Tôi Thề Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa

Chương 46: Chương 46




Sau cái màn tranh cãi đầy lố bịch về cái vấn đề cũng lố bịch không kém, hai người đó lườm nhau đến rách cả mắt rồi đường ai nấy đi vì đã đến giờ vào lớp, còn đám học sinh kia thì vừa tản ra vừa không ngừng bàn tán về cuộc nói chuyện đầy “thân mật” của hai chàng hotboy. Còn tôi thì vô cùng lành lặn và sảng khoái mà vác cặp chạy vào lớp trước ông thầy đầu hói, nếu vào muộn thì sẽ rách việc lắm. Ngày mai chúng tôi sẽ đến trường để tổng kết học kì I, tham gia văn nghệ, v... v... Kết quả học tập của tôi thì không phải nói rồi, cứ nghĩ đến là tôi lại muốn ngửa cổ lên trời mà cười cho đã.

“Bốp”

- Cô bị ngu sao? Thầy đang gọi cô kìa!

Cái tên ác độc “sóng thần” đó phũ phàng lấy cả cái cặp sách của hắn mà choảng lên đầu tôi làm tôi đau đến hoa mắt chóng mặt. Nhưng nhờ hắn mà tôi mới để ý đến ông thầy đang trừng mắt híp nhìn tôi kia.

- Châu, em có biết tôi đang nói cái gì không?

Ông ta đang nói cái gì thì ai mà biết được chứ, cái giờ 15 phút của ông ta toàn nói những cái chuyện không đâu.

- Tập văn nghệ, tập văn nghệ...

Có tiếng nhắc khá nhỏ ở phía dưới vang lên và tai tôi thì bỗng dưng bị điếc nên nghe chẳng ra cái chữ quái quỷ gì cả, chỉ nghe thấy mỗi cái gì mà “nghệ nghệ”, đang giảng về lợi ích của nghệ à? Thôi thì nói bừa, có lí là được.

- Văn nghệ ạ?

- Đúng rồi, thế em có biết tôi đang nói về cái gì của văn nghệ không?

- Tập nàng bạch tuyết và bảy chú lùn ạ.

Ông ta nghĩ tôi bị ngu sao mà không trả lời được, không phải tên vở kịch ông viết một đống to tướng ở trên bảng kia sao mà còn phải hỏi. Sau câu trả lời đầy tính chân thực của thôi, ông thầy đầu hói cho tôi ngồi xuống, không quên trừng đôi mắt híp lên. Nhưng tôi cũng chẳng dám lơ là nữa, ông ý đang để ý tôi kia kìa. Nói toàn những cái chuyện không đâu, ông ta bắt buộc là phải kể lại truyện “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” cho bọn tôi nghe à?

- ... Hoàng tử và Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, hết truyện. Bây giờ đến việc phân vai...

Ông thầy vừa nói đến đấy thì ngay lập tức cả lớp nhao nhao lên y như cái chợ vỡ, con gái thì muốn làm công chúa còn bọn con trai thì lại muốn làm hoàng tử. Chỉ tội nghệp ông thầy trên bảng lúc này đang cố gắng gân cổ lên mà hét nhưng chẳng ai thèm nghe. Mai sau tôi dù có chết cũng không xin đi làm giáo viên đâu.

“Rầm” lại chiêu cũ, nhưng hình như do bị sử dụng quá độ và thêm là đã sắp đến tuổi về hưu nên là sau cú đập đầu khí phách ấy thì chiếc thước gãy làm đôi và một nửa thì... nó đang bay thẳng về phía tôi. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ người tôi nó cứ đơ ra, chẳng nhúc nhích được gì cả. Và chuyện gì đến thì nó cũng phải đến, cái thước phi thẳng vào đầu tôi và... lại một mảng trắng xóa hiện lên.

- Châu, đừng bảo là cậu chết rồi nhé! Cậu bị cây thước đập vào đầu, mất trí nhớ, xong tôi xuất hiện trước mặt cậu rồi chúng ta yêu nhau đến suốt đời phải không?

- Thằng kia, điên à? Châu yêu tao đến suốt đời mới đúng.

- Nhưng cô ấy sẽ bị mất trí nhớ, cô ấy sẽ nhìn thấy tôi rồi trúng tiếng sét ái tình.

- Còn lâu.

- Cô ấy nhìn thấy ai rồi sẽ yêu người đó, há há!

- Thế thì cô ấy phải nhìn thấy tao trước!

- Tôi chứ!

- Tao!

- Tôi!

- ...

Tại sao khi nào tôi cũng bị làm phiền bởi tiếng ồn ào trong khi tôi bất tỉnh ấy nhỉ? Tôi mà biết đứa nào làm phiền giấc ngủ vàng ngọc của tôi thì tôi phải chặt đầu nó, chặt người nó ra thành từng khúc, xong tôi lại thái ra thành từng lát nhỏ, lại tới băm nó ra, nó cho vào nồi luộc, cho lên chảo rán, cho vào lò vi sóng quay, rồi... “Rầm” tôi có cảm giác như cơ thể mình vừa quay quay đến mấy vòng trên không trung một cách ngoạn mục rồi đáp xuống một nơi cứng cứng và mặt của tôi thì đang dính vào với cái vật cứng cứng đó.

- Á á á, mũi, gãy mũi rồi, hu hu, gãy mũi rồi!

Trời ơi là trời, cái mũi cao cao thẳng thẳng của tôi, gãy rồi hu hu. Vì sự chấn động quá mạnh nên bây giờ tôi chỉ có thể ngồi bệt trên cái nơi cứng cứng vừa rồi là sàn nhà, tay ôm mũi, nước mắt tèm lem ra khắp mặt. Chắc bây giờ hình dáng tôi kinh khủng lắm.

- Gãy mũi rồi, hu hu, phải đi phẫu thuật thẩm mỹ! Phẫu thuật thẩm mỹ! Oa oa, ta chấp nhận vẻ đẹp nhân tạo a, ta chấp nhận hết! Hu hu, mũi của ta! Á á á, đau quá đi!

Tôi vừa la hét khản cổ để quên đi cái cơn đau xây xẩm mặt mày ở mũi, vừa tưởng tượng ra cảnh mình đi phẫu thuật thẩm mỹ để được gặp lại cái mũi năm xưa. Ông trời, tôi có đắc tội gì với ông mà ông lại hành hạ tôi như vậy chứ? Tôi có thiếu ông tiền sao? Mà tôi vay ông bao giờ? Tại sao? Ông đã làm cho tôi vướng phải hai cái bã kẹo cao su đang đứng một cục ở đằng kia rồi, sao còn làm hại khuôn mặt xinh đẹp của tôi chứ hả? Thân thể của tôi, ông đã làm cho tôi bị bắt cóc, bị đánh bao nhiêu lần rồi mà bây giờ đến cái mặt của tôi ông cũng muốt hủy hoại, đồ không có não, dạo này trời rét quá nên đầu ông cũng hơi mát mát đúng không? Ông xuống đây, xuống đây rồi chúng ta sẽ tỉ thí tay đôi với nhau, tôi phải cho ông biết thế nào là mùi vị của đau khổ, để xem ông còn dám hại người hiền lành được nữa không? Tôi phải thay mặt tất cả những con người đã bị ông làm hại báo thù!

- Tôi... xin lỗi! Bạn có sao không?

- Cả hai người... hai người... hai người thấy tôi có bị làm sao không mà còn hỏi câu đấy, hả? Đây là phòng bệnh chứ có phải cái chợ đâu mà hai cậu cãi nhau, lật giường của bệnh nhân? Đây là chỗ nghỉ ngơi nhé, nghỉ ngơi đấy, sao hai cậu không im lặng đi cho tôi nhờ, muốn nói chuyện thì nắm tay nhau lên đỉnh đồi ngắm trăng rồi muốn nói cái gì thì nói nghe chưa?

Nghe thấy tiếng tôi gào thét trong sự phẫn nộ tột cùng, hai anh chàng không nói mà cực kì tự giác nép sat vào nhau, tiến về góc phòng rồi ôm nhau run lập cập.

- Cô ơi, làm ơn bé miệng lại hộ đi! Đây là bệnh viện đấy.

Giường bên cạnh tôi là của một thằng con trai tóc đỏ nhìn như mấy thằng đầu đường xó chợ, nhìn thấy nó máu tôi đã nóng nay càng nóng hơn.

- Bé bé cái đầu nhà cậu, bây giờ cậu thử dập mặt xuống sàn đi, xem là có bé miệng được không? Cậu nghĩ tôi ngu hay sao mà không biết đây là bệnh viện? Làm ơn ngậm miệng lại đi, không liên quan thì đừng có chõ mũi vào.

- Này bà chị kia, đanh đá nó vừa thôi nhé! Đã biết đây là bệnh viện mà còn om xòm lên làm gì?

- Em trai, em trai thử dập mặt xuống đất đi xem em trai có yên lặng đươc không nhé! Có cần chị đây giúp không?

- Tại sao tôi lại muốn bị dập mặt xuống đất chứ?

- Tôi đây có bảo cậu muốn sao?

Tôi mãi cãi nhau với cái thằng con trai láo xược này đến nỗi quên cả cơn đau đang ngự trị trên mặt, nhưng bù lại thì lửa giận trong lòng tôi càng ngày càng bùng lên mãnh liệt, như là có thể đốt cháy người đối diện luôn vậy. Hai tên kia từ đằng xa xa thấy thế cũng nhào vào góp vui.

- Cái thằng bé kia, mày nói gì người yêu tao đấy?

- Học phép kính trên nhường dưới đi cậu bé!

- Tôi không có muốn nhìn mặt của hai người nữa!

Tôi hét ầm lên làm hai con người đang xun xoe sợ lại lao vào ôm nhau, nhưng ít ra thì họ cũng biết điều mà chạy bán sống bán chết ra ngoài. Và cái dự định đi “ăn mừng kỉ niệm” nhẹ nhàng chìm vào quên lãng. Thật ra thì mũi tôi nó không bị gãy như tôi tưởng tượng mà nó chỉ đau do bị va đập mạnh thôi, hóa ra xương tôi nó cũng mạnh mẽ phết đấy chứ. Và hiện tại thì tôi đang ngồi nghiêm chỉnh trong lớp nghe thầy giáo đầu hói thảo luận về vụ diễn kịch. Để cho công bằng thì ông thầy sẽ cho từng người một lên bốc thăm. Có một phiếu ghi “Bạch Tuyết”, một phiếu ghi “Hoàng tử”, một phiếu ghi “Mụ phù thủy”, một phiếu ghi “Bác thợ săn”, một phiếu ghi “Gương thần” và bảy phiếu ghi “Chú lùn”, còn lại thì ghi là “Khán giả” hoặc “Động vật”, hi vọng tôi trúng vào phiếu khán giả, ha ha. Từng người từng người lên bốc thăm, có người còn cầu nghuyện trước khi bốc nữa. Và rồi lại từng người từng người mang vẻ mặt thất vọng đi xuống, chắc chắn tôi sẽ là người vui nhất ngày hôm nay đó, há há. Cuối cùng thì cũng đến lượt tôi, tôi mang vẻ mặt vô âu vô lo lên, nhìn cái hộp cười cười, tôi cầm ngay lấy tờ giấy mà tôi chạm vào đầu tiên rồi dửng dưng mở ra và... mẫu thân kiếp!

Sau đó thì lại một đống người lên bốc và mang về vẻ mặt buồn thiu, và tôi thì cứ nghĩ là mình sẽ rất vui vẻ với tấm phiếu mình chọn được, nhưng lại ngược lại.

- Tất cả đều có phiếu trên tay rồi đúng không? Ai phút được phiếu “Động vật” thì đứng lên nào!

Gần một nửa lớp đứng lên với vẻ mặt buồn thiu, và trong số đó không có tôi.

- Ai rút được phiếu “Chú Lùn” thì đứng lên nào!

Bốn đứa con gái và ba đứa con trai đứng lên và nhìn ông thầy bằng ánh mắt căm thù.

- A... ai rút được phiếu “Thợ săn” đứng lên!

Và... tên Phong đứng lên rồi làm động tác kéo cung, sau đó thì lũ con gái trong lớp ôm ngực ra vẻ bị thương.

- Ai rút được phiếu “Mụ phù thủy”?

Mỹ Dương đứng lên với vẻ mặt chán ghét.

- Ai rút được phiếu “Hoàng tử”?

Người bên cạnh tôi đứng lên, Quân cười dịu dàng rồi làm ra tư thế cúi chào khiến cho mắt bọn con gái trong lớp biến hết thành hình trái tim, tất nhiên là trừ tôi ra.

- Rồi, còn ai rút được phiếu “Công chúa” nào?

Và cuối cùng là... tôi ngậm ngùi đứng lên và hứng chịu vô vàn ánh mắt sắc hơn dao của lũ con gái. Tại sao? Tại sao tôi không trúng xổ số mà lại trúng cái này chứ hả? Tại sao? Cái này thì mang lại được cái lợi ích khủng bố gì chứ.

- Tất cả các bạn được phân vai đến trường tập nghe chưa? Ai thiếu thì tôi hạ hai bậc hạnh kiểm!

Định trốn nhưng ông đầu dưa nói thế rồi thì sao mà dám trốn nữa đây hả trời. Mang cái tâm trạng bực tức về nhà, bây giờ hình ảnh tôi trong mắt mọi người là “cái con bé kia đi thấy cái gì đá cái đó, thấy hòn sỏi đá hòn sỏi, thấy cái lon đá cái lon, chắc là nó rất thích đá bóng”, tôi ghét nhất là bóng đá và đá bóng, đừng hỏi tại sao, bẩm sinh đã thế rồi. Bây giờ tôi sẽ về nhà thay quần áo và đi “ăn mừng bù ngày kỉ niệm” đã qua rồi thì cho qua luôn đi lại còn bày trò nữa chứ. Nhưng ông trời hình như là rất có hứng thú trêu đùa tôi, khi mà tôi sắp về đến nhà rồi thì thằng bé Minh, bây giờ đang đứng ngay trước mặt tôi cười đến nhắm hết cả mắt lại. Ôi trời ạ, sao lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ?

- Chị ơi, anh em đi vắng rồi, chị nấu cơm cho em ăn nhé!

- Anh em đi đâu vậy?

- Anh em đi làm nốt mấy cái thủ tục để mai nhập học.

- À à, chờ chị chút nhé!

Xoa đầu thằng bé, tôi bất đắc dĩ rút điện thoại ra để hủy hẹn với tên Phong, hẹn thì có thể hủy chứ tôi không thể bỏ đói một đứa bé dễ thương được đâu nha. Từng tiếng “Tút... tút...” vang lên làm tôi ngày càng chán nản và mất kiên nhẫn, nhưng cuối cfng thì cái tên ngốc kia cũng đã biết là chuông điện thoại kêu.

-

- Hôm nay tôi không có đi cùng cậu được đâu, thế nhé! Bye bye!

Nhắn nhủ một cậu ngắn gọn, tôi vội vàng cúp máy, nếu không thì sẽ phải nghe hắn lải nhải, mà việc đấy thì chẳng khác gì tra tấn lỗ tai.

- Đi về nhà em đi, chị nấu cơm cho, à mà anh em mấy giờ về ấy nhỉ?

Nắm tay thằng nhóc, tôi bỗng sực nhớ ra vấn đề quan trọng. Nhỡ đâu đang ăn thì lại thấy bóng dáng khủng bố đó thì sao? Như vậy thì không hay lắm đâu.

- Anh em đến tối mới về cơ, anh ấy đi làm thủ tục rồi đi chơi với bạn bè nữa!

- À ừ, thôi chị em mình đi!

Và lại một lần nữa, tôi vừa nắm lấy tay thằng nhóc, định dắt nó về nhà thì lại có tiếng nói vang lên.

- Châu, bạn định đi đâu vậy?

Là Quân, nhà cậu ta có đi qua đường này sao? Sao tôi chưa giáp mặt bao giờ nhỉ?

- Tôi đi sang nhà thằng bé này nấu ăn cho nó, nó là hàng xóm của tôi và nhà nó đi vắng hết!

- Vậy sao? Nhà tôi cũng đi vắng hết, cho tôi sang với. Nhóc cho anh ăn với nhé, rồi anh mua kẹo cho em.

Thằng bé vừa nghe thấy chữ “kẹo” là hai mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô rồi gật đầu lia lịa, đúng là trẻ con. Vậy là ba người bọn tôi lết xác về nhà Minh. Và rồi sao? Nhà thằng bé này có đầy đủ đầu bếp xếp thành một hàng thế kia mà còn bắt tôi sang đây làm cái quái gì? Ngồi nhìn mấy người đấy làm à? Hay rửa bát, mà còn có người rửa bát dọn dẹp rồi kia kìa. Giương đôi mắt khó hiểu về phía thằng bé, nhưng trả lại tôi chỉ là những cái ẩn của thằng bé. Tôi vào đó chỉ có làm vướng tay vướng chân người ta thôi chứ không có ích gì đâu!

- Chị mau làm đồ ăn cho em đi!

- Ơ, thưa cậu chủ...

Thằng bé vẫn đang đẩy tôi vào nhà bếp, nhưng may sao mấy ông đầu bếp cũng hiểu tình hình mà ngăn lại, nhưng bị thằng bé coi như một thứ gì đó không tồn tại.

- Mình à, nhà em đã có đầu bếp rồi mà.

- Em thích ăn đồ chị làm cơ.

- Tôi cũng thế!

Ok, hai cái người kia gặp nhau chưa lâu mà sao hợp ý nhau vậy? Song kiếm hợp bích chống lại tôi đây hả? Này, đừng tưởng tôi đây là thân nữ nhi mỏng manh yếu đuối mà xông vào bắt nạt nhá, hoa hồng cũng còn có gai đấy! Chẳng qua trong trường hợp này là tôi không muốn manh động thôi. Miễn cưỡng đi vào nhà bếp với cái nhìn thông cảm từ tứ phía bắn đến, tôi xắn tay áo đến chỗ để thực phẩm, rồi đứng tần ngần ra đấy chẳng biết làm gì.

- À... thằng bé đó nó thích ăn món gì?

Tôi cười trừ quay sang hỏi các ông bác đầu bếp đang đứng chen chúc nhau mà ngó đầu vào ở ngoài cửa.

- À... bim bim này, bánh ngọt này, kẹo này, ...

- Mấy món để ăn cơm ấy!

- A, trứng rán, xúc xích, ...

Há há, cứ tưởng là thằng nhóc nó thích ăn cao lương mỹ vị như thế nào chứ, đấy toàn món tôi thích ăn nên là tôi làm ngon lắm, “muốn ăn thì lăn vào bếp” thôi mà. Mang mấy quả trứng, mấy cái xúc xích, tô đem theo bó rau muống ra cho nó đủ dinh dưỡng, chẳng hiểu sao tôi còn hứng lên mang một đống đậu phụ với thịt băm ra, há há, hôm nay tôi sẽ cho hai người đó biết thế nào là hương vị bình dân. Loay hoay một thôi một hồi trong cái căn nhà bếp quá to so với bình thường, nó làm tôi chạy đi chạy lại mỏi rã cả chân, thì cuối cùng cũng xong, tôi phải thú nhận một điều là tôi ghét nấu ăn nhưng tôi lại thích ăn. Một lát sau thì tôi bê thức ăn ra, 1 đĩa xúc xích rán, một đĩa trứng rán mà tôi tốt bụng làm thêm hai quả trứng ốp la, 1 đĩa rau muống xào vì tôi ghét rau muống luộc, một bát nước canh, và món đậu sốt nhồi thịt mà tôi nhìn còn thèm nhỏ dãi. Vứt tạp dề ra một bên như là mấy binh lính vứt bỏ giáo, kiếm ra khi đất nước đã được tự do trong phim, tôi hùng hổ bỏ tay áo xuống rồi đi rửa tay, rửa mặt để... đi về nhà... con Linh.

- Sao chị không ở đây ăn với em?

Thằng bé tay thì níu lấy cổ tay áo tôi, miệng thì ngậm miếng trứng phồng lên đến nỗi âm thanh phát ra cũng không rõ.

- Chị sang đây nấu ăn thôi mà!

Thay cho đầu bếp, tất nhiên là tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi.

- Xong bây giờ thì chị phải về chỗ chị chứ!

Trong khi tôi đang rất là cố gắng thoát khỏi móng vuốt của thằng bé thì lại có một con người thứ ba chen vào, ít ra thì miệng không nhét đầy đò ăn.

- Cậu mà không ở đây thì thằng nhóc sẽ không ăn đâu!

- Đúng đúng, em không có ăn đâu.

Tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, đó là tôi đang muốn vặt đầu hai cái con người này quá đây. Thằng nhóc đó nghe thấy cái lí do khá là hợp lí từ tên sói già đội lốt cừu non kia liền gật đầu lia lịa, buông cổ tay áo tôi ra rồi ngồi xoay lưng lại với tôi, nhưng trước khi... không ăn thì vẫn lấy cái dĩa chọc vào một cái xúc xích để ăn trong thời gian không ăn. Hai người này quả thực có khả năng làm cho tôi sống dở chết dở mà.

- Ngoan, em phải ăn thì mới lớn được chứ!

- Lớn để làm gì ạ?

Hỏi đố nhau à, câu này có Chúa mới biết, tôi lại bất đắc dĩ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Quân nhưng cậu ta lại ngoảnh mặt đi ra vẻ “ta đây không có biết cái gì cả”, đúng là cái đồ, cái đồ, cái đồ... ác quỷ đội lốt thiên thần.

- Lớn thì em sẽ biết bay.

- Thật ạ?

Đúng rồi, em có thể đi máy bay, mặc dù bây giờ em cũng đã đi rồi.

- Ừ, thật mà.

- Nhưng mà chị không ở lại thì em cũng không ăn, em không thèm lớn.

Kể cả là không ăn thì em vẫn phải lớn thôi. Trưng ra cái bộ mặt cười cười nhưng nhìn còn thảm thương hơn cả khóc, tôi lại quay sang nhìn Quân nhưng kết quả thì chẳng có gì được coi là khả quan cả.

- Chị ơi, chị mà về là em không ăn đâu.

Thằng bé có vẻ nóng ruột nên quay ra nhắc tôi, tiện tay chọc thêm một cái xúc xích nữa, nó có hiểu “không ăn” nghĩa là gì không vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.