cô tỏ ra sung sướng quá mức cần thiết, hắn nghĩ rằng cô đang đấu tranh hộ bố mẹ mình. “Nhưng đừng mừng vội, chúng ta sẽ phải nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này...”
”Tất nhiên rồi!”
Cô reo lên như đứa trẻ, trong lòng phấn khởi khi thấy chồng mình cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Mặc dù chuyện này không đáng để mừng đến thế, nhưng cô luôn muốn bản thân có thể làm điều gì đó để cải thiện mối quan hệ của hắn với gia đình bố ruột mình. Cô đã thấy cách hắn đối xử với mẹ đẻ Libby và bố dượng Will Moreau. Hắn chắc chắn là người yêu gia đình, chỉ là hắn cố tình khắc nghiệt với gia đình của bố ruột mình mà thôi.
Vũ Lục Hàn nhận thấy việc chịu thỏa hiệp này có thể là một dấu hiệu tốt, liền sung sướng nhảy lên ôm cổ hắn. Hàm Vũ Phong có vẻ lúng túng, chỉ vì mùi thuốc lá còn ám trên áo mình.
”Anh không nghĩ em lại sung sướng đến vậy chỉ vì một lời đồng ý đơn giản của anh.” Hắn nói đùa. Cô nhớ ra vẫn còn Hàm Hương và cô bé Hàm Linh Lan trong phòng, hắng giọng và đứng lùi lại với khoảng cách vừa đủ.
”Bởi vì cuối cùng anh cũng chịu lắng nghe.” Cô cười rất tươi. “Nhưng em sẽ vui hơn nếu anh không miễn cưỡng chấp nhận chỉ vì em.”
Vũ Lục Hàn vẫn là người hiểu được suy nghĩ của hắn. Hàm Vũ Phong cúi đầu cười nhẹ, không nói gì mà nắm tay cô đi về phía Hàm Hương đang chờ đợi.
”Hi vọng mẹ sẽ thích món quà sinh nhật mà vợ con đã chọn để tặng mẹ.” Hàm Vũ Phong khiến Hàm Hương ngạc nhiên tột độ khi bỗng dưng thật gần gũi. Hắn lại gọi bà là “mẹ“. Đối với bà, không có món quà sinh nhật nào đáng giá hơn thế.
”Mẹ rất thích!” Bà ôm lấy túi quà mà Vũ Lục Hàn mới tặng, rồi dang tay ôm Vũ Lục Hàn vào lòng. Cô đáp lại chiếc ôm đó, liếc nhìn chồng và ra hiệu bằng mắt. Hàm Vũ Phong ngúng nguẩy lắc đầu, rồi lại đảo mắt, rốt cuộc cũng phải chịu tiến đến và ôm Hàm Hương một cách xã giao.
Nhưng hắn đã chịu thân mật mới bà. Đó là điều Hàm Hương chưa từng dám mong ước.
”Mẹ rất hạnh phúc khi có các con ở bên cạnh, đây là sinh nhật đặc biệt nhất của mẹ.” Bà xúc động nói, vòng tay ôm cả Hàm Linh Lan. “Hi vọng chúng ta luôn là một gia đình như thế này.”
Hàm Vũ Phong không cười cũng không đáp. Hắn chấp nhận làm mọi thứ vì vợ, tất nhiên không thể dễ dàng thừa nhận “gia đình” này theo cách đơn giản như thế. Đúng lúc các cô người hầu xếp hàng để hát mừng sinh nhật Hàm Hương, giống như mọi năm, thì Hàm Kiệt Luân bước vào phòng. Vũ Lục Hàn rụt cổ lại, lo sợ chuyện gì không hay lại phá vỡ không khí, nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả.
”Định bắt đầu mà không có tôi à?”
Hàm Kiệt Luân nửa đùa nửa thật, đến bên cạnh người vợ hai của mình. Hàm Linh Lan chuyển sang đứng kế bên cô, ngại ngùng và khép nép khi ở gần “anh trai nuôi” mới nhận của mình. Những người hầu bắt đầu hát. Vũ Lục Hàn vỗ tay theo họ, hất cằm ra hiệu cho Hàm Vũ Phong cũng làm thế. Bài hát mừng sinh nhật thêm một phần sôi động, khi năm nay không còn là hai vợ chồng già cùng nhau ăn mừng nữa. Ngay cả thổi nến cũng khiến Hàm Hương cảm thấy mình trở nên đặc biệt thêm bội phần.
Phải cảm ơn sinh nhật bà năm nay. Bởi vì vậy, Hàm Hương biết rằng, người con chồng không ghét bỏ mình đến thế. Và cũng để bà biết rằng, Hàm Vũ Phong đã tìm thấy người bạn đời hoàn hảo. Không phải hoàn hảo như một cô gái không tì vết, mà hoàn hảo vừa đủ cho Hàm Vũ Phong. Bà thấy từng cố gắng của Vũ Lục Hàn trong nỗ lực giảng hòa giữa Hàm Vũ Phong và vợ chồng bà, ngay từ lúc cô bước chân đến đây.
Bà còn biết mong đợi gì hơn nữa?
Đối với Hàm Hương, đây chính xác là bữa tiệc sinh nhật tuyệt nhất trong đời.