Sau khi trốn ra khỏi trại trẻ thành công, Điệp nhìn chị của mình ánh mắt vẻ chờ đợi nhưng thấy Ẩn không nói gì chỉ im lặng dẫn Điệp đi thì nó không nén nổi tò mò.
- Diệp Ẩn! Bây giờ hai chị em mình đi đâu đây? - Thể Điệp ngây thơ.
Diệp Ẩn nhìn em, nó cũng hiểu rõ được nỗi lo của em mình như thế nào khi bây giờ không có nhà để ở, cũng không có đủ đồ ăn, thức uống.
- Thể Điệp! Yên tâm đi nha! Chị sẽ không để em phải đói đâu, cũng không để ai bắt nạt em đâu mà!
Diệp Ẩn nhìn Điệp mỉm cười, tự dưng nỗi lo trong lòng Điệp lại tan biến hết, nó rất tin vào chị của mình và cũng rất ngưỡng mộ Ẩn nữa, tuy nó và Ẩn bằng tuổi nhưng Ẩn lại tỏ ra rất tháo vát, có trách nhiệm tự dưng nó lại muốn dựa dẫm vào Ẩn - người chị bằng tuổi với mình. Hai đứa trẻ lại tiếp tục đi và tìm nơi nghỉ chân. Quả là ông trời có mắt đã giúp cho hai đứa trẻ tội nghiệp này có thể nghỉ qua đêm ở ngoài cửa chùa.
- Diệp Ẩn! Thể Điệp nói nhưng cái bụng của nó cũng đã nói hộ cho nó hết rồi. Ẩn nhìn Điệp. Khuôn mặt trắng trẻo và xinh xắn của nó bỗng chốc đã hiểu ra vấn đề tất yếu của đứa em mình.
- Điệp! Để chị đi kiếm đồ ăn cho em nhé! Chán quá ngôi chùa này hôm nay đóng cửa rồi chị cũng không muốn gọi cửa! Mình đã có chỗ nghỉ chân ở đây là tốt lắm rồi! Thôi chịu khó chờ chị nha!. Vừa nói xong Ẩn vội vã chạy đi, nó không muốn để Điệp đợi lâu. Còn lại một mình Điệp, nó ngồi chờ nhưng cứ như ngồi phải tổ kiến lửa nhấp nha nhấp nhổm không yên, Ẩn đã đi lâu rồi mà vẫn không thấy trở về làm cho nó lo lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Nó toan định đi tìm thì có người đàn ông bước đến, đeo kính ăn mặc có vẻ khá là sang trọng, cất tiếng nói giọng ồm ồm:
- Cô bé! Đi cùng bác nhé bác mua kẹo cho ăn!
Điệp nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ, nó đoán thầm đây không phải là người tốt.
- Chú gì à! Cháu đi lấy cái này đã! Nó vừa nói vừa quay người định chạy.
Nhưng bộp nó bị ai đánh sau lưng không biết gì nữa. Toàn thân nó ê ẩm chìm dần vào hôn mê.
Diệp Ẩn từ chợ quay về trên tay nó cầm cái bánh bao còn nóng hổi. Nhưng không thấy bóng dáng Điệp đâu cả, nó phát hoảng chạy đi tìm nhưng vẫn vô ích. Điệp chả thấy tăm hơi đâu, thất vọng xen lẫn lo lắng, nó khóc thút thít. Chợt nó nhìn thấy một tờ giấy trắng ghi dòng chữ hẹn gặp nó. Ẩn bán tính bán nghi, nhưng nó cũng đã phần nào đoán ra là Điệp bị bắt cóc rồi không thể chậm trễ nữa. Nó chạy như bay đến nơi hẹn là một căn ngõ hẻm trong một khu phố.