Đôi tai nhọn như yêu tinh, làn da ẩm ướt và nhẵn nhụi, đường cong cơ thể quyến rũ. Nếu không phải do có màng tay trong suốt thì có lẽ sẽ khiến người ta lầm tưởng đó là một minh tinh màn bạc đang quay quảng cáo.
Như thể phát hiện có ánh mắt, tiên cá ngước nhìn lại.
“Rầm!”
Sau đó, màn hình vỡ nát, lập tức xuất hiện dòng điện có thể thấy bằng mắt thường.
Hóa ra là Ứng Thịnh trực tiếp đập bể màn hình!
Kỳ lạ thay, cùng lúc đó, tiếng ngâm nga kỳ ảo cũng biến mất không dấu vết, cứ như đó vốn chỉ là tiếng TV.
“Biển người cá cái gì.” Ứng Thịnh khinh thường, “Chẳng qua là bịa cái chuyện dở hơi rồi chiếu phim thôi.”
“Nếu không có người cá, vậy kẻ đang tấn công người bên ngoài bây giờ là ai?”
“Không có người cá.” Ứng Thịnh quay lại nhìn về phía cửa, “Cá người thì có.”
Như để chứng minh cho câu nói này, cửa mở ra. Kẻ đi vào là người phục vụ mà họ gặp khi lên tàu. Dáng người lả lướt quyến rũ, phong thái thanh lịch, chỉ khác là khuôn mặt xinh đẹp kia đã biến thành một cái đầu cá khổng lồ.
Xúc tu vuông góc với vai, mang cá đóng mở như đang lấy hơi ẩm trong không khí. Mắt mọc ở cả hai bên, lòng trắng mắt chiếm quá nửa, trông đần độn mà buồn nôn đến lạ thường.
Ứng Thịnh không thương hương tiếc ngọc tí nào, vung thẳng gậy tròn qua.
Miệng con cá há lớn, rộng chừng nửa mét, mùi hôi thối nồng nặc, đủ lớn để nuốt cả cái đầu vào trong.
“Thối chết đi được, súc miệng đi!” Nhét gậy vào trong miệng xong, Ứng Thịnh búng ngón tay, chiếc nhẫn rơi vào sâu trong miệng con cá. Sau đó, hắn rút gậy ra, đá văng con cá người ra ngoài.
“Bùm!” Trong nháy mắt, nó nổ tung thành một đống nhão nhoẹt.
Cánh cửa lại đóng lại.
Nhìn thấy màn trình diễn trôi chảy sinh động này, Đỗ Nhất Tân ngưỡng mộ vỗ tay.
“Tóm lại thì là thế.” Ứng Thịnh rũ vết bẩn trên gậy, phát hiện rũ không sạch nên lau lên khăn trải giường, “Bây giờ không xuống thuyền được, mai cập bến thì đi. “
“Được rồi.” Đỗ Nhất Tân đứng dậy, “Vậy ngay từ đầu anh đã không tin mấy NPC đó rồi sao?
“Nghĩ phức tạp vậy làm gì, chỉ có thể tin tưởng chính mình thôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến bản thân mất khả năng hành động.” Ứng Thịnh nhướng mày, “Ai mà làm thế thì đúng là chết cũng chưa hết tội ngu.”
Lúc này, lại có một người nghe theo lời khuyên của NPC, đeo nút tai sau khi còi báo động vang lên, tự trói mình.
Khi nhìn thấy con quái vật mình người đầu cá kia bước vào phòng, Vương Hạo gần như tuyệt vọng. Tay anh ta run rẩy, cố gắng tự mở khóa bằng chìa khóa, nhưng phát hiện ra rằng lỗ khóa không hề khớp. Cái gọi là chìa khóa còng tay này thật ra chỉ là vật trang trí.
Thần linh ơi, thần linh ơi...
Cá người từng bước tiến lại gần, anh ta đã thoáng ngửi thấy mùi tanh hôi trên người nó.
Nếu trên đời thật sự có thần, xét rằng anh ta chưa bao giờ làm điều xấu, hãy cứu mạng anh ta đi!
Như cảm nhận được tiếng kêu cứu của đồng bạn, Phương Vưu quay đầu nhìn về phía cửa. Nhưng cuối cùng, y chỉ hắt hơi một cái, thả xác cá người trên tay xuống, xoa mũi rồi bước vào phòng.
Y đóng cửa lại, tháo nút tai, mỉm cười nhìn cô gái đang lau lưỡi đao: “Không ngờ em không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh vậy. Tôi còn nói là muốn bảo vệ em, đúng là nực cười.”
Phương Vưu có biệt danh là “bách nhân trảm“. Bằng vẻ ngoài điển trai và kinh nghiệm dày dặn của mình, hễ y thích người phụ nữ nào, dù là cô em nóng bỏng nhiệt tình như lửa hay đóa hoa cao quý không thể khinh nhờn, không ai không bại dưới quần Tây của y. Tuy nhiên, người đẹp cực phẩm như vậy, y mới thấy lần đầu.
Lúc mới gặp, y cứ ngỡ đó là sen tuyết lạnh lẽo, không thể hái bừa. Sau khi tiếp xúc, mới phát hiện ra đó là một lưỡi đao lạnh lùng, sai một nước là mất cả bàn cờ. Nhưng không phải vì thế nên mới thú vị sao?
Phương Vưu liếm môi. Hơn nữa, cô gái này rõ ràng rất hiểu rõ nơi này. Chỉ cần lấy lòng cô thì trốn thoát an toàn chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Về phần người đồng bạn bất hạnh kia, y đã sớm ném ra sau đầu rồi.
_______________
Cuộc thảm sát dã man kéo dài suốt đêm.
Có lẽ là vì cái xác cá người nằm trước cửa mà không có con quái vật nào bước vào phòng của Đỗ Nhất Tân.
Không biết đã qua bao lâu, trời sáng dần. Sau khi cập bến, thân tàu ngừng rung lắc. Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. Đỗ Nhất Tân tỉnh dậy, nhưng không trả lời ngay.
“Xin chào, tôi là thuyền trưởng William.” Người bên ngoài nói, vẫn là chất giọng từ tính, “Tàu đã cập bến, mời quý khách thu dọn đồ đạc và chuẩn bị xuống tàu”.
“... Được, tôi biết rồi.”
Cậu liếc nhìn Ứng Thịnh. Người nọ tựa vào tường nghỉ ngơi, lúc này cũng chỉ tùy ý ngáp một cái rồi đứng dậy. Đỗ Nhất Tân mở cửa, bên ngoài không có ai, sạch sẽ không tì vết. Cả xác cá người lẫn vết máu đều không thấy, như thể những gì cậu nhìn thấy trước đó chỉ là ảo ảnh.
“Thất thần làm gì, đi xuống đi.” Ứng Thịnh bước ra ngoài trước.
Họ ra boong tàu. Ánh nắng bên ngoài vừa phải, bầu trời trong xanh và tươi sáng. Hải âu lướt trên mặt biển, đớp một con cá sống đang bay nhảy.
Trên boong chỉ còn lại người phục vụ, không thấy khách đâu.
Lúc xuống thuyền, đặt chân lên đất liền, họ vẫn được chào đón bởi thủy thủ mắt xanh đẹp trai kia. Y chào hai người: “Không biết chuyến đi này hai vị có vui vẻ không, tàu 'Nàng tiên cá' rất mong được quý khách ghé thăm lần nữa.”
“Đây là đồ lưu niệm của chuyến đi này.” Thủy thủ đưa cho họ hai chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong đựng một viên pha lê màu xanh hình giọt nước, “[Nước mắt của nàng tiên cá], đàn ông nhìn đều sẽ cảm thấy thương tiếc.”
Có chắc không phải là [Nước dãi của nàng tiên cá] không?
Dọn đồ xong, những người khác cũng lục tục đi xuống. Là người phụ nữ trung niên và con gái của bà ta. Chân của người phụ nữ run rẩy, gần như không thể đứng vững, con gái phải đỡ mới không ngã.
“Thưa bà, bà có cần giúp gì không?” Thủy thủ ân cần muốn lại đỡ, nhưng khi người phụ nữ trung niên nhìn rõ mặt y, bà ta lại cực kỳ sợ hãi, cứ thế ngã xuống cầu thang.
“Thưa bà...”
“Đừng! Đừng tới đây!” Người phụ nữ trung niên xua tay.
Hai tay thủy thủ dừng ở trên không trung, hơi ngượng ngùng. Nhưng không ai giải vây nên y đành giả vờ không sao, đưa quà lưu niệm cho người mới đến. Chỉ tiếc là người phụ nữ trung niên như gặp phải sâu bệnh, dốc sức co người lại, cuối cùng con gái phải nhận thay.
“Cảm ơn quý khách đã đi tàu, chúc quý khách thuận buồm xuôi gió trong tương lai.”
Chỉ có từng này người? Đỗ Nhất Tân nhìn số người ít ỏi, so với lúc trước có vẻ bớt đi mấy người. Chồng của người phụ nữ, hai anh con trai và cả cô gái mặc áo khoác rộng nhìn không rõ mặt kia.
Mọi người đều chết hết rồi?
“Lúc chúng tôi lên có tám người, bây giờ chỉ có bốn người. Bốn người còn lại đâu rồi?” Đỗ Nhất Tân hỏi thủy thủ. Nhưng người kia dường như không hiểu được câu hỏi, chỉ biết nghiêng đầu bối rối nhìn cậu.
“Đừng nói nhảm nữa. Chết cũng chết rồi, chẳng lẽ móc trong bụng bọn nó ra.” Ứng Thịnh ném túi xách lên vai, “Đi thôi.”
Đỗ Nhất Tân thở dài, rời khỏi rạp “Nàng tiên cá” cùng hắn. Trước khi đi ra ngoài, cậu vô thức nhìn lại, chỉ thấy thủy thủ vẫn đang quan sát họ. Trong đôi mắt xanh dịu dàng ẩn chứa sự lạnh lùng khó tả.
Trong sổ hướng dẫn của công viên, cột tương ứng với rạp “Nàng tiên cá” được tự động đóng dấu.
Rạp cổ tích đầu tiên, phá đảo thành công.
Mặc dù đã trải qua một đêm trong rạp “Nàng tiên cá”, nhưng lúc ra thời gian vẫn chưa qua bao lâu. Bầu trời vẫn bị bao trùm trong bóng tối, như đang tĩnh tại. Hình ảnh trên tòa nhà, nàng tiên cá vẫn đang chơi đùa với đàn cá, nhưng lúc này trông lại khác so với lúc mới thấy, không hiểu sao lại lộ ra vẻ u ám lạnh buốt thấu xương.
Lật xem bản đồ, rạp cổ tích gần nhất với rạp “Nàng tiên cá”, theo thứ tự là “Người đẹp ngủ trong rừng” và “Ba chú lợn con”, hai rạp sau ở hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Xem ra bây giờ, dường như không có thứ tự phá đảo nào, vì vậy đi chỗ nào trước cũng được. Cậu lại nhìn Ứng Thịnh, hắn có vẻ không quan tâm, có lẽ cũng không quan tâm đến việc phá đảo. Hắn đã đạt được mục đích, nếu Đỗ Nhất Tân không ngăn cản, có lẽ hắn đã giết sạch tất cả mọi người rồi đi ra ngoài.
“Bây giờ...” Đang nghĩ ngợi lung tung, Đỗ Nhất Tân nghe thấy một giọng nữ yếu ớt gọi mình.
Lý Kỳ Kỳ đỡ mẹ, sắc mặt khó coi: “Bọn em phải làm thế nào thì mới được? Ba, qua đời rồi. Nếu tiếp tục...”
Đỗ Nhất Tân nhìn nó. Khuôn mặt cô bé non choẹt, trông vẫn đang còn là học sinh. Có lẽ do tính cách mà trông nó vẫn luôn yếu đuối. Bây giờ ba nó chết, phạm vi của thủ phạm thu hẹp lại ở giữa nó và mẹ nó.
Cậu chưa kịp nói thì đã nghe thấy người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Tôi không đi, tôi không đi rạp cổ tích nữa, ai ép tôi cũng không đi.”
“Mẹ...”
Mẹ Lý chỉ tay về phía Đỗ Nhất Tân: “Cậu, cậu đi đi! Tìm lối ra rồi đưa mẹ con chúng tôi ra ngoài!” Bà ta nói rồi đột nhiên khóc rống lên, “Đời tôi khổ quá, gả cho tên đàn ông thối như vậy. Đã chịu đựng hơn nửa đời rồi, tự nhiên lại chết. Giờ đi ra mà phải nuôi hai con thì làm sao tôi sống nổi.”
Hai con?
Đỗ Nhất Tân nghe thấy trọng điểm. Nhưng cậu cảm thấy mình không thể giao tiếp với người phụ nữ này, đành hỏi cô bé, “Em còn có anh em trai à?”
Lý Kỳ Kỳ gật đầu: “Em còn có em trai. Nhưng em ấy không vào cùng.”
Đúng là vậy, lúc ở cổng không có cậu bé nào.
Nhưng sẽ ra sao nếu thủ phạm lần này không trà trộn vào người chơi, mà đang bí mật quan sát tất cả những điều này. Nếu như vậy thì phải thù sâu oán nặng như thế nào mới cuốn cả người nhà mình vào.
Đỗ Nhất Tân thật sự không có mắt nhìn người, nghe người ta nói cũng không thấy có gì kỳ quặc, bèn nói: “Nếu không muốn tiếp tục thì em cứ chờ ở ngoài. Bọn anh sẽ đi tìm manh mối, có thể còn có cách khác ngoài con dấu để đi ra. “
“Nhưng...” Lý Kỳ Kỳ liếc nhìn người mẹ đã kinh hồn bạt vía của mình, lắc đầu, “Em đi cùng các anh, không thể chỉ để mỗi các anh mạo hiểm.”
Nghe thấy vậy, mẹ Lý không vui nổi. Bà túm lấy con gái: “Không, mày không được vào.”
“Không phải lo cho con, con...”
“Ai lo cho mày!” Mẹ Lý cao giọng, “Để tao ở ngoài một mình, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Nghe vậy, Ứng Thịnh cười nhạo một tiếng, còn Đỗ Nhất Tân thì im lặng không nói gì.
“Ở bên ngoài chắc sẽ rất an toàn. Với cả... Phải lấy đủ con dấu thì mới ra được”, Lý Kỳ Kỳ khốn khổ nói ra câu này, “Ít nhất thì con có thể lấy cho mẹ.”
Đã nói đến vậy rồi, mẹ Lý có ngăn nữa cũng không được. Không phải bà ta không quan tâm đến con gái, mà so với con thì bà ta càng quan tâm đến mạng mình hơn. Hơn nữa, con trai còn đang ở bên ngoài, nếu như bà ta cũng chết, đứa bé nhỏ như vậy làm sao sống được.