Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 16: Chương 16: Công viên chủ đề Truyện cổ tích (2)




Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

“Muốn, muốn đi theo xem sao không?” Một thanh niên bề ngoài giản dị hỏi dò đồng bạn.

“Đừng, e rằng đường bên này mới là đường đúng.” Thanh niên ăn mặc sành điệu đáp: “Cứ làm theo quy tắc thôi, còn đỡ hơn chết không rõ ràng.”

Nghe vậy, cặp vợ chồng đang lưỡng lự không biết có nên đi ngược chiều không bèn dừng lại.

“Lãng phí thời gian.” Ứng Thịnh cười nhạo, bước vào cổng. Thấy Đỗ Nhất Tân không đi theo, hắn quay đầu lại nói: “Ê, đi vào.”

“À? Được thôi.”

Vậy là hai người họ buộc phải hành động cùng nhau à?

Sau khi mọi người vào công viên giải trí, cánh cổng sau lưng họ đóng lại. Có người thử đi đẩy cửa gỗ nhưng không mở lại được.

Ánh sáng trong công viên rất mờ, cách mỗi mấy chục mét chỉ có một ngọn đèn đường kiểu cổ. Ánh sáng vàng sẫm trải dài trên băng ghế dưới ngọn đèn, chỉ chiếu sáng được khu vực xung quanh chừng một mét.

Đỗ Nhất Tân đang định đến dưới đèn xem bản đồ, nhìn xem nên đến rạp truyện cổ tích nào trước thì tốt hơn, nhưng lại bị Ứng Thịnh kéo thẳng đi: “Bên này, đi cái gần nhất trước.”

Cậu đành phải cất sổ tay. Trong trí nhớ, rạp truyện cổ tích gần cửa ra vào nhất hẳn là “Rạp nàng tiên cá“. Vì không có manh mối nào khác, nên phá đảo theo thứ tự cũng là lựa chọn không tồi.

Ừm... Nói sao nhỉ.

Đỗ Nhất Tân bị kéo, khoanh tay suy nghĩ. Mặc dù Ứng Thịnh siêu đáng sợ khi là kẻ thù, nhưng làm đồng bạn thì lại có vẻ rất đáng tin? Chỉ cần đừng nhằm vào cậu, muốn cướp “chìa khóa” trên người cậu nữa là được.

Những người khác thấy họ rời đi, cũng nháo nhác đi theo. Dù sao tình hình hiện tại chưa rõ, có người dẫn đầu lúc nào cũng tốt.

Nhận thấy tình huống này, Ứng Thịnh giảm tốc độ, những người còn lại cũng giảm tốc độ. Dừng lại, những người còn lại cũng dừng theo. Đi tiếp, cũng đi theo.

“...” Ứng Thịnh không chịu nổi nữa, quay đầu rống lên: “Đm đừng có đi theo tôi!”

“Ai đi theo cậu.” Người phụ nữ trung niên nói bóng nói gió: “Chúng tôi cũng muốn đi phía này.”

Ứng Thịnh lạnh lùng nhìn: “Được, bà đi đi.” Hắn dứt khoát đứng yên.

Người phụ nữ trung niên vốn chẳng sợ gì cả, so da mặt dày thì ai sợ ai. Hai bên đều đứng yên giằng co.

Cuối cùng, vẫn là thanh niên ăn mặc sành điệu kia bước ra khỏi đám người, chủ động tỏ ra yếu thế với Ứng Thịnh: “Ngại quá, chúng tôi chỉ nghĩ là mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn. Hình như anh có hiểu biết về nơi này, nếu tiện thì có thể cho chúng tôi đi cùng được không, xem như kết bạn.”

Ứng Thịnh không bị lung lay: “Không tiện.”

Thấy không thể lay chuyển được người này, thanh niên lại nhìn Đỗ Nhất Tân xin giúp đỡ.

Đỗ Nhất Tân không để ý việc hành động cùng nhau, theo kinh nghiệm lần trước, gặp phải nguy hiểm chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, tuy lần này Ứng Thịnh không bật chế độ cuồng giết người, nhưng khó nói được “chuyện quan trọng” kia hoàn thành xong, đối phương có gây chuyện long trời lở đất trong công viên này hay không.

Cho nên cậu không biết làm gì hơn, nói: “Tôi không có ý kiến, nhưng ổng mà điên lên thì sẽ giết người. Mấy người... Tự cân nhắc đi.”

Thanh niên nghe vậy, vẻ mặt trở nên hơi khó coi: “Sao thế được, thế thì cường điệu quá rồi.” Nhưng để ý đến ánh mắt của Ứng Thịnh, y cũng gần như tin hẳn. Người này có lẽ biết chuyện, cho nên y nghĩ đi theo người này sẽ có nhiều xác suất ra ngoài hơn. Nhưng giờ đây xem ra, cơ hội tất nhiên đi kèm với nguy hiểm. Cái gọi là giết người của đối phương có thể là nhân lúc gặp nguy hiểm thì đẩy những người không biết gì như họ ra làm bia đỡ đạn.

Những gì cần nói đều đã nói rồi. Khi cả hai xoay người đi lần nữa, những người khác do dự một chút, nhưng vẫn đi theo. Trong suy nghĩ của bọn họ, tuy người thanh niên tóc ngắn kia trông dữ dằn thật, nhưng nếu nói giết người thì xã hội bây giờ được cai trị bằng luật pháp, tội phạm giết người chắc sẽ không dám làm liều đến mức này.

Ứng Thịnh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhíu chặt mày, không nói thêm gì nữa.

Đi không bao xa, một cây cầu dài xuất hiện phía trước, bên dưới là một hồ nước trong vắt. Đi qua, chính là rạp “Nàng tiên cá“.

Cánh cửa được trang trí bằng hình ảnh nàng tiên cá kinh điển nhất trong phim hoạt hình, đang chơi đùa cùng bầy cá. Toàn bộ rạp là màu xanh lam, mát mẻ đẹp đẽ, không có bất kỳ yếu tố máu me nào.

Thấy thế, không ít người thở phào nhẹ nhõm. Họ còn tưởng rằng họ sẽ nhìn thấy thứ gì đó tàn khốc và đáng sợ, mà trông cái này dường như chỉ là một thủy cung bình thường.

Người phụ nữ trung niên nhướng mày đắc ý, dẫn đầu mở cửa rạp, đi vào: “Tôi đi trước đây, đừng có mà đi theo đó.”

Câu này rõ ràng là nhằm vào Ứng Thịnh. Trán Ứng Thịnh nổi gân xanh, đoán chừng hắn cũng chưa từng thấy có ai không biết xấu hổ như vậy.

Đỗ Nhất Tân sợ hắn nhịn không được thì lại bể chuyện, vội nói: “Đừng có chấp bả, anh nghĩ đến chuyện quan trọng hơn đi!”

Ứng Thịnh “chậc” một tiếng, đi vào trong. Đỗ Nhất Tân lau mồ hôi lạnh đi theo. Chuyện “quan trọng” kia rốt cuộc là gì mà có ích vậy.

Ngay khi bước vào, lại có cảm giác như vừa bước vào một thế giới khác.

Nhạc nền kỳ dị biến mất, thay vào đó là âm thanh của sóng và gió biển mãnh liệt. Không khí ẩm ướt, nồng nặc mùi tanh đặc trưng của vùng biển. Sóng trắng vỗ vào bờ dữ dội, bầu trời xanh sẫm, điểm xuyết vầng trăng sáng và những vì sao trắng.

Nhìn từ bên ngoài rõ là trông như kiến trúc thủy cung, nhưng bên trong lại khác hoàn toàn.

Một du thuyền màu đen khổng lồ đang đậu ở cảng, du khách xếp hàng từng người một để đi lên. Đỗ Nhất Tân vốn cho rằng ngoài họ còn có những người chơi khác, nhưng nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện mặt mũi của những du khách khác không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ là NPC. Mà trong số những NPC này, chỉ có một người đàn ông với gương mặt rõ ràng.

Y mặc quân phục hải quân, mặt mày tuấn mỹ. Lúc này y đang mỉm cười, hướng dẫn hành khách lên tàu.

“Xin quý khách đừng chen chúc, hãy lên tàu theo thứ tự. Vui lòng chuẩn bị vé trước khi lên tàu, xin cảm ơn.”

Vé tàu?

Ngoài những thứ tự mình mang vào thì trên người Đỗ Nhất Tân chỉ có cuốn sổ hướng dẫn nhận được ở lối vào kia. Dòng khách phía trước di chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến lượt mấy vị người chơi không hợp phong cảnh bọn họ.

Nụ cười của thủy thủ vẫn không thay đổi, con ngươi xanh sẫm như mang theo đại dương: “Xin chào quý bà, xin mời xuất trình vé.”

Người phụ nữ trung niên đi đầu, lúc này mới có chút bối rối: “À? Vé tàu, tôi không có...”

Thủy thủ để ý đến cuốn sổ trên tay bà ta, lịch sự nói: “Xin lỗi, có thể cho tôi xác nhận qua được không.”

Người phụ nữ trung niên đưa sổ. Thủy thủ lật đến trang cuối cùng, cười nói: “Ngài là hành khách VIP.”

“Hả? VIP?”

“Vâng, có quyển sổ tay này là không thành vấn đề.” Thủy thủ vươn tay ra hiệu đi lên, “Cảm ơn ngài đi tàu, mời đi lên.”

Người phụ nữ trung niên bị vẻ ngoài tuấn mỹ và cách nói chuyện nhẹ nhàng của đối phương mê muội, lảo đảo bước lên tàu. Sau đó đến người đàn ông trung niên. Nhưng gã không dính mỹ nam kế, thấy vợ mình mê trai như vậy thì cảm giác mất mặt cực kỳ, hừ một câu: “Công tử bột.”

Thủy thủ không hiểu cho lắm, vẫn mỉm cười.

Người đàn ông vứt sổ tay xuống đất trước khi vào công viên, vì vậy cũng không có thứ này. Nhưng gã không thèm quan tâm: “Tôi đi chung với bà cô trước mặt kia, một quyển là đủ rồi chứ?”

“... Vâng.” Ánh mắt thủy thủ lấp lóe, “Tôi hiểu rồi, mời lên tàu.”

Người đàn ông đắc ý liếc nhìn về phía sau, vênh mặt đi lên.

Có vẻ như sổ tay cũng không phải vật cần thiết, có thể vào rạp truyện cổ tích tùy ý. Cậu chỉ không biết liệu cuối cùng có thể rời khỏi công viên mà không có nó hay không.

Sau đó đến con gái của cặp vợ chồng, co rúm người đưa sổ tay xong thì cắm đầu chạy. Sau đó là một người mặc áo khoác rộng, đội mũ trùm, cúi thấp đầu, không phân biệt được nam nữ.

Lời nói của thủy thủ lại vạch trần giới tính của cô: “Quý cô xinh đẹp, mời xuất trình vé.”

Cô gái im lặng, tùy ý cho y nhìn qua xong thì xách túi bước lên tàu.

Sau đó đến người thanh niên có vẻ ngoài giản dị kia và người đồng bạn đẹp trai của anh ta. Cuối cùng, đến lượt Ứng Thịnh và Đỗ Nhất Tân.

Lần này, Đỗ Nhất Tân đã phân biệt được hẳn mọi người. Trừ mấy người đào tẩu trước khi vào công viên thì bây giờ còn lại tám người, gia đình ba người nhà kia, cô gái trùm đầu và bốn người đàn ông.

Sau khi cho thủy thủ xác nhận sổ tay xong, cậu cứ cảm thấy nụ cười của đối phương có vẻ khó hiểu:

“Xin chào, ngài là vị khách cuối cùng lên tàu. Chúc ngài có một khoảng thời gian vui vẻ.”

Du thuyền giống kiểu khách sạn di động trên biển. Sau khi lên tàu, người đứng trên boong tàu chào đón họ không phải là thủy thủ cao to thô kệch mà là nữ phục vụ viên xinh đẹp tao nhã.

Có vẻ như bởi vì cùng là “khách VIP”, những người khác vẫn đang đứng chờ tại chỗ. Sau khi người cuối cùng đi lên, phục vụ viên mới nói: “Quý khách, lối này dẫn vào đại sảnh, mời đi theo tôi.”

Đỗ Nhất Tân đi theo sau cùng. Nhìn từ xa, chỉ thấy biển và trời liền một mạch, bầu trời gần như hòa vào đại dương. Thỉnh thoảng có cá vảy màu sắc rực rỡ nhảy từ biển lên, vẽ nên những vòng cung duyên dáng.

Nếu như không phải đang ở trong phó bản, chỉ sợ sẽ lầm thành đang đi nghỉ trên du thuyền thật.

Trong đại sảnh treo đèn lớn lộng lẫy và sang trọng, tôn lên vẻ bề thế của căn phòng. Các bàn tròn phủ khăn trải bàn trắng được xếp theo thứ tự, trên mỗi bàn tròn đều được trang trí bằng hoa tươi. Những suất ăn kiểu buffet được kê ngoài cùng bên trái, tỏa ra mùi thơm phức khiến người ta thèm thuồng.

Mỗi bàn tròn đều có du khách đứng cạnh, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề —— nếu không phải do mặt mũi mờ ảo thì gần như thật giả lẫn lộn. Và chính vì mặt mày mờ ảo mà phần bày biện còn lại, dù thật đến đâu, vẫn có vẻ giả dối và vô lý.

Sau khi bọn họ được dẫn đến một bàn tròn trống, người phục vụ liền lui về. Không lâu sau, ánh đèn mờ đi, một người đàn ông tuấn mỹ như thần với mái tóc vàng đi ra. Y cũng mặc quân phục hải quân, vóc người cao ngất. Nhưng cấp bậc rõ ràng cao hơn nhiều so với thủy thủ ra đón khách dưới tàu. Bên cạnh y còn có mấy người phụ nữ thanh lịch đi theo.

Người đàn ông nhấc micro, giọng đầy từ tính: “Xin chào mọi người, tôi là thuyền trưởng William của tàu 'Nàng tiên cá'. Chào mừng quý khách đến với chuyến đi này“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.