Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
Mấy cậu sinh viên vừa đánh bóng xong mồ hôi nhễ nhại, ngồi dưới vành bóng rổ, tu nước mát ừng ực, định bụng nghỉ một lúc rồi đánh tiếp.
Đỗ Nhất Tân lau sạch vệt nước bên miệng, thấy một tay bóng bị một cô gái gọi đi, khi quay lại thì nhíu mày, dáng vẻ khổ đại cừu thâm.
“Sao thế?” Cậu bước tới đạp người ta một phát, “Có chuyện gì buồn thì nói cho mấy anh vui nào.”
“Cút!” Lục Nghiêu mắng, có lẽ đúng là tâm trạng cậu ta không ổn thật, không có lòng đùa cợt. Cậu ta đi qua lấy quần áo, “Hôm nay tao đến đây thôi, về trước đây.”
Những người còn lại tỏ ra bất mãn: “Mới đánh có tí mà.”
“Tưởng là hôm nay chiếm sân bóng cả ngày, không thì mấy thằng cu bên trường trung học trực thuộc lại hời quá.”
Dù vậy, Lục Nghiêu kiên quyết muốn về thật, không lằng nhằng nữa, mặc quần áo xong là đi luôn. Đỗ Nhất Tân đi theo: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Lục Nghiêu liếc cậu một cái, sau đó nhìn ra ngoài sân bóng. Đỗ Nhất Tân nhìn theo ánh mắt của cậu ta, phát hiện cô gái vừa nãy vẫn đang đợi ở chỗ cũ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía này.
“Hẹn hò à? Được, đúng là quan trọng hơn chơi bóng thật.”
“Không.” Lục Nghiêu do dự một chút, nhưng vẫn nói tiếp, “Cô bé kia là em gái của A Thuận.”
“Cái gì!?” Đỗ Nhất Tân giật nảy người, “Mày nói ẻm là em gái A Thuận à?”
Lục Nghiêu nặng nề gật đầu.
Đỗ Nhất Tân: “A Thuận là ai?”
“Này, mày không nhớ rõ thì ngạc nhiên cái gì.” Lục Nghiêu đỡ trán, “Tuần trước bọn mày mới choảng nhau xong.”
Nói đến đây, Đỗ Nhất Tân sực nhớ ra. Tuần trước, đám bọn họ đi gặp mặt các nữ sinh trường bên cạnh, A Thuận là bạn của Lục Nghiêu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp cậu. Thật không may, gu hai người khá giống nhau, tán cùng một cô. Mà vì mục tiêu quá rõ ràng nên cả hai đều không nhún nhường nhau, cuối cùng vung tay đánh nhau luôn, khiến lần tụ tập này xấu hổ cực kỳ.
Tuy vậy, Đỗ Nhất Tân cũng không cho rằng đó là lỗi của mình: “Ồ, mày nói cái tên Võ Đại Lang kia à.”
“Võ Đại Lang cái gì.” Lục Nghiêu lắc đầu bất lực. Cả hai bên đều là bạn, cậu ta thiên vị ai cũng không hay. “A Thuận không đến trường cả tuần nay rồi. Em gái nó biết bọn tao chơi thân nên mới hỏi tao có manh mối gì không.”
“Không lên trường một tuần à? Thế bình thường mà?”
“Mày nghĩ ai cũng như mày à?” Lục Nghiêu nguýt cậu, “Vấn đề là, cả tuần nay nó không liên lạc với ai. Tao cũng gửi tin nhắn rồi, nhưng không thấy đáp.”
“Mất tích à?”
“Đúng, bọn tao cũng nghi vậy. Mất tích thì còn đỡ, chứ lỡ may...” Cậu ta không nói nữa.
Trong khi nói chuyện, cả hai đã đi đến lối ra của sân bóng. Cô em gái lịch sự gật đầu với Đỗ Nhất Tân rồi rời đi cùng Lục Nghiêu.
Nghe xong chuyện này, Đỗ Nhất Tân cũng không có tâm trạng chơi bóng tiếp. Cậu quay vào báo với đám bạn xấu một câu, mặc kệ mấy người kêu rên, cầm nước rồi đi luôn. Cậu uống mấy ngụm cuối cùng xong thì tiện tay ném vào thùng rác chỗ góc rẽ.
“Chậc-”
Gió lạnh thổi qua, Đỗ Nhất Tân không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy ớn lạnh. Sờ hai cánh tay nổi da gà, cậu mới nhận ra mình quên mặc áo khoác, định quay lại.
Ai ngờ vừa mới đi vài bước, cậu lại nhìn thấy một tên con trai đứng trước thùng rác. Trông nó hơi lùn, mi thanh mục tú, hình như học cùng khoa với cậu.
Tên là gì nhỉ.
Ngay khi Đỗ Nhất Tân đang cố nhớ lại, tên kia lại cúi người, nhặt một cái chai từ trong thùng rác ra, im lặng nhìn nó vài giây, vặn nắp chai, giơ lên miệng.
Đỗ Nhất Tân vốn tưởng rằng đối phương đi nhặt ve chai để đổi tiền, nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hoàng. Cậu vội vàng chạy tới giật lấy cái chai: “Này, làm cái gì thế!”
Cậu trai sững sờ, có lẽ không ngờ người kia sẽ vòng trở lại. Nó ngẩn người một hồi, hai má dần dần đỏ bừng, định quay đầu muốn chạy trốn, ai ngờ lại bị cậu túm cổ áo.
Đỗ Nhất Tân cứ thế mà kéo người ta lại: “Chúng ta cùng khoa phải không.”
“A...” Cậu trai cuối cùng cũng nhìn sang, “Anh còn nhớ em à?”
“Anh chỉ nhớ mấy em gái xinh xắn thôi. Nhìn cậu cũng quen, tên gì nhỉ?”
Nghe vậy, cậu trai cúi đầu có chút cô đơn: “Em, em tên là Ngải Nhạc.”
“Ngải Nhạc.” Đỗ Nhất Tân tiện tay ném chai không vào thùng rác, “Khát lắm à? Nhặt đồ trong thùng rác vậy.”
“Không, em...” Ngải Nhạc không biết đáp kiểu gì, ráng hồng từ hai má lan đến tai, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
“Đi thôi, đàn anh mời cậu uống nước.”
“Hả?” Ngải Nhạc tròn mắt, không tin nổi.
“Cậu không có tiền mua nước đúng không? Thấy chai anh mới ném vào nên nghĩ là vẫn đang còn sạch chứ gì.” Đỗ Nhất Tân liếc nó một cái, “Tiếc quá tiếc quá, xưa giờ đàn anh không bao giờ lãng phí, chai đó rỗng rồi.”
Ngải Nhạc không biết phải nói gì. Mà Đỗ Nhất Tân cũng không để người ta kịp từ chối, cương quyết kéo nó đi.
Cảm nhận được độ ấm lúc da thịt chạm nhau, nhịp tim Ngải Nhạc đập nhanh, miệng hơi khô. Nó vốn không thấy khát, lúc này lại hoa mắt choáng đầu, có lẽ phải uống tí nước mát cho tỉnh người lại thật.
“...”
Đây là ngày thứ 210 theo dõi đàn anh. Không tính lần gặp đầu thì đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ, lần tiếp xúc... Thân mật đầu tiên.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, hai người đi bộ băng qua đường trồng cây. Các khoa khác có lẽ vẫn đang học, trên con đường nhỏ không có người. Cây ngô đồng ở hai bên, nắng đổ bóng thành từng mảng trên mặt đất. Thời tiết đang lúc chuyển mùa từ xuân sang đông, dù có nắng nhưng trời vẫn hanh khô và lạnh giá.
Mà lúc này, trái tim Ngải Nhạc ấm áp như muốn tan chảy. Ôm chai nước trong ngực, nó thấy hơi choáng váng, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
“Anh đi hướng kia, gặp lại sau.”
Phải đi rồi sao?
Cậu trai lúc này mới như vừa ngủ mơ tỉnh dậy, vô thức gọi lại đối phương.
“Sao thế?”
“À, em...” Ngải Nhạc chưa nghĩ ra nên nói gì. Nhưng nhìn đối phương quay người lại, nó cảm thấy nếu không nắm bắt cơ hội này, có thể đàn anh sẽ không bao giờ để ý tới nó nữa. Vốn dĩ khi bị bắt gặp làm loại chuyện đó, nó còn tưởng rằng đối phương sẽ thấy mắc ói, ai ngờ lại bị hiểu lầm là khát nước, còn mua nước cho mình.
Quả là vậy... Đàn anh dịu dàng như thế, nó không muốn bỏ cuộc.
Ngải Nhạc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ: “Nước, tiền nước!”
Đỗ Nhất Tân xua tay: “Đã nói là anh mời cậu rồi mà.”
Câu này không ngăn được người nọ, đối phương lại nhấc chân định đi. Ngải Nhạc luống cuống, tăng âm lượng: “Đàn anh!”
Đỗ Nhất Tân nghe mà giật nảy người, nhìn trái nhìn phải, cũng may không có ai đi qua, liền làm ra động tác “Suỵt”: “Nói nhỏ tí, ai mà không biết lại tưởng anh bắt nạt cậu bây giờ.”
Ngải Nhạc ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước nhìn qua: “Em...”
“Cậu?”
“Em thích...”
“Cậu tắm*?”
(*thích 喜 và tắm 洗 phát âm giống nhau)
Cuối cùng cậu trai không dám nhìn mặt cậu nữa, gục đầu xuống, như dùng hết sức lực toàn thân, hô lớn: “Em thích đàn anh!”
Tiếng gió vi vu, lá cây xào xạc.
Đỗ Nhất Tân sững sờ, sửng sốt vài giây xong liền đi tới, giật lấy đồ uống: “Trả lại nước cho tui!” Thế giới này quá nguy hiểm, tiện tay mời nước mà người ta cũng yêu cậu được.
Cậu không ngờ mình sống trắng 20 năm, độc thân 20 năm, lời tỏ tình đầu tiên lại đến từ một tên con trai.
Thành thật mà nói, nếu Ngải Nhạc là nữ, cho dù không quen nó, cậu nhất định vẫn sẽ đồng ý ngay tại chỗ. Vấn đề là, giới tính bây giờ không phù hợp. Mặc dù cậu không có thành kiến với việc yêu đương đồng giới, nhưng cậu thật sự không có hứng thú.
Ngải Nhạc né theo bản năng, nhưng vẫn không ngăn được đàn anh lấy lại đồ như đứa trẻ con. Nó nhướng mắt nhìn đối phương, ánh mắt vẫn nóng rực như cũ: “Từ khi nhập học em đã thích đàn anh rồi.”
Đỗ Nhất Tân sững người một lúc, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh.
Nhưng mà cậu trai vẫn không có ý định bỏ cuộc: “Bây giờ đàn anh có thích ai không.”
“... Có đó.”
“Cái...” Ngải Nhạc sững sờ. Nó theo dõi đàn anh lâu vậy rồi, cũng chưa từng thấy đối phương có dấu hiệu gì. Nếu không thì nó cũng sẽ không nhân cơ hội này thổ lộ. Nó gặng hỏi, “Là ai vậy?”
Đỗ Nhất Tân cây ngay không sợ chết đứng: “Gái đẹp.”
“...”
“Vì vậy, chúng ta là không thể.” Đỗ Nhất Tây giơ ngón tay cái với nó, “Tuy nhiên, anh đánh giá cao mắt nhìn của cậu.”
Ngải Nhạc im lặng.
Đỗ Nhất Tân thấy đối phương đang rũ đầu không biết nghĩ gì, cảm thấy ở lại nữa cũng xấu hổ nên muốn lẻn đi. Kết quả là chưa kịp hành động thì cổ tay của cậu đã bị tóm lấy.
“Nhưng mà, đàn anh.” Lực tay cậu trai mạnh lên, “Em không muốn từ bỏ, làm sao bây giờ?
“Tốt hơn là cậu vẫn nên từ bỏ đi. Biệt danh của anh là 'Đỗ Vũ Trực*', chúng ta là không thể.” Mặc dù Đỗ Nhất Tân vẫn đang nói hươu nói vượn, mắt của cậu đã bắt đầu nhìn láo liên xung quanh. Cậu cảm thấy rằng cứ ở lại sẽ rất nguy hiểm.
(*Có nghĩa là họ Đỗ thẳng nhất vũ trụ. Xuất phát từ biệt danh Vương Vũ Trực của Vương Lực Hoành. Cha này hay có tin đồn đồng tính với Lý Vân Địch nên lên Weibo đăng bài thanh minh mình là trai thẳng.)
Đang giằng co thì chuông báo hết giờ vang lên. Trước đường trồng cây là nhà chính, tiếng chuông ngân theo gió vang vọng giữa rừng cây. Mấy phút nữa trôi qua, sinh viên đổi lớp sẽ nối đuôi nhau ra, sau đó trông thấy hai cậu sinh viên đang lôi lôi kéo kéo nhau giữa đường.
Đỗ Nhất Tân không muốn bị nhiều người vây xem trong tình trạng như vậy, giãy ra muốn đi. Không ngờ Ngải Nhạc lại không chịu buông.
“Đàn anh!”
Chuông đột ngột dừng lại.
“--”
Chính xác là chuyện gì đã xảy ra, Đỗ Nhất Tân cũng không rõ lắm. Cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể như bị nhấc lên, nhốt vào trong chân không. Ngay lập tức, thị giác, thính giác và xúc giác đều bị tước đi. Khi tỉnh táo lại, cậu đã ở một nơi khác.
Đập vào mắt cậu là một chiếc bảng đen chưa lau sạch, bàn học ngổn ngang, sách chất cao như núi, còn có cả khẩu hiệu học tập đầy phấn khởi nhưng áp lực.
Phòng học trông cũ kỹ, tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu. Nếu nhìn kỹ, thậm chí còn có mạng nhện trên góc tường, đúng là trông như phòng bỏ hoang.
Ngải Nhạc vẫn đang ôm tay cậu, đứng bên cạnh, nhưng cũng bị choáng váng vì sự thay đổi cảnh tượng đột ngột, nửa câu sau mắc kẹt trong cổ họng. Không có đoạn cắt cảnh, thậm chí hôn mê để làm màu cũng không. Vừa chớp mắt một cái đã đến một nơi khác.
Ngải Nhạc run rẩy: “Tại, tại sao, đây là đâu?”
Đỗ Nhất Tân hoang mang xoa trán, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Đúng, có lẽ ngay từ lúc Ngải Nhạc thổ lộ đã là ác mộng.
“Đàn anh?”
Nhưng giấc mơ này cũng thật quá. Cho dù là nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh hay bụi trong không khí, đều khiến người lạc vào trong cảnh.
Đỗ Nhất Tân tự véo mạnh mình, cuối cùng cũng nhận thức được tình hình.
Đây không phải là mơ.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng không hiểu tại sao, họ đột nhiên đến một phòng học cũ, một trường trung học xa lạ.