Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 25: Chương 25: Công viên chủ đề truyện cổ tích (11)




Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Nghe lời thoại này, Đỗ Nhất Tân suýt cho rằng mình đã xuyên không về thời Trung cổ.

May mắn thay, hành động tiếp theo của đối phương cho thấy đây đúng là trong rạp cổ tích. Sổ tay màu hồng trong túi của hai người bị soát ra, đám lính đều rất sợ hãi: “Không ổn rồi, là khách quý!”

“Chỉ những vị khách được công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử mời mới có sổ tay này.” Một người có vẻ là sĩ quan thay mặt xin lỗi, “Thất lễ rồi, mời đi cùng tôi.”

Binh lính đã thay đổi vẻ gay gắt trước đó, kính cẩn hộ tống cả hai vào lâu đài.

Lâu đài trông cổ kính, sàn trải thảm, tường được đắp đá, thậm chí còn không quét vôi. Tranh sơn dầu treo tường trang trí trông có vẻ quỷ quái dưới ánh nến.

Sau khi quân lính đưa họ vào đi ra thì giao cho người hầu tiếp đón. Người hầu có một nam một nữ. Người nữ mập mạp, người nam mặt vàng vọt, trông hơi tiều tụy.

“Xin chào ngài. Tôi là tỳ nữ của hoàng tử.” Hầu gái chào qua Đỗ Nhất Tân, “Hoàng tử đợi đã lâu rồi, mời đi lối này.”

Mà người hầu nam thì nói với Mạc Vũ: “Thưa cô, tôi là người hầu của công chúa Bạch Tuyết. Xin mời đi cùng tôi.”

Đến đây lại là đường khác nhau?

Đỗ Nhất Tân liếc nhìn cô gái, nhưng người kia không có ý định giao tiếp bằng mắt với cậu, trực tiếp rời đi.

Hầu gái dẫn Đỗ Nhất Tân lên một cầu thang xoắn ốc. Cậu thử nói chuyện: “Công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử là vợ chồng phải không? Tại sao họ không ở cùng nhau?”

“Loại chuyện này thì người hầu chúng tôi làm sao biết.”

“Cô có biết hoàng tử tìm tôi có việc gì không?”

“Loại chuyện này thì người hầu chúng tôi làm sao biết.”

“...”

Giống như một cuộn băng bị kẹt, dù hỏi gì thì câu trả lời vẫn thế. Đỗ Nhất Tân từ bỏ việc dò hỏi.

Khi đi đến trước một cánh cửa được trang trí lộng lẫy, cô hầu gái mũm mĩm cuối cùng cũng thay đổi lời thoại: “Thưa hoàng tử, khách đến rồi.”

“Mời vào.” Giọng đáp lại trầm thấp mà đầy từ tính.

“Kẽo kẹt”, cánh cửa mở ra. Bên trong có một chiếc lò sưởi đang cháy, khiến căn phòng trở nên ấm áp mà thoải mái. Một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm sang quý, mặc một chiếc áo trong sẫm màu với hàng cúc kim loại dọc, thắt lưng trắng buộc thấp, phía dưới là quần ống chẽn phối với bốt cao. Tóc vàng nhạt chải ngược ra sau, để lộ đôi mắt xanh u sầu.

Hoàng tử đang đọc sách, lúc này mới đặt sách xuống: “Chờ ngài đã lâu.”

Hầu gái cúi thấp người, biết điều đóng cửa đi ra ngoài.

“Mời ngồi.”

Đỗ Nhất Tân theo lời ngồi đối diện với người đàn ông, chờ y phân nhiệm vụ.

Hoàng tử đan tay, chống cằm: “Ngài biết không, ta và Bạch Tuyết đã kết hôn được một năm.”

Dù không biết nhưng Đỗ Nhất Tân vẫn gật đầu.

“Thật khó nói, nhưng việc tiếp theo cần ngài giúp đỡ, vì vậy ta buộc phải nói cho ngài biết.” Hoàng tử ngập ngừng, ánh mắt trở nên sầu muộn hơn, “Công chúa Bạch Tuyết... Nàng là một người đàn bà lăng loàn.”

_______________

“Hoàng tử, chàng là một kẻ ái tử thi.”

Mạc Vũ ngồi trên ghế sô pha, lắng nghe Bạch Tuyết kể khổ mà mặt không thay đổi.

“Ta vốn cho rằng lần gặp gỡ tình cờ đó thật tuyệt diệu. Nhưng sau này ta mới biết rằng, người hoàng tử yêu vốn không phải ta, mà là 'ta' trong quan tài.” Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của công chúa thoáng hiện lên nét căm hận. “Mà từ sau khi chúng ta kết hôn, chàng còn không ngừng quyến rũ các thiếu nữ, dụ dỗ họ, giết họ rồi làm thành tiêu bản.”

“Cô muốn tôi làm gì?”

Nước mắt Bạch Tuyết lóng lánh, trông rất động lòng người: “Ta rất sợ. Sớm muộn gì có ngày chàng cũng sẽ xuống tay với ta, cho nên trước lúc đó, ta buộc phải bảo vệ chính mình.”

Mạc Vũ hiểu ra: “Cô muốn tôi giết hắn.”

“Không! Ta–” Công chúa Bạch Tuyết phủ nhận trong vô thức, nhưng một lúc sau, nàng vẫn nghiêm túc gật đầu, “Tối mai, lâu đài sẽ tổ chức một vũ hội lớn, ta sẽ tạo cơ hội để hai người gặp nhau.” Nàng nghiêng người về phía trước, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve má cô gái: “Ngài xinh đẹp vậy, chàng chắc hẳn sẽ nóng lòng muốn biến ngài thành tiêu bản lắm. Đợi đến khi hai người ở riêng thì có thể nhân cơ hội ra tay.”

Mạc Vũ nhíu mày, tránh đi cái chạm của công chúa.

Khi Bạch Tuyết đưa ra yêu cầu này, hoàng tử cũng đưa ra yêu cầu tương tự. Trông y có hơi đau khổ: “Ta không thể chịu đựng được việc vợ mình làm bậy với những tên đàn ông khác sau lưng ta. Ngài biết mà, hầu hết những người hầu nam phục vụ qua nàng đều trở thành người tình của nàng.”

“Vậy nên anh muốn tôi giết cô ta?”

“Ta không xuống tay được.” Người đàn ông cúi đầu, dáng vẻ này đoán chừng sẽ khơi dậy lòng thông cảm của nữ giới, “Nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho nàng. Nếu như ngài có thể thành công, ta sẽ hoàn thành tất cả nguyện vọng của ngài.”

Không kiếm binh lính mà lại tìm bừa người ngoài để ra tay, mặc dù thiết lập này làm người ta muốn chửi bậy, nhưng ít nhất thì mục tiêu qua cửa cũng rõ ràng. Tuy nhiên, bên phía Mạc Vũ có lẽ sẽ nhận nhiệm vụ khác, không biết có phải là “giết hoàng tử” hay không.

“...”

Không thành vấn đề, dù sao cậu cũng không cần bảo vệ hoàng tử.

“Tối mai, trong cung sẽ có một vũ hội long trọng. Ngài chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của công chúa, khi hai người ở một mình là ra tay được.”

Sau khi trò chuyện xong, hoàng tử gọi hầu gái dẫn Đỗ Nhất Tân đến phòng dành cho khách. Phòng tuy không lớn như điện của hoàng tử nhưng vẫn rất sạch sẽ. Trên bàn đặt một chân nến, phản chiếu ra ánh lửa mờ ảo.

Sau khi hầu gái rời đi, Đỗ Nhất Tân mới nghĩ đến việc phải làm tiếp theo.

Không rõ dòng chảy thời gian trong rạp cổ tích có giống nhau hay không. Để tránh “Rạp cô bé quàng khăn đỏ” thay đổi quá nhiều thì cậu sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Không cần đợi đến vũ hội, sau khi trao đổi tin tức với Mạc Vũ xong thì tranh thủ đêm nay ra tay luôn.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Mở cửa nhìn trộm, là Mạc Vũ được đưa tới, vừa lúc ở phòng bên cạnh. Sau khi người hầu dẫn đường rời đi, Đỗ Nhất Tân lẻn ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.

Cô gái mở cửa, dường như không ngạc nhiên khi thanh niên đến. Cô lùi lại một bước, để người vào. Đồ trang trí trong các phòng đều giống nhau, chỉ đổi hướng so với phòng sát vách.

Đỗ Nhất Tân nói thẳng, nói ngắn gọn tình hình bên mình, hỏi: “Bên cô thì sao?”

“Cũng vậy. Cô ta nói hoàng tử ái tử thi, muốn tôi giết hắn.”

Dường như cả hai vợ chồng đều không hài lòng với nhau, không muốn trao đổi để giải quyết mà lại lén tìm người ám sát. Có nên nói thật không hổ là vợ chồng không?

Tuy nhiên, may mắn là nhiệm vụ không có giới hạn bắt buộc phải bảo vệ chủ thuê. Nếu không, nhiệm vụ của cậu mâu thuẫn với Mạc Vũ, lúc này sẽ không nói chuyện trong hòa bình được.

“Công chúa Bạch Tuyết trông có gì đặc biệt không?”

Mạc Vũ suy nghĩ một chút: “Là một người phụ nữ hơi ghê tởm.”

“Cái gì?” Đỗ Nhất Tân hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được miêu tả như vậy, “Tôi muốn hỏi là, cô thấy tôi có đánh lại cô ta không...”

Không phải Đỗ Nhất Tân đang coi nhẹ bản thân, mà là không thể nhìn nhận các nhân vật cổ tích này một cách bình thường được. Cô bé quàng khăn đỏ trông thì yếu ớt kia lại thể có thể ném trứng thối giết cậu.

Cô gái nghiêm túc đề nghị: “Nếu đánh không lại ả ta thì cậu có thể tự sát vì mất mặt.”

“Ê.”

Dù nói năng hơi không khách khí, nhưng ít nhất cậu biết được rằng nhìn bề ngoài thì Bạch Tuyết hẳn chỉ là một người phụ nữ bình thường – miễn là nàng ta không biết biến hình như người cá.

Đỗ Nhất Tân: “Tuy hoàng tử trông cũng chỉ như nam giới bình thường, nhưng... Cô có cần giúp không?”

“Không cần.”

Có lẽ cô gái còn giấu nghề. Đỗ Nhất Tân không gượng ép, sau khi hỏi thăm đường đến điện của công chúa Bạch Tuyết thì rời đi ngay.

Mạc Vũ nhìn người thanh niên rời đi, ánh mắt tối sầm không rõ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, cô cũng mở cửa, quay người đi về hướng ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.