Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 28: Chương 28: Công viên chủ đề truyện cổ tích (14)




Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Dù là đồ họa pixel đáng yêu thì cặp mắt xếch của người nọ trông vẫn có vẻ hung dữ. Gậy kim loại không biết đã rơi đi đâu rồi, quần áo thì rách nát như thể vừa trải qua một trận ác chiến. Nhưng bởi vì thái độ liều lĩnh kia mà trông hắn lại không nhếch nhác chút nào, cảm giác như hắn vốn nên ăn mặc không theo khuôn phép như thế.

Chẳng lẽ là do đánh một đường đến tận đây sao?

Ứng Thịnh nhìn thấy người tới, nhíu mày: “Đến rồi à? Quá chậm.”

Đỗ Nhất Tân nhủ thầm trong lòng rằng cậu cũng muốn đến liền ngay từ đầu, tiếc là không đủ sức chiến đầu nên chết một lần giữa chừng.

“Sao cậu lại đi với tên kia?”

“Tên kia” là chỉ Mạc Vũ. Mà cô gái mặt không chút cảm xúc lẳng lặng đối mặt với người đối diện, bầu không khí hai bên là hai thái cực. Một bên là núi lửa bùng nổ chớp nhoáng, một bên là sông băng băng giá.

Đỗ Nhất Tân giải thích ngắn gọn quá trình cả hai gặp nhau, giới thiệu rằng Mạc Vũ là người chơi may mắn còn sống sót. Ứng Thịnh cầm túi lại gần, nhìn chằm chằm Mạc Vũ: “Này, mày chưa làm gì đấy chứ?”

“...”

Thanh niên híp mắt nhìn cô gái, khuôn mặt càng ngày càng gần. Lúc đầu Mạc Vũ còn có thể phớt lờ, vẫn không nói lời nào. Sau đó, như thể không thể chịu nổi nữa, quay đầu đi.

Ứng Thịnh khẽ khịt mũi, tóm lấy Đỗ nhất Tân kéo đến bên người: “Tao cảnh cáo mày, đây là con mồi của tao. Nếu phát hiện mày táy máy tay chân thì đừng trách tao không khách khí.”

Đỗ Nhất Tân: Ai là con mồi của anh cơ?

Nhìn thấy tác động qua lại giữa hai người, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khác lạ. Theo lý thuyết thì Ứng Thịnh sẽ không quan tâm đến người khác, nhưng lúc này lại như đang chất vấn Mạc Vũ, có lẽ nào hai người họ vốn quen nhau?

Nhớ tới phỏng đoán anh em trước đó, cậu lắc đầu.

“Anh mới đang làm gì thế, cô bé kia đâu rồi?” Đỗ Nhất Tân hỏi.

Nói đến đây, Ứng Thịnh không khỏi tức giận. Hắn đuổi theo Lý Kỳ Kỳ vào “Rạp cô bé quàng khăn đỏ”, lại bị NPC năm lần bảy lượt ngăn lại đánh nhau. Tuy rằng đều là chíp hôi, giải quyết được từng kẻ một, nhưng Lý Kỳ Kỳ đã chạy mất tăm. Đuổi theo dọc đường cũng chỉ có ngôi nhà gỗ này.

“Trước đó tôi cũng đi thăm dò nhưng không ra được, chỉ còn lại cái nhà khỉ gió này...” Ứng Thịnh nói, bỗng đá một phát vào cánh cửa gỗ. Căn nhà lập tức rung chuyển dữ dội, nhưng lại giống như lò xo, lập tức trở về nguyên trạng, “Nổ bom cũng không mở được.” Đoán chừng là hắn đã bị căn nhà này vướng víu quá lâu rồi nên nói nghiến răng nghiến lợi.

Căn nhà gỗ dù hết bị đá rồi lại bị đạp, nhưng vẫn không để lại một chút dấu vết nào, chỉ có những vết loang lổ theo năm tháng. Đỗ Nhất Tân bước tới kiểm tra, ngoài biển nhà thì còn có một hộp thư màu đỏ treo bên cửa, đã hoen rỉ. Mỗi bên có một cửa sổ nhưng rèm che kín mít nên không thể nhìn thấy bên trong.

Mở hộp thư ra, bên trong trống không, phủ đầy bụi, dường như đã lâu không có ai gửi thư. Tuy không gian không rộng nhưng đặt một số đồ vật nhỏ vẫn dư sức.

“...” Cậu móc quả táo ra, bỏ vào, đóng cửa nhỏ lại.

Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một khe nhỏ.

“Mở rồi?” Ứng Thịnh nhướng mày, “Cậu thả cái gì vậy?

Đỗ Nhất Tân giải thích về quà lưu niệm.

Ứng Thịnh không bày tỏ ý kiến về việc này, đẩy cửa trước đi vào trước: “Đứa nào trốn trong này cút ra đây hết cho tao!”

Đỗ Nhất Tân đi theo vào nhà, chỉ thấy rằng không có ai trong phòng cả. Mà Ứng Thịnh đã ở bên kia lục lọi, gần như lật tung giường, khiến căn nhà loạn cả lên.

Trên chiếc bàn nhỏ trơ trọi trong góc có một quyển sách. Rõ ràng là không bị khóa, nhưng lại bị một lực đè nén, không mở ra được. Trên bìa có viết một vài chữ lớn, “Sách truyện cổ tích“.

Cậu nhớ ra gì đó, lấy sổ tay ra, lật sang trang có con dấu.

Sau đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Sách truyện cổ tích và sổ tay cảm ứng với nhau. Đầu tiên, cột “Nàng tiên cá” sáng lên, sách truyện cổ tích tự động mở ra, để lộ thủy cung thơ mộng có nàng tiên cá và đàn cá đang vui đùa.

Bức ảnh chỉ vài tấc, giống như một hình chiếu ảo. Không nghe được tiếng, nhưng sống động như thật.

Phát hiện tình hình bên này, hai người kia đi tới. Một người khoanh tay đứng bên cạnh, người còn lại đứng cách xa hơn một chút, ánh mắt bình tĩnh.

Tiếp theo là con dấu của “Ba chú heo con“. Sách cổ tích lật trang, thủy cung biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà gạch, ba anh em đang chụp ảnh tập thể trước cửa nhà, mỉm cười hạnh phúc.

Cột tiếp theo là “Công chúa ngủ trong rừng”, nhưng Đỗ Nhất Tân không đến rạp cổ tích này. Quyển truyện cổ tích bị ngưng trệ ở đây, không động đậy.

“Mạc Vũ!”

Cô gái tiến lại gần, không cần Đỗ Nhất Tân giải thích, lấy sổ tay của mình ra. Con dấu “Người đẹp ngủ trong rừng” sáng lên, câu chuyện cổ tích tiếp tục.

Ở sâu trong một khu rừng rậm là một lâu đài cổ kính đan xen với những dây leo. Có một cửa sổ nhỏ ở trên cùng, bóng người thấp thoáng bên trong.

“Rạp công chúa Bạch Tuyết“. Trong đại sảnh của cung điện đang diễn ra hôn lễ hoành tráng. Công chúa Bạch Tuyết rúc vào vòng tay hoàng tử, nở nụ cười ngọt ngào. Bảy chú lùn vui mừng ở bên, bầu không khí vui vẻ và yên bình. Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.