Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết (Phần 2: I'm No Longer A Cinderella)

Chương 2: Chương 2




Đêm đến. Hàm Vũ Phong trở về căn hộ ở ngoại ô thành phố ngay trước bữa tối, sự mệt mỏi của hắn hiện rõ trong đôi mắt mặc dù hắn vẫn tỏ ra thoải mái với cô vợ của mình. Vũ Lục Hàn làm món pasta với thịt gà nướng và bông cải xanh, tôm nướng sốt cay kèm salad trộn với sốt khoai tây - những món Hàm Vũ Phong vẫn thích ăn. Hắn đã ăn một mạch, rất nhanh, theo kiểu nạp năng lượng để bù lại cơn mệt mỏi. Đây là một trong số những lần hiếm hoi cô thấy hắn mệt vì công việc. Cô cứ nghĩ hắn phải rảnh rỗi và thong thả lắm.

”Công việc của anh vẫn tốt chứ?”, Vũ Lục Hàn chạy đến, quàng tay ôm cổ hắn từ phía sau khi hắn đang ngồi nghiên cứu thứ gì đó trên máy tính cá nhân. Hắn nhếch miệng cười nhẹ, hôn nhẹ vào má cô, chứng tỏ rằng hiện giờ chẳng có chuyện gì làm phiền được Hàm Vũ Phong.

”Anh giải quyết xong rồi”, hắn nói nhỏ, “Nhưng thú thật là anh khá mệt. Anh đã ngồi cả buổi chiều ở cảng đấy, tin được không?”

”Có chuyện gì với hàng xuất khẩu à?”, Vũ Lục Hàn dụi vào cổ hắn, đặt một nụ hôn lên hõm vai chồng. Hắn có vẻ thích sự bất ngờ ấy, xoay hẳn người kéo cô ngồi vào lòng.

”Mánh khóe trong kinh doanh mà thôi”, hắn cười nhẹ, “Em tử tế nhưng chưa chắc đối thủ của em đã tử tế. Những kẻ như vậy không phải mối lo của anh, nhưng sẽ là sự mệt mỏi của anh đấy, như lúc này chẳng hạn...”

”Em có giúp gì được không?”, cô ngửa cổ lên, nhìn vào đôi mắt màu nâu khói sâu hút của hắn. Hàm Vũ Phong nghiêng đầu, nụ cười trở nên bí hiểm.

”Em có thể giúp anh bớt mệt mỏi được đấy.”

”Thế à?”, cô cười khúc khích, ôm cổ hắn vì biết hắn chuẩn bị nhấc bổng mình lên. Hàm Vũ Phong không thèm đáp, bế thẳng vợ đặt xuống chiếc giường êm ái ngay phía sau, đôi môi ngay lập tức dính lấy cô khi cô đã nằm trên giường.

”Em tưởng em sẽ làm anh mệt hơn chứ?”, cô thở dài, mỉm cười, ôm riết lấy hắn khi hắn phủ những nụ hôn dọc cổ mình. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, hơi thở của hắn phả lên cổ cô tê rần.

”Anh tình nguyện mệt hơn để đánh bại cơn mệt mỏi lúc nãy”, hắn thì thầm bên tai cô, ngừng lại một chút và nhìn vào mắt cô, “Anh thật sự muốn có con, Tiểu Hàn ạ.”

Khóe môi cô nhếch cao một chút. Cô lần theo những đường cong trên gương mặt anh, dừng ngón tay ở gần môi anh.

”Em đã để anh đợi quá lâu rồi”, cô đáp, “Ngài đã sẵn sàng pha sữa cho con chưa, ngài Adam?”

”Luôn sẵn sàng”, hắn bật ra một tiếng cười quyến rũ, cúi xuống chiếm lĩnh đôi môi Vũ Lục Hàn.

Bao giờ cũng vậy, hắn luôn có một liều thần dược chờ đợi mình ở nhà, xua tan toàn bộ mọi mệt mỏi suốt cả ngày dài. Một nữ thần xinh đẹp và hoàn toàn nắm giữ trái tim hắn.

Hắn không thể hạnh phúc hơn khi nghĩ đến viễn cảnh gia đình nhỏ của mình sẽ có thêm một thành viên nữa. Đứa con của họ sẽ tài giỏi như bố và xinh đẹp như mẹ. Một đứa con lai.

Ngày hôm sau, khi vừa bước vào văn phòng của mình tại Tập đoàn Kiến trúc - Mỹ thuật Hoàng Gia, khu Thiết kế Thời trang, Vũ Lục Hàn đã được chào đón bằng một màn phấn khích của Triệu Minh.

Bạn thân từ hồi đại học của cô, Triệu Minh, đồng thời cũng là đồng nghiệp của cô tại The Fashionista, đang trong thời gian hẹn hò mặn nồng với Trần Hải Minh - anh bạn thân đã hơn chục năm của chồng cô. Cô nàng đang vô cùng sung sướng khi người yêu mình được chọn làm giáo khảo chương trình Master Chef mùa sắp tới.

”Anh Hải Minh sẽ là một trong ba giám khảo thật ư?”, Vũ Lục Hàn hỏi lại, bật cười trước vẻ mặt tuyệt cùng hãnh diện của cô bạn thân mình. Triệu Minh ngồi cả lên bàn làm việc, tay cầm một cái bút chì, khua khoắng loạn xạ.

”Đáng lẽ họ phải mời anh ấy từ lâu rồi mới phải!”, mắt Triệu Minh sáng bừng khi nghĩ về người yêu mình, “Làm gì có ai mới mười lăm tuổi đã thành Master Chef như anh ấy, lại còn là Master Chef của nước Anh! Anh ấy đã viết bốn quyển sách và quyển nào cũng bán chạy như tôm tươi cả, rồi còn điều hành nhà hàng riêng nữa. Bọn họ hẳn đã hối hận lắm khi có thể mời anh ấy làm giám khảo từ lâu rồi nhưng bây giờ mới làm.”

”Có thể bây giờ anh Hải Minh mới có thời gian rảnh rỗi”, cô cười, gõ gõ bút chì trên quyển sketch book của mình, “Quyển sách mới nhất của anh ấy mới chỉ ra mắt hai tháng trước, chưa kể anh ấy vẫn còn đang tham gia chương trình dạy nấu ăn... Làm nhiều việc một lúc quá cũng mệt đấy.”

”Cậu mới là người đang làm quá nhiều việc cùng một lúc”, Triệu Minh nhảy xuống khỏi bàn, ngồi tử tế trên chiếc ghế xoay của mình, chống cằm nhìn Vũ Lục Hàn, “Hôm nào cũng chạy đi chạy lại giữa hai nơi như thế, không mệt hả? Sao cậu không chọn một cái thôi?”

”Cậu biết mà, cả nhiếp ảnh và thiết kế thời trang đều là đam mê của mình”, Vũ Lục Hàn lật quyển sketch book ra, dừng lại ở trang còn đang phác thảo dở dang, “Mình không thể chọn được, hơi tham phải không? Với cả đâu phải hôm nào mình cũng đi chụp? Khi bận quá vẫn có phó nháy phụ mà...”

”Đừng chủ quan thế nàng ơi!”, Triệu Minh thở dài, làm bộ lắc đầu, “Năm ngoái, lúc nhóm nhiếp ảnh của cậu mới thành lập cũng là lúc hãng thời trang của anh Vũ Phong cũng chỉ mới ra mắt. Cậu chưa phải đi chụp nhiều, còn tập trung vào việc thiết kế được. Đến bây giờ thậm chí hãng thời trang của anh ấy cũng có cả tạp chí riêng rồi, trang web cũng phát triển nữa, gần như sáng nào trong tuần cậu cũng đi chụp mẫu. Sống vì đam mê là tốt, chỉ cần đừng để đam mê biến thành tham vọng là được. Làm việc để sống chứ đừng sống để làm việc, gái ạ.”

”Nhớ rồi!”, Vũ Lục Hàn phì cười, nhìn vào mẫu thiết kế đang phác thảo của mình, “Có lẽ... sau bộ sưu tập này mình sẽ không nhận làm tiếp nữa...”

”Sao thế? Thiết kế của cậu và chị Thanh Thanh vẫn đang hot lắm mà?”

”Không phải, mình chỉ dừng một thời gian thôi”, hai má cô hồng lên một tí, “Bọn mình... định có em bé...”

”Hả?”, Triệu Minh nhảy dựng lên, “Bây giờ á?”

”Đừng nói to thế”, Vũ Lục Hàn bối rối kéo cô bạn ngồi xuống, ngó ra phía sau. Một nửa số người trong phòng làm việc của họ bỏ đi ăn trưa hết, hiện trong phòng chỉ có cô, Triệu Minh, trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt và ông anh Trịnh Thành Nam - đang đeo tai nghe kín mít... xem phim. Cô thấy Dương Ánh Nguyệt ghé mắt lên nhìn một chút, rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc, thở phào.

”Thật á? Anh Vũ Phong không đợi được nữa hả?”

”Mình nghĩ có con vào thời điểm này cũng khá hợp lí”, cô cười nhẹ, “Anh ấy cũng hai mươi sáu rồi, mình không muốn anh ấy đợi thêm nữa. Hơn nữa bọn mình đã lấy nhau một năm mà chẳng có động tĩnh gì, kể cũng tội bố mình...”

Vũ Lục Hàn nhớ đến người bố cô đơn ở nhà. Năm ngoái, sau khi mẹ cô mất vì bệnh tim, bố cô lúc nào cũng chỉ thui thủi trong nhà. Thỉnh thoảng thấy ông sang nhà hàng xóm xem bóng đá, nhưng phần lớn thời gian cô không thấy ông rời khỏi nhà. Cô luôn cảm thấy dằn vặt và đau lòng bởi việc ấy. Nếu cô có con, cô sẽ đề nghị hắn ở căn penthouse ở trong thành phố để gần bố, có thể cho con về chơi với bố cho bố đỡ cô đơn. Tuổi càng cao, người ta càng thấy trống vắng.

”Mới vài tháng trước cậu còn bảo mình hai người sẽ đợi hết năm nay mà?”, Triệu Minh thốt lên, “Cậu bận như vậy, chồng cậu cũng bận như vậy, đẻ con ra rồi một trong hai người có phải nghỉ làm không?”

”Mình sẽ là người nghỉ, nhưng chỉ thời gian đầu thôi”, cô xoa vai Triệu Minh, cười, “Mình có thể làm thiết kế ở nhà và gửi đến cho chị Nguyệt mà. Anh ấy cũng nói nếu mình có thai, mẹ chồng mình sẽ tới để giúp đỡ...”

”Bay từ Anh sang đây chỉ để trông cháu à”, Triệu Minh cười khúc khích, “Mình phải được làm mẹ đỡ đầu đấy!”

”Tất nhiên rồi”, cô đỏ mặt, “Không biết bao giờ sẽ có thai nữa... Dạo này anh ấy hăng hái lắm...”

”Nhanh thôi, cậu vẫn còn trẻ mà!”, Triệu Minh vỗ vai cô theo kiểu tán thưởng, xoay một vòng chiếc ghế của mình, “Các cậu nên nghĩ tên con của mình đi là vừa. Nó sẽ là đứa trẻ lai phải không? Ôi, thích quá! Con lai xinh xắn lắm đấy!”

Vũ Lục Hàn cúi đầu cười. Cô bất ngờ chạm tay vào bụng mình. Cô cũng chưa thể biết làm mẹ là thế nào, nhưng cô sẽ là một người mẹ tốt, giống như mẹ cô vậy.

”Anh ấy định cải tạo lại ngôi nhà trước, để có phòng cho em bé. Cuối tuần này anh Hoàng Lâm sẽ ghé qua xem xét...”

Triệu Minh gật gù, có vẻ vẫn khá ngại ngùng khi nghĩ đến Hoàng Lâm. Trước kia, từng có thời gian Triệu Minh thích Hoàng Lâm kinh khủng. Ở chàng kiến trúc sư đó có một sức hút khiến cô nàng dù tính cách có nghiêm túc đến mấy vẫn không thể cưỡng lại. Thôi nào, Triệu Minh lắc đầu, Quá khứ rồi. Hiện tại Hoàng Lâm cũng đang hạnh phúc với người yêu Chu Bạch Thảo. Dù nàng hiện đang ở Mỹ để theo nghề ballet của mình, Hoàng Lâm vẫn rất mặn nồng với bạn gái. Đây có lẽ là mối tình “dài nhất” của chàng thư sinh đào hoa, dù yêu xa cũng không hề lăng nhăng một chút nào.

”Cải tạo là đập đi xây lại à?”, Triệu Minh vu vơ hỏi lại. Vũ Lục Hàn lắc đầu, cười giòn tan.

”Xây lại một phần thôi, không phải đập đi hoàn toàn. Ngày trước James sống một mình nên nơi ở nào của anh ấy cũng chỉ hạn chế một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng làm việc, các không gian còn lại chỉ là những không gian phụ như bếp, phòng ăn, phòng tắm... Anh ấy còn có một phòng riêng chỉ để quần áo, nhưng không hề dư ra phòng nào đủ tiêu chuẩn làm phòng ngủ em bé cả. Bọn mình đã rất bối rối đấy.”

”Nói thật nè, chồng cậu thật kì quái”, Triệu Minh phẩy tay, và cô phá lên cười. Chính Vũ Lục Hàn cũng không phủ nhận điều đó, Hàm Vũ Phong là một kẻ kì quái phi thường.

”Ngày hôm nay em sẽ có thời gian cho 'cornish pasty' chứ?”

Tin nhắn của Hàm Vũ Phong đến khi cô đang cặm cụi vẽ thiết kế mới. Cô mỉm cười, ngay lập tức nhắn lại.

”Em lúc nào cũng có thời gian, miễn là có đi kèm ngài Adam để tráng miệng.”

Cô hí hửng gửi đi tin nhắn ấy, ngân nga một giai điệu khi tô màu cho bộ váy của mình. Ngày trước, có nằm mơ cũng cũng không bao giờ cô gửi đi những tin nhắn tán tỉnh như vậy, dù là nhắn tin cho Hàm Vũ Phong. Không hiểu vì sao, ở lâu với hắn, cô đã lây bản tính “thích tán tỉnh vặt” ấy. Chẳng hạn, khi họ có thời gian ở trong bếp nấu ăn cùng nhau, cô rất thích bất ngờ nhón chân hôn lên má hắn. Đáp lại, hắn thường... vỗ mông vợ, đợi cô quay ra nhìn thì nháy mắt với một nụ cười ranh ma. Thời gian đầu cô thường xuyên đỏ mặt khi thấy cái nháy mắt gợi tình ấy, dần dần tự nhiên chai lì, cô thản nhiên nhếch môi cười, hoặc kiêu kì quay đi, khiến Hàm Vũ Phong phải là kẻ bị mời gọi, lúc nào cũng áp sát cô và thể hiện tình yêu của mình sau hành động ấy.

Cô cảm thấy mình như là kẻ chiến thắng vậy.

”Anh vẫn luôn là món tráng miệng, món khai vị, món chính của em mà, em yêu.”

Hàm Vũ Phong, lấy vợ rồi vẫn thích tán tỉnh vợ. Hắn tuyên bố phải làm vậy để bù lại quãng thời gian theo đuổi ngày trước, không kịp tán tỉnh vì còn bận “đấu tranh” với “mấy kẻ tình địch“. Cô mặc dù nói sẽ không bị rung rinh trước mấy trò tán tỉnh của hắn đâu, nhưng trong lòng lúc nào cũng như có cả đàn bướm bay lượn. Cô chưa từng nghĩ người nghiêm túc, lạnh lùng và “khô khan” - lời hắn tự nhận xét bản thân - như Hàm Vũ Phong lại có lúc lả lơi như vậy. Nếu hắn mang cái “lả lơi” và bộ mặt gợi tình của mình đi tán tỉnh một cô nàng bất kì, cô tin rằng mình sẽ lâm vào rắc rối thật sự vì hắn sẽ mang về cho cô cả một rổ những cô gái bị “gục ngã” trước hắn.

”Anh hãy chắc chắn rằng anh đang mặc bộ vest đẹp nhất, vì em đã có bộ váy sexy nhất rồi.”

Sáng nay hắn mặc gì đi làm nhỉ? Đã từ lâu Hàm Vũ Phong không đóng bộ suit nghiêm túc như những quý ông chuẩn bị tham dự cuộc họp Đại biểu Quốc hội nữa. Thay vào đó, có lúc hắn đi làm nhưng mặc áo phông, quần jeans tối màu và đi giày thể thao, chỉ khoác thêm áo vest. Hắn bắt đầu giống hai anh bạn thân của mình hơn - cô đã từng nói họ là Hội những quý ông không mặc suit đi làm. Những kẻ cầm đầu thích chơi trội. Hồi trước, hắn nói rằng mặc suit như vậy để đỡ tốn chất xám nghĩ xem nên mặc cái gì đi làm. Bây giờ, hắn chỉ cần nhìn xem cô mặc gì rồi chọn một bộ đồng màu để mặc, chẳng cần quan tâm nó kết hợp với nhau có đẹp hay không. Dù vậy, tủ quần áo của Hàm Vũ Phong cũng cực kì đơn giản, ngay cả áo phông cũng như được sản xuất cùng một lô, chỉ khác màu. Thứ trông khác biệt có lẽ là những chiếc áo vest, những chiếc áo da, những đôi giày trong tủ giày khổng lồ và những chiếc đồng hồ đeo tay.

”Anh biết chắc mình sẽ có cô gái đẹp nhất đêm nay. Đừng tô son đắt tiền, anh sẽ liếm hết nó đi trước khi em kịp thấy xót đấy.”

Cô cười khúc khích, đôi mắt nheo lại và tim đập mạnh hơn một chút. Cô không phải một cô nàng cuồng son, nhưng cô biết mình sẽ được nhìn màu son yêu thích dính trên môi hắn. Đã có lần hắn hôn cô khi họ đang ở trong rạp chiếu phim. Hôm đó cô dùng son môi màu đỏ mận, khá đậm, cô phát hiện nó dính tùm lum trên môi chồng khi họ bước ra khỏi rạp phim, nhưng không thèm nhắc nhở một câu nào. Cô cứ để hắn với đôi môi dính son không theo trật tự như vậy từ rạp chiếu phim đi về nhà mới thèm nhắc. Hàm Vũ Phong đã để lại một vết “hickey” giữa cổ cô, làm cô không biết phải che chắn thế nào, đành lòng đi làm vào ngày hôm sau và để mọi người nhìn chằm chằm vào dấu hôn đầy hãnh diện ấy. Hắn thường thích “trả thù” theo kiểu trẻ con, chẳng ăn nhập gì với bề ngoài của mình.

”Em đợi anh và món tráng miệng của anh. Đón em lúc năm giờ nhé?”

Hàm Vũ Phong đáp lại ngay lập tức. “Luôn sẵn lòng phục vụ, thưa bà Adam.”

Thật ngọt ngào khi hắn gọi cô như vậy. Cô cảm thấy mình như một người phụ nữ uy quyền, đứng trên bục cao với vầng hào quang tỏa sáng xung quanh. Hắn luôn đối xử với cô như một quý cô, đó cũng là một trong những điều cô thích nhất ở chồng mình. Hàm Vũ Phong vẫn chẳng hề thay đổi, kể cả khi họ đã kết hôn.

Còn người phụ nữ nào may mắn hơn thế?

Năm giờ. Khi cô vừa bước ra khỏi cánh cổng nơi làm việc, Hàm Vũ Phong đã đứng đợi sẵn bên kia đường, với nụ cười nửa miệng tuyệt hảo. Hình ảnh này thật quen thuộc và ấm áp, cô chưa bao giờ thấy chán khi nhìn thấy hắn.

”Bà Adam của anh”, hắn nắm lấy bàn tay cô, hơi cúi người và hôn nhẹ lên mu bàn tay vợ, “Em đã sẵn sàng để chồng em phục vụ em chưa?”

Cô cười tít mắt, gật nhẹ đầu, nhún chân và nhấc nhẹ gấu váy lên chào hắn như một tiểu thư. “Em đã sẵn sàng.”

Hắn mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi vào mới vòng về phía ghế lái của mình. Hàm Vũ Phong vẫn ân cần và ga lăng như ngày xưa, việc kết hôn không khiến hắn coi nhẹ những hành động lãng mạn nho nhỏ mà hắn vẫn làm khi họ còn đang hẹn hò. Cô cảm thấy quãng thời gian ở bên hắn thật tuyệt. Và không hối hận, vì đây là con người cô luôn muốn dành cả phần đời của mình ở bên cạnh.

Chiếc Aventador dừng lại bên lề nhà hàng Anh quốc của họ. Hắn và cô đã là khách quen, mới chỉ bước vào mà nhân viên đã niềm nở chào “ông bà Adam”, dẫn họ đến bên bàn ăn mà họ thường hay ngồi với nhau - trên tầng hai, cạnh cửa sổ kính nhìn được cả thành phố. Cô luôn thích không khí ấm cúng và lối trang trí rất Anh ở đây. Nó khiến cô thấy gần gũi với hắn hơn, còn hắn cảm thấy như đang được ở nhà.

”Mấy ngày nữa Chu Bạch Thảo sẽ về nước”, hắn thông báo khi họ đang đợi món, “Hoàng Lâm muốn hỏi xem chúng ta có bận không để đến nhà con bé và tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.”

”Chị ấy về ngày nào thế?”, đôi mắt cô sáng lên. Đã hơn nửa năm cô không được gặp Chu Bạch Thảo, vì nàng chưa hoàn thành xong khóa đào tạo ballet ở Mỹ. Có lẽ vì đang vào hè nên nàng tranh thủ về nước, gặp mọi người, gặp bạn trai. Yêu xa đúng là khổ, lần nào về Chu Bạch Thảo cũng chỉ muốn dành hết thời gian cho Hoàng Lâm.

”Theo dự tính là thứ ba tuần sau”, hắn nắm tay cô, dùng ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay vợ, “Tiểu Bạch Thảo chỉ về nước được vài ngày thôi, hết năm nay mới có thể về hẳn. Hoàng Lâm đang háo hức như một đứa trẻ con vậy.”

Hắn phì cười khi nghĩ lại vẻ mặt của cậu bạn thân. Chu Bạch Thảo cũng là bạn thân của hắn, kém tuổi hắn nhưng hơn cô một tuổi. Nàng là con gái của một diễn viên ballet nổi tiếng ở nước ngoài, đương nhiên không chỉ được thừa hưởng tài năng từ mẹ mà còn cả niềm đam mê nữa. Nàng đã hi sinh khá nhiều khi quyết định đi Mỹ du học, nhưng đồng thời sự nghiệp của nàng có vẻ ngày càng có triển vọng. Nàng là người duy nhất giữ chân được kẻ đào hoa Hoàng Lâm lâu như vậy. Bọn họ, cũng như Triệu Minh và bạn trai cô nàng, hẹn hò vào đúng ngày cưới của cô và hắn, tính đến thời điểm này cũng đã được một năm. Ngay cả Hoàng Lâm và Trần Hải Minh cũng chưa từng có cuộc tình nào dài như thế. Cô cho rằng do cô rất may mắn trong tình yêu với Hàm Vũ Phong, nên ở ngày cưới của mình, sự may mắn đó mang đến điều kì diệu cho hai cuộc tình của bốn người bạn. Không chỉ có bốn người ấy, ngay cả Từ Thiên và Triệu Dương cũng tìm thấy một nửa của họ luôn. Cô không biết do trùng hợp hay do duyên số nữa, quả là cực kì bất ngờ.

”Thứ ba em cũng có buổi chụp lúc sáng sớm...”, cô nhìn lên trần nhà, tưởng tượng lại lịch làm việc của mình, “Nhưng không sao, em nghĩ em có thể hoàn thành trước chín giờ. Chị Bạch Thảo sẽ có một bữa tiệc bất ngờ hoàn hảo!”

”Vậy là quá đủ rồi”, hắn đan những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay nhỏ nhắn của cô, hai chiếc nhẫn cưới ở cạnh nhau, lóe sáng, “Anh sẽ đưa em đến nhà Tiểu Bạch Thảo ngay sau đó rồi đi mua một vài thứ với Mike. Cô bạn Triệu Minh của em có lẽ cũng có mặt đấy, hai người họ là cặp đôi trùm tiệc rồi.”

Hắn đang ám chỉ Trần Hải Minh và Triệu Minh. Quả thật, cặp đôi ấy không chỉ giống nhau về tâm hồn ăn uống mà còn vô cùng hợp ở khoản tiệc tùng. Có lẽ vì Triệu Minh hồi đại học là Chủ tịch Hội Học sinh nên không lạ gì những bữa tiệc, từ tổ chức đến tham dự. Còn Trần Hải Minh ở Anh từ nhỏ, tiệc tùng không phải là điều quá xa lạ từ khi cậu học trung học rồi. Hai cô cậu ấy là hai phần tử không bao giờ được thiếu trong mọi bữa tiệc!

”Em và cô ấy sẽ đi mua sắm một chút”, cô hí hửng, “Có thể chưa có ý tưởng hay ho nào cả, nhưng ở nhà chị ấy có bể bơi. Vào hè chỉ có tiệc bể bơi là hợp nhất thôi...”

”Chúng ta thật ăn ý”, hắn thốt lên, giả bộ ngạc nhiên khiến cô phì cười, “Anh sẽ được công khai ngắm nhìn những đường cong của em và sẽ vênh mặt lên thể hiện sự chiếm hữu đối với em khi những thằng đàn ông khác nhìn em thèm thuồng...”

”Bọn họ sẽ phải nghĩ, ước gì mình được như anh ấy...”, cô thở dài, hùa theo giọng châm biếm của hắn, rồi cả hai cùng phá lên cười. Chồng cô nhiều lúc vô cùng... dễ thương, cô có cảm giác mình đang trở về thời học sinh và hẹn hò với bạn cùng lớp vậy.

Những món ăn đầu tiên được mang ra, xếp gọn gàng trên bàn. Hàm Vũ Phong luôn cắt đôi chiếc bánh 'cornish pasty' cho cô, hoặc xẻ nhỏ miếng bít tết, hoặc cá hồi, hoặc thịt gà. Hắn nói đó chỉ là phép lịch sự của người Anh, nhưng cô biết hắn chỉ đang vỗ béo và khiến cô thành một cô vợ được cưng chiều đến mức lười biếng...

Khi họ đang vui vẻ nói chuyện, một người đang ông đột nhiên gọi tên hắn.

”Ngài Adam, phải không?”

Cả cô và hắn đều quay sang nhìn. Đó là một người có lẽ trạc tuổi hắn, trông khá trẻ. Anh ta có mái tóc dài màu nâu sẫm, hơi xoăn theo kiểu lãng tử, bộ râu quai nón lún phún trên cằm, hàng lông mày dày hơi nghiêm nghị và đôi mắt khá sắc bén. Nhìn chung, nhan sắc của anh ta vào loại chấp nhận được, có thể thoải mái mang đi tán gái, nhưng để so sánh với Hàm Vũ Phong thì... Vẫn không có cửa! Anh ta khiến cô liên tưởng đến Trần Hải Minh - cũng có một chút phong trần dù nghiêm nghị hơn chàng trai tóc đỏ kia nhiều.

”Chào anh”, Hàm Vũ Phong đã cất giấu sự hóm hỉnh vừa xong vào trong, phô ra ngoài vẻ lãnh đạm thường nhật. Hắn định đứng dậy để bắt tay nhưng người đàn ông kia đã lên tiếng ngay lập tức.

”Không cần phải đứng dậy đâu, ông Adam, tôi làm phiền hai người quá.”

”Không đến mức làm phiền”, hắn không rõ đùa hay thật, quả là con người công việc của hắn quá đỗi lạnh lùng, “Vũ Lục Hàn, đây là Cố Y Bình, đối thủ của anh.”

Câu giới thiệu ấy khiến cô bất ngờ, quay sang nhìn chằm chằm vào “đối thủ” của chồng mình. Ngược lại, anh chàng kia không có vẻ bị xúc phạm.

”Đây là Vũ Lục Hàn, vợ của tôi”, hắn lại nhìn sang người đàn ông kia, và nói với giọng đều đều không xúc cảm. Vũ Lục Hàn cười nhẹ, gật đầu chào. Người đàn ông tên Cố Y Bình cũng làm điều tương tự, bỗng dưng cầm bàn tay cô và hôn nhẹ lên mu bàn tay. Theo kiểu của Hàm Vũ Phong.

Việc đó khiến cả cô, và hắn, không kịp trở tay. Cô rụt tay lại ngay lập tức, chỉ kịp liếc nhìn hắn nhưng không kịp nhìn thấy cơn ghen của hắn.

”Rất vui được gặp anh, Cố Y Bình”, cô trả lời một cách lịch sự với một nụ cười xã giao, nhưng cũng như hắn, không bày tỏ cảm xúc, “Tôi e rằng mình không thể đáp lại màn chào hỏi thân thiện của anh được. Vậy nên...”

Cô chìa bàn tay ra, ý muốn một cái bắt tay. Cố Y Bình cười đầy ẩn ý, cô biết chắc là như vậy, đáp lại cái bắt tay của cô. Hàm Vũ Phong vẫn im lặng, sự im lặng đáng sợ của ngày xưa lần đầu thể hiện lại trước mặt cô.

Quả nhiên họ không phải “đối tác”, mà chính xác là “đối thủ” của nhau. Cố Y Bình đang muốn chọc tức chồng cô, không phải theo kiểu “làm nghiêm trọng hóa” mà chọc tức theo kiểu “chọc ghẹo bình thường“. Cô phải làm gì đó để bảo vệ chồng chứ nhỉ?

”Vậy anh cũng đến đây ăn tối sao?”, cô hỏi lại, giả bộ nhìn ngó, “Người bạn đi cùng chưa đến?”

”Ồ không, tôi đi một mình”, Cố Y Bình cười ám muội, “Tôi còn độc thân.”

”Phải rồi”, cô tỉnh bơ cười, và Cố Y Bình thật sự không hiểu hàm ý gì sau câu nói ấy.

”Anh và chồng tôi cũng có ít nhất một điểm đến ưa thích đấy chứ”, cô vươn tay sang, nắm nhẹ lấy bàn tay chồng, nhìn hắn cười toe toét rồi lại quay sang nhìn Cố Y Bình theo kiểu vô tội, “Hi vọng sẽ có lúc anh đưa cô gái ưa thích của mình đến đây, ngồi ăn cùng mình. Nơi đây rất hợp để hẹn hò đấy. Anh có thấy vậy không?”

Cố Y Bình liếc nhìn Hàm Vũ Phong. Hắn vẫn không tham gia cuộc trò chuyện, còn cô vợ của hắn đang công kích anh về mấy ánh mắt đưa tình của anh. Được rồi, có thể cô gái này làm vậy vì chồng đang ngồi trước mặt mà thôi. Anh nên nhượng bộ nếu không sẽ mất mặt trước Hàm Vũ Phong mất.

”Phải, nhìn hai người hạnh phúc như vậy là đủ biết nơi đây phù hợp cho hẹn hò đến mức nào”, Cố Y Bình cúi đầu nhún nhường, xoay người nhìn về bàn trống cách đó không xa, “Vậy... xin phép. Chúc ông bà Adam ngon miệng. Tôi không làm phiền nữa.”

Vũ Lục Hàn gật đầu đồng tình, nhìn anh ta quay người đi rồi ngay lập tức liếc mắt về phía hắn.

”Anh có đối thủ ghê gớm thật!”, cô tủm tỉm cười, “Em không nghĩ có ai dám làm thế với em trước mặt anh đâu, thật lòng đấy.”

”Hắn ta là một kẻ khó chịu”, Hàm Vũ Phong rít lên, môi cười nhưng đôi mắt mang theo một tia sắc lạnh tức tối, “Công ty của hắn vừa mới phất lên thôi. Tên đó cũng là dạng công tử được bố gọi về điều hành công ty, tính cách ngông cuồng lắm, không như vẻ ngoài của hắn đâu.”

”Em biết, em biết từ lúc anh ta nhìn em với ánh mắt ghê người đó lần thứ hai”, cô hồn nhiên cười, xoa xoa bàn tay đang nắm lại căng cứng của hắn, “Nhưng anh không cần phải ghen cho mất công. Em đâu còn là người chỉ biết im lặng nữa...”

”Anh không ghen khi tên đó nhìn em theo kiểu gạ gẫm”, hắn gằn giọng, “Anh khó chịu vì hắn ta cố tình hôn lên tay em, trước mặt anh. Điều đó không lịch sự chút nào.”

”Nhưng anh hay làm thế mà?”, cô cười khúc khích, “Em nghĩ người Anh vẫn hay chào nhau kiểu đấy mà?”

”Không, vì anh là chồng em nên anh mới làm vậy”, hắn vẫn còn lườm đối thủ của mình từ xa, nhưng nỗi tức giận đã giảm đi một ít trước vẻ tích cực vui tươi của cô, “Bình thường khi một người phụ nữ muốn đàn ông hôn tay mình, người phụ nữ sẽ đưa bàn tay lên cao một chút để người đàn ông có thể cầm lấy và hôn lên mu bàn tay. Còn bỗng dưng cầm tay người ta mà hôn như vậy là bất lịch sự, và người phụ nữ có quyền rút tay về để từ chối nụ hôn ấy.”

”Còn với anh thì đó là lộng quyền”, cô trêu chọc, vẫn cười toe toét, “Anh có muốn lau nó đi không?”

Cô giơ mu bàn tay vừa bị Cố Y Bình “cưỡng hôn” lên trước mặt hắn. Hàm Vũ Phong không ngần ngại lấy khăn lau qua rồi hôn đè lên đó vài lần.

”Em hãy nhớ, lần tới mà hắn ta dám tự tiện, cứ rút tay về cho anh.”

”Sẽ không có lần tới anh ta được chạm vào em đâu”, cô nhìn anh cười, đáp lại vô cùng chân thành. Chỉ đến lúc ấy, Hàm Vũ Phong mới chịu nở nụ cười.

”Em đã là một quý cô độc lập rồi, bé yêu ạ”, hắn nói với sự tự hào tràn đầy đôi mắt nâu khói, “Dù vậy, em vẫn là của anh. Không thể lơ là được.”

Cô phá lên cười, gật đầu, liếc thấy ly rượu vang bên cạnh đĩa thức ăn của mình, bèn nhấc nó lên.

”Cạn ly vì tình yêu nào”, cô tuyên bố. Hắn nhếch môi vô cùng quyến rũ, cụng ly rượu của mình vào ly của cô.

”Cạn ly vì tình yêu. Em sẽ cần một chút hơi men cho món tráng miệng đấy.”

Cô cười nửa miệng, uống cạn ly rượu trong khi đôi mắt vẫn dán chặt lấy Hàm Vũ Phong.

”Chúng ta tiếp tục bữa ăn thôi nhỉ? Em muốn được ăn tráng miệng lắm rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.