Tôi Tên Là Ark

Chương 44: Chương 44: Bí mật chốn mê cung (1)




Sau khi ngã vào địa ngục, sự chêch lệch ngày đêm đã tăng lên tới tận bốn lần. Trong thực tế đã là 32 giờ đồng hồ.

Trong khoảng thời gian đó, Andel cùng bè lũ sát thủ hắn thuê không rời điểm phục sinh nửa bước.

Có những trường hợp một số người chơi Chaotic mới phục sinh dậy tự nhiên thấy cả đám đang đứng ‘đợi’ mình, họ tỏ ra bối rối nhưng Andel không quan tâm.

Dù gì đi nữa, hắn đang thực sự tận hưởng khoảnh khắc này.

“Thằng khốn Ark đã cuối cùng cũng lộ bản chất là kẻ hèn nhát. Hắn có lẽ đang rất thê thảm nhỉ? Nếu một thí sinh không thể kết nối trong vòng hơn bốn ngày, người trong tập đoàn sẽ kết nối và kiểm tra tình huống. Nhưng điều này là bất khả thi. Chỉ cần mày lọt vào tầm mắt của tao, mày chết chắc’.

Tuy nhiên, Andel cũng là người và hắn không thể liều mạng chỉ vì chuyện trả thù được. Khi đến bữa hắn sẽ đi ăn và khi tới giờ, hắn cũng đi ngủ.

Sau khi thỏa mãn với ý tưởng rằng Ark đang chịu khổ sở, Alan cuối cùng cũng rời di, duỗi người và đăng xuất. Trước khi đi, hắn không quên dặn.

‘Ta sẽ không ở đây trong vòng một ngày. Được chứ?’.

‘Tất nhiên là được’.

Cạnh hắn, lũ sát thủ gật đầu.

Bọn chúng đã canh sẵn ở điểm phục sinh, thay phiên nhau ngủ và trực. Tại một thời điểm, luôn luôn có hai người thức giấc nên sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu như Ark đột nhiên hồi sinh.

‘Thường thì yêu cầu chỉ kéo dài một tháng. Nhưng nếu ngươi yêu cầu thêm, bọn ta sẽ gác nơi này cho đến một năm, đến khi nó hoàn thành thì mới thôi’.

‘Được rồi. Ta tin tưởng các người’.

Andel thỏa mãn và ngắt kết nối.

‘Khi tôi thấy kĩ thuật của những gã ngoại quốc, chúng thật kì lạ’.

Một tên sát thủ lầm bầm khi thấy Andel biến mất trong luồng ánh sáng màu trắng.

Tuy nhiên, các Npc không thật sự quan tâm. Hệ thống không hàm chứa sự tò mò cho các Npc.

Sau khi Andel biến mất, những gã sát thủ bắt đầu túc trực tại điểm phục sinh.

Vào thời điểm đó, trong khu rừng, cũng có người đang nhìn từ phía đằng xa.

Cậu ta cẩn thận quan sát bọn sát thủ trước khi quay trở về nơi cũ.

Với đôi chân bé nhỏ cùng thân hình hài hước, cậu di chuyển nhanh gọn qua những cái cây cao. Khi đến nơi, cậu ta quay người lại, nhìn khắp nơi xung quanh với vẻ lo lắng và cuối cùng, khi đảm bảo không có ai, chàng ta gõ mã lên cánh cửa.

Cảnh tượng giống như những thước phim gay cấn về điệp viên đang làm nhiệm vụ. Đó là một cái ca-bin trên ngọn đồi.

‘Whoaaa, thật quá mệt mỏi mà’.

Sau khi đi vào ca-bin, bóng hình nhỏ bé ấy cởi mũ trùm ra.

Đó là một chàng Hobbit, danh tính tên Sid.

Trong khoảng thời gian Ark bị rơi xuống địa ngục, Lorenzo đã trốn thoát và chạy đến ca-bin.

Sau khi giải thích toàn bộ tình huống cho Sid, họ đợi Ark liên lạc với họ ở Ca-bin.

Lorenzo lo lắng hỏi.

‘Vậy? Có tin tức gì của anh cả không?’.

Ark đã cứu Lorenzo khỏi toán cướp và bảo vệ cậu khi lũ sát thủ ném dao găm vào mình. Tất nhiên, hành động cao đẹp ấy là yêu cầu của nhiệm vụ Ark đang nhận.

Tuy nhiên, một Npc như Lorenzo tất nhiên không thể biết được, cậu ta quá ngây thơ và cho rằng mình đã nợ Ark một ân huệ vô cùng lớn.

Và kể từ ngày ấy, Lorenzo đã coi Ark như anh ruột của mình.

Sid lắc đầu ngao ngán khi chứng kiến những suy nghĩ trong sáng đó.

‘Không, vẫn chưa có. Không một ai thấy Ark ở Cairo cả’.

‘Sau khi rút lui, anh ấy đã bị như lũ đó đánh bại?’.

‘Well, tôi nghĩ vậy’.

‘Chết tiệt. Bởi vì cũng chỉ vì tôi’.

Lorenzo phẫn nộ khi đánh mạnh vào cái bàn. Cậu đột nhiên hỏi.

‘Nhưng chúng đang sử dụng một tuyệt kĩ rất lạ. Sau khi bị thương nghiêm trọng, bất cứ người ngoại quốc nào cũng có thể phục sinh được. Anh cả cũng là người ngoại quốc, lẽ nào anh không thể sao?’.

‘Đó mới là vấn đề’.

Sid trả lời với khuôn mặt u ám.

Andel và lũ sát thủ đang túc trực tại điểm phục sinh để đợi Ark.

Nghĩa là, dù thế nào đi chăng nữa, Ark chắc chắn cũng sẽ chết.

Nếu chết thì sẽ luôn mặc định hồi sinh tại Quartermaster. Có lẽ, chính vì đoán được tình hình thế này, Ark đã không đăng nhập vào game.

‘Hắn ta tên là Andel? Mình không biết mối quan hệ giữa hắn và Ark như thế nào nhưng có lẽ nó rất tệ? Đến nỗi mà phải đi mai phục tại điểm phục sinh để chờ giết. Lẽ nào Ark sẽ từ bỏ chơi game sao?’.

Sid không chắc. Cậu cũng không thể biết được rằng liệu Ark đã làm điều tương tự với Andel lần nào chưa.

Dù gì đi chăng nữa, mối quan hệ giữa bọn họ cũng vô cùng xấu.

‘Mình ước có được số điện thoại của Ark. Nó sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều’.

Sid thở dài ngao ngán.

Đột nhiên có một tiếng động của một vật gì đó đập ‘Bang’ vào cửa chính.

Lorenzo và Sid ngạc nhiên, lo lắng nhìn nhau.

‘Là bọn chúng? Lẽ nào bọn chúng đã theo được đến tận đây?’.

Lorenzo tưởng tượng ra tình huống tồi tệ nhất khi chầm chầm đến gần cửa, rút thanh kiếm ra.

‘Hả? Nhưng…’.

‘Không còn thời gian để cự cãi nữa đâu. Không nghe tôi nói gì sao? Tôi nợ anh Ark một cuộc sống. Anh đã nhờ tôi chăm sóc cho cậu và tôi sẽ không phá vỡ lời hứa với người tôi quan tâm. Xin hãy nhanh chóng đi đi.

Lorenzo nói với tông giọng hết sức trầm trong cảnh tượng bi thương.

Đột nhiên, một thứ gì đó xuất hiện từ bên dưới khe cửa. Đó là bóng của một vật gì đó đang trườn dần dần đến. Lorenzo nhanh chóng nâng thanh kiếm lên trong khi Sid giơ tay hô hét.

‘Khoan…Nó là…’.

Saek saek saek!

Nhìn thấy con vật ấy, Sid vui mừng hẳn ra. Đó chính là cái thắt lưng có cái lưỡi dài thòng của Ark. Không. Đó là một con rắn.

Lorenzo nhìn Sid, mắc cỡ.

‘Hả? Con rắn này là?’.

‘Đó không chỉ là rắn thông thường đâu. Chú rắn này là thú cưng của Ark’.

‘Hả? Của anh Ark ư? Ngoài Dơi và Đầu Lâu ra?’.

‘Đúng thế. Và con rắn này là một cái túi….à không…nó có nghĩa là Ark đang ở đâu đó bên ngoài’.

Sid ôm chú rắn thật chặt.

Snake lộ vẻ hạnh phúc khi được ôm và vuốt ve. Nó cuộn người xung quanh Sid nhưng vì cỡ người khiêm tốn đặc trưng của một Hobbit, nó đành bò lên bàn rồi nhả hết tất cả các vật phẩm trong dạ dày ra.

Sau cùng, nó oằn người thành một hình dạng khó hiểu.

Nó đang làm gì thế? Sid ngớ người nhìn một hồi, song lại nhanh chóng hiểu được.

‘Một lá thư. Chắc chắn là thông điệp của Ark’.

Sid lấy ra một cuộn giấy cùng chiếc bút và viết lại những gì Snake đã mô tả.

‘Gửi Sid’.

Sid. Mình hiện giờ vẫn ổn’.

Vì một số lý do mà mình sẽ không thể đi lên đó. Vậy nên Snake sẽ chuyển những vật phẩm mình săn được từ nay trở về sau.

Đồng thời, hãy gửi kèm những vật phẩm mình yêu cầu thông qua Snake nếu có.

Hiện giờ mình cần thức ăn, thuốc hồi phục và các hộp vật dụng để sửa chữa.

Thêm nữa, nhớ gửi giấy và viết cho mình nữa.

‘Vậy là mình phải phân loại các vật phẩm rồi đem bán…..Qủa thật đúng là Ark – nim’.

Sid lầm bầm với vẻ mỏi mệt.

Song, đó chỉ là phương thức để giải quyết lượng vật phẩm đang tồn đọng.

Ark sau cùng đã tìm thấy được một lối ra rất nhỏ, đường kính chỉ tầm 10 centimeter. Dẫu cho nhiều con rắn cũng không thể vượt qua được, nhưng ngoại lệ đó không áp dụng cho Snake, chú rắn vốn chỉ mới còn bé và chỉ tăng kích cỡ sau mỗi lần tiến hóa. Thế nên, cậu nảy sinh ý tưởng táo bạo. Dồn hết mọi item cho Snake và bảo nó gửi đến Sid và Lorenzo ở Cabin trên ngọn đồi mà Ark và nó từng đến lúc trước. Đó là nơi Sid và Lorenzo đang ẩn náu.

‘Dù gì đi chăng nữa. Mọi chuyện cũng tốt hơn rất nhiều. Chúng ta không cần phải lo lắng về sự an nguy của Ark nữa. Bahh!!,thật là, vậy mà làm mình mắc công chờ thật lâu.

Sid lầm bẩm khi phân loại những món vật phẩm được Snake nhả ra. Cậu xúc động đến nỗi khiến nước mắt chảy trên má và nước dãi cũng nhỏ đầm đìa.

Song, cậu đội chiếc mũ trùm lên, sử dụng cuộn giấy [Dối Gạt]. Cậu sẽ đi đến cửa hàng để bán đồ và mua những vật phẩm Ark cần.

‘Snake, nhớ cẩn thận nhé’.

Ssak ssak ssak! Snake gật đầu hăng hái. Ý thức trách nhiệm ánh lên trong đôi mắt của chú rắn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.