Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 19: Chương 19: Công bố tin tức




Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Hợp Tâm, là một Người Sống Sót cấp A, đồng đội của Ninh Dương Tắc trong vô hạn lưu giới, và đồng thời là Đội Trưởng của Đơn Vị Thanh Tra, có hiểu biết rất phong phú, và Ninh Dương Tắc có thể kiên trì chống chọi trong vô hạn lưu giới một phần không nhỏ là nhờ có anh ta.

Ninh Dương Tắc thậm chí tin rằng nếu như anh ấy được cho thời gian, Hợp Tâm chắc chắn có thể trở thành một Người Sống Sót cấp S.

Đem thứ công thức thuốc diệt cỏ kia vào, Hợp Tâm tìm người để cùng kiểm tra nó. Ninh Dương Tắc kéo một cái ghế qua và ngồi cạnh Hạ Lạc Vũ. Hai con người buồn ngủ ngồi cùng nhau, cùng há miệng ngáp với những đôi mắt thâm quầng.

“Giờ thì thứ kia gần như là được xử lý rồi, khi nào chúng ta có thể ngủ trở lại, Đội Trưởng?” Hạ Lạc Vũ giật giật mí mắt, trông gần như là ngủ đến nơi luôn rồi.

“Đợi Đơn Vị Thanh Tra thực hiện bước kiểm tra cuối cùng với các dữ kiện đã.” Ninh Dương Tắc xoa hai huyệt thái dương, “Nếu như phân tích được cụ thể những số liệu này, chúng ta có thể ngay lập tức công bố tin tức và thả những người đang bị cách ly ra cùng một lúc. Mọi chuyện nhìn chung đã được chuẩn bị rồi, vậy nên cố thêm một chút nữa thôi, nếu như mọi thứ diễn ra tốt đẹp, chúng ta có thể tan làm vào tối nay!”

Hạ Lạc Vũ ưỡn lưng, “Cuối cùng, chúng ta cũng có thể tan làm!”

Ngay sau đó, ở một nơi khác, trong khu vực cách ly, Thập Tư bước ra khỏi căn phòng với một cốc nước trên tay, nhưng trước khi cậu có thể lấy đầy cốc, một người đàn ông thận trọng bước ra từ mặt bên kia của cửa kính.

Thập Tư chớp mắt quay người nhìn phía bên kia căn phòng.

Người đàn ông này đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, vậy anh ta chắc hẳn là một nhân viên công ty rồi. Quần áo của người này vẫn còn dính chút bụi, dựa vào vẻ ngoài bừa bộn của anh ta, có lẽ là đã không thay đồ kể từ khi ra khỏi sân chơi. Có chút buồn bực, đôi mắt của người đàn ông liên tục liếc nhìn cánh cửa, rõ ràng là đang muốn rời đi đây mà.

Dù đang bị cách ly, họ không bị giam giữ như những tù nhân, tuy vậy, họ chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi nhất định. Cổng chính liên tục được canh gác, và cũng có một thiết bị cảm biến ở cửa nữa. Đơn Vị Đặc Biệt cam kết sẽ thả họ ra trong 5 ngày, dù vẫn còn có chút bối rối, đa phần mọi người đều hiểu và thông cảm.

Cũng có những người muốn bí mật rời đi, nhưng không may là không có ai trong số họ thành công cả.

“Anh không thể cứ thế mà ra khỏi đây đâu, đúng không?” Thập Tư cầm chiếc cốc lên và uống một ngụm, đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Vào khoảnh khắc đó, người đang ông cẩn thận nhìn xung quanh, rồi lao về phía trước, cơ thể của anh ta vượt qua cánh cửa như một tia sáng, thiết bị cảm biến không hề kêu lên và cũng không có ai phát giác. Người đàn ông nhìn vào tay mình, rồi sau đó anh ta nhanh chóng rời đi với khuôn mặt sung sướng tột độ.

Choang.

Cốc nước của Thập Tư rơi xuống đất, cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa và ngẩng đầu lên.

“Vừa rồi, người đó là một Người Sống Sót sao?” Thập Tư lẩm bẩm và nhìn vào căn phòng phía sau mình.

Thế nhưng đây là một khu vực cách ly dành cho những người bình thường, vậy nên đáng lẽ ra phải không có Người Sống Sót nào ở đây mới đúng. Chẳng hạn, Bạch Quân Di và những người khác đều không có ở đây, thế nhưng cái người kia vừa mới rời khỏi qua cánh cửa kính đóng kín.

Âm thanh chiếc cốc vỡ báo động những người khác, một thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt đảm nhiệm khu vực này đi tới, nhìn Thập Tư đang đứng tại chỗ, rồi nhìn chiếc cốc bị vỡ trên sàn. Anh ta ngẫm nghĩ trong 3 giây, rồi nở nụ cười và nói bằng chất giọng ấm áp, “Xin thứ lỗi, thưa cậu, có vấn đề gì sao ạ?”

Thập Tư điềm tĩnh nhìn anh ta, “Không.”

“Không ư?” Nụ cười của người đàn ông càng trở nên chân thành, “Không cần phải giấu đâu, thực ra, công việc của tôi là một chuyên viên tâm lý, tôi biết rằng tất cả những người ở nơi đó chắc hẳn đã tích tụ phải rất nhiều áp lực tinh thần. Nếu như có khao khát muốn đập phá, xin cậu đừng che giấu nó, và hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Thập Tư lắc đầu, “Tôi không có khao khát muốn đập phá gì, tôi chỉ vô tình làm rơi cốc nước của mình lên sàn thôi.”

Người đàn ông thở dài, như thể anh ta đang buồn bã vì Thập Tư không chịu nói cho mình sự thật, nhưng Thập Tư cũng có thể hiểu tại sao anh ta lại nghĩ như vậy. Trong 3 ngày cách ly này, Thập Tư đã gặp nhiều người bị suy sụp tinh thần, đa số họ đã mắc phải những sai lầm không thể nào vãn hồi ở trong sân chơi, và thậm chí sau khi được tư vấn tâm lý, mỗi khi ở một mình, bọn họ vẫn sẽ suy nghĩ rất nhiều, và rồi lại suy sụp.

Việc đột nhiên xuất hiện những xu hướng bạo lực không phải là điều lạ thường gì kể cả là ở đây.

“Tôi mới thấy một người đàn ông rời đi qua cửa kính.” Thập Tư chỉ vào cánh cửa.

“Ồ, vậy là anh ta đã rời đi qua cửa kính.” Người đàn ông mỉm cười và gật đầu, nhưng 3 giây sau anh gạt phăng nụ cười đi và mở to mắt, “Cậu nói cái gì?!”

Anh ta vội vã chạy đi kiểm tra thiết bị ở cửa, và kết quả xác nhận thiết bị cảm biến không hề bị kích hoạt. Anh ta lại vội vàng đi tìm đoạn phim giám sát, rồi nhìn thấy cảnh người kia trong khi vẫn đang bị giám sát thăm dò thử vươn tay ra, và cuối cùng bước qua cánh cửa kính.

Anh vội vã di chuyển, và sau khi xác định được phòng cách ly của người này, anh ta tìm lại đoạn phim giám sát khác. Thế rồi anh kết luận, người kia đã đi ra khỏi căn phòng hoàn toàn bằng cách xuyên qua tường!

“Cái gì?” Người đàn ông vội vã quay số gọi cho một người, giọng nói của anh ta tràn đầy tuyệt vọng, “Toang rồi, chúng ta mất một người rồi.”

Đơn Vị Đặc Biệt đã thực hiện kiểm tra tập trung những người tham gia sân chơi để tìm ra tất cả những người đã thức tỉnh các năng lực đặc biệt, nhưng anh không ngờ rằng trong số những người bình thường đã được kiểm tra một lần rồi này, vẫn có những người đã thành công thức tỉnh và sau đó bỏ trốn.

Đội trưởng sẽ lại phải làm thêm giờ rồi...

Ninh Dương Tắc, đang ngồi xổm ở cửa của Đơn Vị Thanh Tra, đứng lên, và lần mò tìm điện thoại của mình từ trong túi. Màn hình điện thoại đang phát ra ánh sáng màu đỏ, đây là một cuộc gọi khẩn cấp từ trong đơn vị.

“Có ai đó đã thực hiện cuộc gọi khẩn cấp sao?” Hạ Lạc Vũ cũng làm theo Ninh Dương Tắc và đứng lên, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi không biết, nhưng tôi có một linh cảm...” Ninh Dương Tắc nhấn nút 'chấp nhận cuộc gọi', “Tôi cảm giác giấc ngủ của chúng ta đêm nay đổ sông đổ bể rồi.”

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, người gọi điện bắt đầu phần báo cáo của mình. Ninh Dương Tắc đau đớn xoa mạnh hai huyệt thái dương, liếc nhìn Đơn Vị Thanh Tra ở phía sau, thế rồi quay người để rời đi.

“Tôi đi trước đây, Hạ Lạc Vũ, cậu tiếp tục đợi ở đây. Một khi có kết quả, ngay lập tức thông báo cho tôi.”

Hạ Lạc Vũ gật đầu, “Có chuyện gì vậy? Đội Trưởng?”

“Một người bình thường đã thức tỉnh năng lực của mình và sử dụng nó để chạy trốn trong khi không có ai để ý tới anh ta.” Ninh Dương Tắc bất lực thở dài, “Mặc dù tôi biết rằng đột nhiên thức tỉnh năng lực là một điều rất kinh hãi, tại sao họ không liên lạc với chúng ta? Anh ta lại cứ thế mà chạy ra ngoài một mình.”

“Chúng ta không đáng tin đến thế sao?”

Ninh Dương Tắc vội vã rời đi, Hạ Lạc Vũ nhìn bóng lưng của anh, rồi lát sau ngồi xuống và mở máy tính ra, kiểm tra thông tin về tình hình hiện tại.

Người đã bỏ trốn có tên là Thiên Hoa, và là một nhân viên công ty bình thường. Khi sân chơi bị mở ra, anh ta tình cờ xin nghỉ ở công ty để chuẩn bị đi về nhà thăm người mẹ đang bị ốm của mình. Sau khi sân chơi sập đổ, anh ta kiên quyết muốn rời đi và đã gửi đơn tới Đơn Vị Đặc Biệt vài lần. Đơn xin rời đi sớm của anh ta đã được chấp thuận ngày hôm nay.

Hạ Lạc Vũ nhìn lá đơn cho phép anh ta rời đi và bất lực thở dài.

Anh ta đã rất hợp tác trong khi nói chuyện với họ, nhưng anh không ngờ người này lại sẽ bỏ trốn, và anh ta hiển nhiên đã gần về đến nhà rồi.

Vì biến cố này, Đội Trưởng sẽ bị quở trách, phải không?

...

Sự xuất hiện của Thiên Hoa gây ra một cơn khuấy động không hề nhỏ, anh ta sử dụng các năng lực của mình để tránh khỏi Đơn Vị Đặc Biệt mà không hề bận tâm điều gì. Đơn Vị Đặc Biệt thậm chí còn không kịp ngăn anh ta lại, anh ta dường như đã nhận định rằng Đơn Vị Đặc Biệt sẽ gây ra nguy hiểm cho tính mạng của mình, và thậm chí đã chạy tới chỗ truyền thông để làm trò ngu ngốc sau khi thoát khỏi Đơn Vị Đặc Biệt.

Biến cố nhỏ này trong tức khắc kích động toàn bộ tâm tình của quần chúng, bởi mặc kệ cuộc điều tra của truyền thông hay lời tường trình của Thiên Hoa có như nào, anh ta đáng lẽ ra chỉ là một người bình thường thôi mới đúng.

Thế nhưng người bình thường này ngạc nhiên thay lại có những năng lực đặc biệt, vậy chẳng phải anh ta giống với những Người Sống Sót hay sao?!

Liệu có phải những bài đăng thảo luận chung trong quá khứ là đúng, và rằng một người bình thường thực sự có thể giống như một Người Sống Sót?

Thiên Hoa nhận được sự chú ý chưa từng thấy trước đây, và anh ta đã trở thành người phát ngôn chống lại Đơn Vị Đặc Biệt, liên tục đặt câu hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra. Vài người thậm chí còn nghi ngờ rằng, đây là một kết quả của thí nghiệm lên cơ thể con người mà một vị lãnh đạo cấp cao nào đó đã yêu cầu thực hiện để tìm ra cách làm cho một người bình thường đạt được những năng lực kì lạ để trở thành một Người Sống Sót.

Các giả thuyết đao to búa lớn trước đây tạm thời bị ép xuống lại một lần nữa bùng lên.

“...Biết ngay mà.” Ninh Dương Tắc nhìn bài đăng trên mạng và bất lực ngồi trên ghế, “Bất ổn thực sự.”

Hạ Lạc Vũ an ủi vỗ nhẹ vai của Ninh Dương Tắc, “Đừng lo, Đội Trưởng à, Đơn Vị Thanh Tra đã nói rằng kết quả sẽ được tung ra vào tối nay đấy.”

“Tôi không nói về điều đó, ý của tôi, là hẳn chúng ta sẽ cần phải viết một bản báo cáo rồi.” Ninh Dương Tắc bất lực thở dài, “Mà nói mới nhớ, Thiên Hoa chạy ra từ đâu vậy? Thiết bị cảm biến không kêu lên trong khi anh ta bỏ trốn sao?”

Hạ Lạc Vũ lắc đầu, “Là Khu Cách Ly Nr3, tôi đã cho người phân tích việc Thiên Hoa đi xuyên qua các bức tường, và cũng đã tìm vài Người Sống Sót để hiểu tình hình rồi. Anh ta hẳn đã biến đổi bản thân thành thứ gì đó khác khi xuyên qua bức tường, giống như một con ma vậy, do đó thiết bị cảm biến không có tác dụng đối với anh ta.”

“Khu Cách Ly Nr3 ư?” Ninh Dương Tắc đứng lên, “Không phải đó là nơi Thập Tư ở sao?”

“Đúng rồi, hơn nữa, Thập Tư còn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.” Gương mặt của Hạ Lạc Vũ sáng lên với chút hứng khởi, “Tôi đã đi kiểm tra thiết bị giám sát. Thập Tư lúc đó đang đi lấy nước, và chỉ tình cờ nhìn thấy Thiên Hoa rời đi từ nơi cậu ấy đứng mà thôi. Cũng bởi vì bất ngờ, cậu ấy vô tình đánh rơi chiếc cốc của mình, việc này đã làm báo động một trong số các thành viên của đơn vị chúng ta.”

“Trùng hợp vậy sao?”

“Sau tất cả, cậu ấy là Quý Ngài Trùng Hợp mà.” Hạ Lạc Vũ gõ bàn phím để nhập dữ liệu, “Người này tuyệt đối là một bộ sưu tập của những phép màu nhỉ.”

Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, “Thực sự trên đời này có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy xoay quanh một người hay sao? Tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.”

“Thế nhưng không có bất cứ điểm nào là đáng nghi cả.” Hạ Lạc Vũ nóng ruột đưa tài liệu cho Ninh Dương Tắc, “Tôi đã thực hiện kiểm tra tổng quát sau khi nghe về sự việc này, bao gồm cả việc tại sao Thập Tư lại đi ra ngoài để lấy nước, và cuối cùng phát hiện rằng mọi chuyện đều hoàn hảo về mặt logic, không có bất cứ điều gì không đúng cả! Có lẽ thực sự có những sự trùng hợp như vậy ở trên đời này.”

Ninh Dương Tắc vươn tay, “Được rồi, bao giờ Đơn Vị Thanh Tra bắt đầu tiến hành ở đấy?”

“Ngay bây giờ.” Hạ Lạc Vũ mở ra một ra một trang web nào đó, hiện đang có rất nhiều người truy cập trang web này, đây là buổi truyền hình trực tiếp chính thức dành cho việc công bố các kết quả. Đội Trưởng của Đơn Vị Thanh Tra đang đứng ở phía trước, anh ta mặc một chiếc áo khoác trắng và đeo kính, nhìn trông trẻ trung và cũng rất nghiêm trang. Ngoại hình xuất sắc của người này khiến cho ta khó mà hình dung được rằng đây là một tên đã cứng đầu lại còn ngạo mạn.

Ở buổi truyền hình trực tiếp này, anh ta công bố nội dung của các nghiên cứu trước đây, bao gồm những thứ ta sẽ có được sau khi sống sót qua một sân chơi, tỉ lệ đạt được là bao nhiêu, và thậm chí là phân tích kiểu người nào sẽ có khả năng hơn trong việc thu được một năng lực.

Các khu bình luận và hộp tin đang rất náo động, với vô số người bị shock bởi tin tức này.

“Sau khi sống sót khỏi một sân chơi, những người bình thường sẽ có khả năng đạt được một năng lực, nhưng xác suất này là nhỏ hơn 1%, và hẳn 1% đó là được vô hạn lưu giới lựa chọn.” Ninh Dương Tắc ngả người ra sau ghế của mình và nhắm mắt lại, “Bởi trong vô hạn lưu giới khả năng tất cả Người Sống Sót đạt được một năng lực nào đó là 100%, là như vậy đấy.”

Hạ Lạc Vũ gật đầu, “Có lý.”

“Nhưng cách thức để sống sót sẽ tiếp tục thay đổi trong tương lai, phải không?”

“Tất nhiên, vì những tình huống bất ngờ vẫn đang lần lượt xảy ra, những luật lệ hiện tại không thể áp dụng cho một thế giới đang xuất hiện những biến đổi to lớn được.”

Ninh Dương Tắc mở mắt ra, trong đôi mắt của anh có chút ý cười.

“Nó ổn thôi, tôi tin rằng sẽ luôn có những luật lệ thích ứng được với xã hội này, dù là một Người Sống Sót hay là một người bình thường đi chăng nữa, họ đều có thể sống tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.