Bị chỉ đích danh, anh Phong của chúng ta chỉ có thể nhíu mày, sau đó.... Cười đểu hì hì
" Anh dám nhìn tôi bằng ánh mắt đấy à, được lắm, Hạ Vi tôi từ nay.... "
Hạ Vi đang nói giữa chừng bỗng nhiên khuỵ chân, cô ngả người xuống rồi đổ hẳn xuống suối nước nóng. Cú ngã bất ngờ đã khiến Hạ Vi đập đầu vào vách đá, máu đỏ bắt đầu lan ra nhanh hơn.
Tiếng ồn ào mỗi lúc một to hơn, cả đám học sinh nam bắt đầu ùa vào
" ủa Phong mày đi đâu vậy ?"
" sao nó đi nhanh thế ? "
" Tao không biết "
" Ê mày thằng Phong làm rơi này, cái đéo gì đây, dây chuyền à ! "
Man giơ lên nhìn nhìn, sợi dây có vẻ nhỏ nhắn được làm bằng bạc " wHat the hell t ko ngờ Phong là người như thế "
..........
1 tiếng trôi qua , cuối cùng con người kia cũng đã tỉnh lại.
Cô, cảm thấy nhức đầu. Trước mặt có gì đó rất chói, dường như việc mở mắt là rất khó. Hàng mi dần dần lay động, và rồi nó mở toang.
Trắng, một màu trắng. Đây là cái trần nhà, cô không ngu. Ai, nhưng mà sao đầu đau quá vậy !
Cô nhớ cô bị ngả xuống, rõ ràng đầu còn bị chấn thương mà ai đã băng lại cho cô rồi.
Hạ Vi nhìn xung quanh thế rồi cô bắt gặp một thân ảnh thân quen. Chào anh, oái! Cô thân thiết vs anh ta từ khi nào vậy chứ!
Huỳnh Phong, đó là Huỳnh Phong. Anh ta đang ngủ ngay dưới chân cô. Có phải anh ta đã ở bên cô suốt khoảng thời gian kia ko? Thật sự thế sao, Phong đã đưa cô về và băng bó vết thương cho cô?
Thình thịch, thình thịch
Chết rồi, không lẽ cô có vảm giác với Phong
Thình thichh thình thịch
Hạ Vi lại gần Phong, cô chỉ muốn nhìn rõ hơn anh mà thôi. Cô không ngờ rằng con người này lại có lúc .... Đẹp đến thế. Lông mi anh ta cũng dài đấy chứ, chẳng qua anh ta thường hay liếc đểu cô nên cô ko nhận ra đc thôi. Mà nhìn kĩ thì, sống mũi cao này, môi trái tim này, èo, môi trái tim á, anh ta thụ thế. Thật ra nếu không phải do tính tình khốn nạn của anh ta thì có lẽ Hạ Vi đã thích anh ta rồi.
Chiếc chuông gió bị làn khí mát khẽ đung đưa, Hạ Vi nhắm mắt lại cô muốn thư gian, không nghĩ nhiều nữa. Ể, lông mi, lông mi của Huỳnh Phong rụng à, có một sợi mi rụng ngay dưới mắt anh ta này.
Thịch thịch thịch
Chỉ là nhặt cái mi thôi mà, ok ok .
Thịch thịch
Thế rồi khoảnh khắc đó như ngừng lại. Hạ Vi khẽ đưa tay lên mặt anh , cô dụi chiếc mi đi và bất thình lình bắt gặp ánh mắt của Phong.
Tíc tắc tíc tắc
Đây là tình thế gì nhỉ. Nhìn thế nào cũng giống Hạ Vi đang cưỡng bức Huỳnh Phong, ko. Cô gì giúp anh ta nhặt lông mi thôi mà, vớ vẩn. Nhưng mà anh ta nhìn cô sau đó đưa mắt xuông dưới, ừ đưa mắt xuống dưới...
" Huỳnh PHONG , Anh Nhìn Đi Đâu Đấy !!!!!!!!"
" ĐỒ KHỐN NẠNN"
Bụp chát chát
Uỳnh
" Anh nghĩ mình đang làm gì vậy ?
" Còn cô thì sao, mẹ kiếp, tôi là người cứu cô mà coi trả ơn tôi bằng mấy cái tát với lại cú đấm thế à "
" Anh Anh đồ dâm tặc"
" Tôi nói thật Ha Vi cô chà có gì để tôi nhìn đâu!"
" Anh, Anh.... " Hạ Vi bấy h đã tức điên cô vội kéo gửi chạy vọt ra ngoài, bỏ mặc Huỳnh Phong trong đó.
" Định mệnh, anh nghĩ anh là cái thá gì chứ, thế mà lúc nãy tôi lại còn đang định.... Haiz "
Vừa đi cô vừa chửi người thất đức nào đó, bất ngờ va vào chiếc lồng đèn của một người
" ĐỜ MỜ bổn cô nương đang bực đây, có giỏi thì ... À hihi JB "
JB vẫn dùng ánh maTôi sẽ không chịu trách nhiệm
Hạ Vy rơi xuống suối nước nóng, ừm thì cũng coi như là trường hợp đáng hoảng hốt đi. À, ừ..
Bị chỉ đích danh, anh Phong của chúng ta chỉ có thể nhíu mày, sau đó.... Cười đểu hì hì
" Anh dám nhìn tôi bằng ánh mắt đấy à, được lắm, Hạ Vi tôi từ nay.... "
Hạ Vi đang nói giữa chừng bỗng nhiên khuỵ chân, cô ngả người xuống rồi đổ hẳn xuống suối nước nóng. Cú ngã bất ngờ đã khiến Hạ Vi đập đầu vào vách đá, máu đỏ bắt đầu lan ra nhanh hơn.
Tiếng ồn ào mỗi lúc một to hơn, cả đám học sinh nam bắt đầu ùa vào
" ủa Phong mày đi đâu vậy ?"
" sao nó đi nhanh thế ? "
" Tao không biết "
" Ê mày thằng Phong làm rơi này, cái đéo gì đây, dây chuyền à ! "
Man giơ lên nhìn nhìn, sợi dây có vẻ nhỏ nhắn được làm bằng bạc " wHat the hell t ko ngờ Phong là người như thế "
..........
1 tiếng trôi qua , cuối cùng con người kia cũng đã tỉnh lại.
Cô, cảm thấy nhức đầu. Trước mặt có gì đó rất chói, dường như việc mở mắt là rất khó. Hàng mi dần dần lay động, và rồi nó mở toang.
Trắng, một màu trắng. Đây là cái trần nhà, cô không ngu. Ai, nhưng mà sao đầu đau quá vậy !
Cô nhớ cô bị ngả xuống, rõ ràng đầu còn bị chấn thương mà ai đã băng lại cho cô rồi.
Hạ Vi nhìn xung quanh thế rồi cô bắt gặp một thân ảnh thân quen. Chào anh, oái! Cô thân thiết vs anh ta từ khi nào vậy chứ!
Huỳnh Phong, đó là Huỳnh Phong. Anh ta đang ngủ ngay dưới chân cô. Có phải anh ta đã ở bên cô suốt khoảng thời gian kia ko? Thật sự thế sao, Phong đã đưa cô về và băng bó vết thương cho cô?
Thình thịch, thình thịch
Chết rồi, không lẽ cô có vảm giác với Phong
Thình thichh thình thịch
Hạ Vi lại gần Phong, cô chỉ muốn nhìn rõ hơn anh mà thôi. Cô không ngờ rằng con người này lại có lúc .... Đẹp đến thế. Lông mi anh ta cũng dài đấy chứ, chẳng qua anh ta thường hay liếc đểu cô nên cô ko nhận ra đc thôi. Mà nhìn kĩ thì, sống mũi cao này, môi trái tim này, èo, môi trái tim á, anh ta thụ thế. Thật ra nếu không phải do tính tình khốn nạn của anh ta thì có lẽ Hạ Vi đã thích anh ta rồi.
Chiếc chuông gió bị làn khí mát khẽ đung đưa, Hạ Vi nhắm mắt lại cô muốn thư gian, không nghĩ nhiều nữa. Ể, lông mi, lông mi của Huỳnh Phong rụng à, có một sợi mi rụng ngay dưới mắt anh ta này.
Thịch thịch thịch
Chỉ là nhặt cái mi thôi mà, ok ok .
Thịch thịch
Thế rồi khoảnh khắc đó như ngừng lại. Hạ Vi khẽ đưa tay lên mặt anh , cô dụi chiếc mi đi và bất thình lình bắt gặp ánh mắt của Phong.
Tíc tắc tíc tắc
Đây là tình thế gì nhỉ. Nhìn thế nào cũng giống Hạ Vi đang cưỡng bức Huỳnh Phong, ko. Cô gì giúp anh ta nhặt lông mi thôi mà, vớ vẩn. Nhưng mà anh ta nhìn cô sau đó đưa mắt xuông dưới, ừ đưa mắt xuống dưới...
" Huỳnh PHONG , Anh Nhìn Đi Đâu Đấy !!!!!!!!"
" ĐỒ KHỐN NẠNN"
Bụp chát chát
Uỳnh
" cô làm CLGT , tỏ vẻ biết ơn vs người giúp mình thế à "
" Anh, khốn nạn, dâm tặc, đừng tưởng bở "
" Hừ ai thèm nhìn loại con gái như cô chứ Hạ Vi "
" Cút đi " Hạ Vi bực bội vớ ngay cái gối ném đuổi Phong đi. Cô ném đủ thứ, đang trong cơn ức chế cô cầm lọ hoa phi thẳng ra ngoài cửa sổ.
" Toang " lọ hoa ném trúng một người
" JB " Hạ Vi hét lên trong cơn bàng hoàng rồi chạy ra cửa