Tôi Thấy Binh Minh Trên Môi Em

Chương 14: Chương 14: Lyric "cha"




Tôi Thấy Bình Minh Trên Môi Em

_Quỳnh Chi_

Chap 14. Lyric “Cha“...

Năm hai anh em sinh đôi nhà họ Vũ lên 10 tuổi, họ đã gặp một cô bé rất xinh đẹp. Cô bé là con gái rượu của giáo sư Toán học Hoàng Việt Trung – bạn thân của đại gia Vũ Hùng.

Cô bé xinh đẹp thông minh ấy tên Hạ Nhiên. Cả Vũ Phong và Vũ Hải đều rất thích cô bé. Hạ Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều, nên tính cách cũng không hòa đồng là mấy. Cô bé thích những cậu bé đẹp trai, năng động.

Dĩ nhiên, Vũ Phong lọt vào tầm ngắm. Là một cô bé khá mạnh dạn, nhưng Hạ Nhiên vẫn muốn làm màu trước mặt Phong. Cô bé xinh đẹp, nên Phong thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Và dường như, Vũ Phong và Hạ Nhiên trở thành một cặp đôi thanh mai trúc mã, hứa hẹn lớn lên sẽ sánh đôi. Vũ Hải còn nhỏ, tuy chưa biết gì là yêu, nhưng cậu bé rất mến Nhiên.

Một lần mạnh bạo thổ lộ, và những lời cô bé nói lúc ấy chính là nhát dao đâm thẳng vào tim cậu, đến giờ cậu vẫn không thể quên:

-Một kẻ đứng sau bóng anh trai như cậu mà cũng đòi thích tôi sao? Suốt ngày tự kỉ với đống sách, làm được cái quái gì. Tốt nhất cậu nên ở nhà đóng cửa mà tiếp tục cái sự nghiệp sách báo vô dụng đó đi. Đòi sánh với Phong, thật ảo tưởng. Đừng bám theo tôi nữa!

Cô bé quay lưng đi thẳng, cô đâu biết, dẫu chỉ là lời nói trẻ con chưa hiểu chuyện nhưng đã khiến Vũ Hải tự nhốt mình suốt mấy năm trời trong phòng sách. Cậu thâm trầm, cậu bất cần, cũng vì đây!

Nhưng đó là kí ức của 6 năm về trước. Cô bé Nhiên đã sang Mĩ định cư đến nay. Và giờ, cậu cũng không còn như xưa nữa, không còn là cậu bé nhu nhược đến ngu ngốc.

Nay gặp lại thanh mai trúc mã của Vũ Phong – anh hai sinh đôi của cậu, nên gọi là lương duyên hay nghiệt duyên đây? Cậu cười giễu bản thân, sao cậu lại cứ phải nhớ về cái quá khứ không đẹp ấy chứ? Cậu là đang đứng trước chị dâu tương lai.

Bàn tay nắm cuốn sách chặt hơn, cố gắng kiềm giọng trầm nhất có thể:

-Bạn nhầm người rồi. Tôi là Vũ Hải.

Cậu bước thật nhanh, như đang trốn tránh một điều gì đó. Có thể nói, trong thâm tâm cậu đang sợ, sợ phải nghe lại những câu nói sỉ nhục ấy. Cậu mãi là cái bóng của anh hai cậu sao?

Đời thật lạ! Tại sao giống nhau đến từng đường nét trên khuôn mặt, mà hơn nữa, cậu thông minh hơn anh trai rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn chỉ được coi là cái bóng. Chẳng ai cần cậu, cậu chẳng có vị trí nào trong lòng ai cả. Đời buồn thật.

Đó cũng là lí do suốt cả khoảng tuổi thơ cậu dán mắt bên sách vở. Chỉ có vậy mới khiến cậu nguôi lòng. Cậu cảm thấy, sách khiến bản thân cậu trở nên quan trọng hơn trong mắt mọi người. Cậu luôn muốn nhận được sự chú ý của mọi người. Chỉ vậy thôi, nhưng thật xa vời...

Cậu bước nhanh hơn, cố quên đi những lời nói sỉ nhục ấy. Cậu là sống cho bản thân, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người đời. Đã nhiều lúc, cậu tự an ủi bản thân, nhưng cuối cùng, cậu vẫn muốn được nổi bật.

Hoàn thành thủ tục nhập học, cậu đi về phía thư viện. Đã thay anh trai học ở đây nhiều lần, nên cậu cũng gọi là biết chút về ngôi trường quốc tế sáng giá này.

Cậu đột nhiên nghe thấy tiếng ghita vang lên từ phía phòng nhạc. Người chơi ghita hẳn rất điêu luyện. Nhưng cậu không thấy bản nhạc này hay chút nào, chỉ thấy nhạt vị. Có lẽ bạn không tin, nhưng thực chất, một bản nhạc hay khi người chơi đó đặt tình cảm của mình vào bản nhạc, nhưng nghe bài nhạc này thật sự rất vô cảm.

Là bản lyric “Cha“. Cậu chơi ghita rất khá, nhưng sở trường của cậu là piano và Violon. Dĩ nhiên, cậu được học nhạc tại nhà từ khi mới 8 tuổi nên bây giờ, cậu có thể sáng tác một ca khúc theo ý muốn bản thân.

Cậu sáng tác khá nhiều thể loại nhạc, từ lyric đến rap. Nhưng vẫn còn một thứ gì đó khiến bản nhạc của cậu thiếu đi hương vị, cậu chưa thể tìm ra.

Chậm ãi đi về nơi phát ra tiếng nhạc, cậu thực rất ngạc nhiên khi thấy chính bạn lớp trưởng ngồi trên mình là người chơi bản nhạc vừa rồi. Khi câu hát cuối cùng kết thúc, cũng là lúc cậu đưa ra nhận xét:

- 5 điểm.

Lớp trưởng quay ra nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cậu không đoán ra là ý gì. Nhưng vẫn nói tiếp:

- Bất kì một bản nhạc nào cũng cần đánh giá cao về chỉ số cảm xúc. Nếu bạn chơi nhạc mà không đặt tâm hồn mình vào đó, dù kĩ thuật bạn đạt điểm tối đa, thì tôi vẫn cho rằng bạn là một nhạc sĩ không hoàn hảo.

Cậu nói rồi bước đi. Cậu trước giờ là vậy, luôn thâm trầm, nhưng rất thẳng thắn. Cậu thích nghe nhạc, nhưng không phải những bản nhạc mất hồn này.

Cậu đâu biết, có bạn lớp trường dõi theo bóng cậu dần khuất, lặng thầm suy nghĩ về lời cậu nói cùng giọng điệu thâm trầm. Ju cười khẩy. Cảm xúc ư? Làm sao Ju có thể có được cảm xúc về cha khi chưa nếm qua mùi vị có người đó trên cuộc đời?

Ju đã từng thử rất nhiều, cô không tin cô không chơi được bản nhạc này. Nhưng mỗi lần thử là một lần thất bại. Và có lẽ, sau lần này, Ju đã biết, không có người đó, cả đời Ju cũng không thể trở thành một singer hoàn thiện!

...

...

~ Ju ~

Cất đàn, ôm cuốn Sherlock Holmes về lớp. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy buồn. Tôi đã từng nói, cả đời không có cha, tôi vẫn sống tốt. Nhưng sao giờ đây, lại có cảm giác tủi thân. Tôi biết, số phận đưa đẩy, nhưng tôi chưa một lần oán trách, vẫn cố gắng vượt lên.

Đã ai hiểu? Cái cảm giác nhìn bạn bè đồng trang lứa được cha đón khi đi học về? Nói là không tủi thì là nói dối. Tôi đã từng nghĩ, nếu có cha, liệu cha tôi có đón tôi mỗi khi tôi đi học về, cha có an ủi tôi mỗi lúc tôi khóc, cha có động viên tôi mỗi lúc tôi vấp ngã...? Liệu...liệu có thể...?

Không! Tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Thật nực cười! Nguyễn Nhật Ánh tôi cũng có khi sử dụng từ “liệu có thể” sao? Tôi luôn là người sống theo xu hướng “chắc chắn sẽ” cơ mà.

Dạo này, cảm xúc bị chi phối. Hình như tôi đã khác xa bản thân tôi của mấy tháng trước. Tôi chưa từng để ý người khác nói gì về tôi, nhưng lần này, chỉ là lời nói của một học sinh cùng lớp, cớ sao khiến tôi phải suy nghĩ thật nhiều?

Và hình như, từ sau lần mẹ mất, tôi đã nghĩ nhiều hơn đến người ấy, đến người cha có thể cả đời chẳng gặp mặt. Phức tạp thật, cố gắng đọc Holmes để xua tan đi những suy nghĩ vu vơ không cần thiết. Nhưng đọc Holmes, là phải tập trung, thật nghiền ngẫm theo những suy luận, và đưa ra lý lẽ sống cho cuộc đời mình.

Tôi không thể làm vậy khi trong đầu toàn suy nghĩ đâu đâu.

Ngồi vào chỗ, tôi chợt liếc mắt qua người bạn mới cùng lớp tên Hải kia. Cậu ấy vẫn đọc sách, vẫn thật tập trung. Tôi tự hỏi, cậu ta là người thế nào? Có thể đánh giá tôi qua một bản nhạc, có thể cảm nhận xúc cảm trong bản lyric, khác xa với người anh trai sinh đôi của cậu ta. Từ bao giờ tôi lại trở thành chuyên gia đi phân tích tính cách của người khác thế nhỉ?

Tôi lấy lại sự tập trung, mở sách tiếp tục tiết học tiếp theo, mà chẳng quan tâm bên cạnh tôi đang có một người buồn lặng, vì ánh mắt tôi dành cho cậu học sinh mới.

Tiết tiếp đến là tự học, nên tôi mở sách Toán nâng cao ra làm bài tập. Tôi có khả năng tập trung cao nếu gặp phải những vấn đề bài tập khó. Cảm tưởng thế giới riêng của tôi, chỉ có tôi, giấy và bút.

Những tiết học tiếp theo trôi qua buồn tẻ. Trống trường điểm. Hôm nay có tiết học phụ đạo nên tôi ở lại trường ăn trưa. Cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhỏ Giang cứ bám theo huyên thuyên đủ thứ. Tôi không thích Giang, không biết lý giải sao, nhưng cái đó gọi là trực giác. Không thích là không thích, không thể gượng ép bản thân được.

Ra muộn nên hết chỗ, đành phải ngồi xuống bàn tập thể của lớp. Nghe hội bà tám hàn huyên, toi cũng hơi bất ngờ.

- Mấy bà biết không? Bên lớp 10A4 có một học sinh nữ mới đó, xinh cực luôn.

- Giời ơi, tin cũ rồi. Tên Nhiên thì phải. Học chuyên Hóa mà học giỏi Toán lắm, vào hẳn đội tuyển Toán khối 10 năm nay đấy.

- Không biết thì thôi. Nhỏ đó là con gái giáo sư Trung đấy, được cha thiên vị chả vào à. Này nhé, mẹ nhỏ có quen thân với mẹ tôi, là đầu bếp nổi tiếng trên các trang báo ẩm thực hiện nay - Hạ Lệ Thu đấy!

...

Ồ, thì ra tôi đoán nhầm, không phải Hải, mà là Nhiên. Nghe vậy thôi cũng biết là tiểu thư khuê cát thế nào rồi. Nhưng tôi nghĩ nhỏ Nhiên này chắc phải học giỏi Toán thật. Bởi vì, trong ấn tượng của tôi, thầy Trung chưa bao giờ thiên bị cả. Luôn là một người nghiêm khắc nhưng trung hậu, chính trực, thẳng thắn.

Là giáo sư nổi tiếng Hoàng Việt Trung, tốt nghiệp đại học danh tiếng của Mỹ, chứng minh rất nhiều bổ đề toán học nổi tiếng, nhưng thầy Trung vẫn đồng ý dạy ở trường quốc tế ở Việt Nam thay vì các ngôi trường danh tiếng bên Pháp, Mĩ.

Tôi rất nhiều lần không hiểu tại sao, nhưng cũng chưa một lần thắc mắc. Lần này, là con gái của vị giáo sư nổi tiếng, có lẽ là một địch thủ đáng gờm, giải nhất Toán vẫn còn chưa chắc chắn. Tôi từ giờ, phải học tập chuyên tâm hơn.

Vừa đi, gặp ngay thầy Trung ở hành lang, nhưng không phải một mình, mà là đang cõng con gái trên lưng. Tôi tự dưng cảm thấy sống mũi hơi cay. Tự hỏi bản thân một câu rất vu vơ... mặc dù biết sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời...

Có bao giờ, tôi được ngồi trên lưng cha không??? Dẫu chỉ một lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.