Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 8: Chương 8: Người Gốm Sứ




Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Người giấy nhỏ bị thổi bay ngay tại chỗ, những mảnh giấy trôi đi theo mọi hướng, nhưng Tương Nghi lại nhìn thấy những mảnh giấy rách này vẫn đang tự chuyển động khe khẽ. Dù có là lửa hay làm cho nó phát nổ cũng không thể kết liễu được tên người giấy nhỏ này, nó đúng là một con quái vật mà!

Sau khi Thập Tư đuổi kịp và cùng Tương Nghi chạy đến chỗ khác, cậu mới nhẹ nhõm được hơn chút, “Bây giờ ta hãy nghỉ ngơi một lát đã.”

“Cảm ơn anh, anh Thập!” Tương Nghi vội vàng tranh thủ khoảng thời gian có thể coi là rảnh rỗi này để nói lời cảm ơn, “Nếu như không có anh, thì chỉ mới nãy thôi tôi đã bị thiêu cháy đến chết rồi!”

“Không có gì đâu.” Thập Tư nhìn xung quanh, “Nhưng mà ở đây cũng không có lối ra, đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy?”

“Nó là một sân chơi thuộc thế giới của dòng chảy vô tận!” Tương Nghi cẩn thận ngồi xuống, “Ở điểm nghỉ chân tôi đã nhận được một thông báo nhắc nhở từ forum, trong đó nói rằng những con quái vật ở thế giới đó đã xuất hiện trong thế giới hiện thực, và các sân chơi khủng khiếp kia đã xuyên qua cùng với những Người Sống Sót vẫn đang phải trải qua màn chơi!”

[Trans: ý là đang trong game thì bị đăng xuất dịch chuyển về nhà, thành ra lúc về nhà mình vô tình bếc theo cả cái sân game về lun ý:v]

Thập Tư khẽ cụp mắt, dựa người vào bức tường. Cậu nhớ lại Người Sống Sót rơi từ trên trời xuống sau trận động đất kia, và nếu không nhớ nhầm thì, cậu đã nghe thấy âm thanh những món đồ gốm sứ nào đó bị vỡ trước khi trận động đất xảy ra nhỉ?

Đó có phải là tên người giấy không?

“Ngoài việc đó ra thì thông báo đó còn nói gì nữa không?”

“Tôi chưa có đọc xong, mạng trên núi kém lắm với cả lúc đó tôi đang vội đi tìm nhà vệ sinh, nhưng tôi đã chụp màn hình thông báo đó rồi, anh Thập nhìn này!” Tương Nghi lần mò tìm điện thoại của mình và cuối cùng lấy nó ra khỏi túi quần. Cô đưa nó cho Thập Tư, trên đó có một bức ảnh chụp màn hình thông báo kia.

[Hiện đã có đầy đủ bằng chứng để khẳng định rằng, sau sự sụp đổ của thế giới của dòng chảy vô tận, không chỉ những Người Sống Sót quay trở lại, mà cả các con quái vật kinh hoàng tồn tại trong thế giới của dòng chảy vô tận cũng đã xuất hiện ở thế giới thực.]

[Vị trí của các con quái vật và các sân chơi chưa được xác định cụ thể, phần lớn chúng đang bị đem tới đây bởi những Người Sống Sót vốn đang tham gia vào một màn chơi trước đó, các quan chức đang nghiên cứu lại để tìm hiểu xem có phải điều này là bị gây ra bởi việc Người Sống Sót quay trở lại trong khi đang ở trong một sân chơi hay không. Tuy nhiên, vì số lượng của những Người Sống Sót là quá lớn, chúng tôi chưa thể xác định được những thời điểm mà sân chơi bị mở ra, vì vậy những khu vực nguy hiểm chỉ có thể được thông báo sau khi các số liệu đã được xác minh.]

Thập Tư trả điện thoại cho Tương Nghi, “Những Người Sống Sót có sức mạnh đặc biệt và số lượng của họ cũng lớn nữa, họ hẳn đã để ý thấy chuyển động ở đây rồi.”

“Ưm!” Tương Nghi gật đầu, “Nếu những gì mà thông báo đó nói là đúng, thì những địa điểm mà những Người Sống Sót quay trở lại khả năng cao sẽ có các con quái vật và sân chơi, vậy nên đây chắc chắn là một trong số đó. Gì thì gì, địa điểm này đã được quảng bá bởi công ty du lịch của anh trước khi có một Người Sống Sót rơi xuống đây rồi mà.”

[Trans: câu cuối ý của cổ là: trước khi có Người Sống Sót rơi xuống thì ngọn núi này vốn đã được quảng bá rồi, nên chắc chắn trước đó đã có người tới đây rồi, và vì vậy rất có khả năng có người đã đến đây trước đó và bị cuốn vào thế giới của dòng chảy vô tận rồi, vậy nên càng có khả năng đây là một sân chơi ó]

Tương Nghi ngồi bó gối, vùi đầu vào chân mình, “Đều là lỗi của tôi, tôi đáng lẽ đã nên đi vệ sinh trước khi leo lên núi mới đúng. Khỏi nói tôi đã không nên hốc cả chai nước hoa quả rồi tự đi ra ngoài một mình. Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của anh Thập, tôi chắc đã sợ hãi tới chết ở dưới bàn rồi.”

Trước đó, Tương Nghi chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm nhà vệ sinh mà thôi. Cô đi ra từ phía sau của điểm nghỉ chân nhằm tránh ba người hướng dẫn viên. Bên ngoài gió rất to, và chỉ sau khi đi vệ sinh xong cô mới nhận ra rằng mình không thể tìm được đường để quay trở lại. Sóng điện thoại của cô rất yếu, còn GPS thì không chính xác, cuối cùng cô chỉ có thể chọn bừa một hướng để đi, và sau một lúc thì một bức tường xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Tương Nghi lúc đó, đương nhiên, đã nghĩ rằng đây là một bức tường của điểm nghỉ chân, vậy nên cô đã trực tiếp chạy sang đó. Khoảnh khắc tiếp theo, cơn gió ngừng lại, và không gian phía trước mắt cô đã thay đổi.

Đây sao có thể là một điểm nghỉ chân được cơ chứ, đây rõ ràng là hang ổ của ác quỷ mà!

“Đừng tự trách mình, không ai trong số chúng ta biết được trước rằng điều nãy sẽ xảy ra mà.” Thập Tư dựa người vào bức tường, khẽ thở dài có chút động viên,“Bên cạnh đó, có khi cô sẽ có được các siêu năng lực khi ra ngoài đấy.”

“Cái gì cơ?” Tương Nghi khẽ đơ người.

“Các Người Sống Sót được xếp hạng bởi số lần mà họ tham gia vào một sân chơi, cấp cao nhất là cấp S và thấp nhất là cấp D, nhưng không thể phủ nhận rằng tất cả Người Sống Sót đều có một số năng lực khá là kì diệu.” Giọng nói của Thập Tư đều đều cất lên, “Nếu những năng lực kia là do sân chơi đem đến, thì khi đó cô có khả năng sẽ đạt được chúng sau khi chúng ta ra khỏi đây đấy.”

Tương Nghi bất ngờ với giả thuyết của Thập Tư, rồi sau đó, cô nhìn cánh tay đã biến thành gốm sứ của mình với một nụ cười cay đắng, “Nếu mà được chọn, thì tôi không muốn có bất kì năng lực kì lạ nào cả.”

“Cô không muốn, nhưng biết đâu có ai khác lại muốn?” Thập Tư nhìn lên trần nhà đang toả sáng rực rỡ phía trên đầu họ, nó chắc hẳn cũng được làm từ gốm sứ trắng ha.

“Có ai mà lại muốn đến một chỗ không khác gì đáy địa ngục như thế này chỉ vì một thứ sức mạnh mà có khi còn không tồn tại cơ chứ?”

“Đương nhiên là có.” Thập Tư gật đầu, giọng của cậu bình tĩnh cất lên, và mặc dù giọng nói ấy không quá lạnh lùng, nó lại khiến cho người nghe không tránh khỏi phải rùng mình, “Tại sao cô lại đăng kí đi leo lên ngọn núi này? Vì chiêu trò quảng cáo về việc có Người Sống Sót rơi xuống đỉnh núi hay là vì khả năng rằng mình sẽ có thể trúng một miếng hời lớn? Lòng hiếu kỳ của những người trẻ tuổi về những Người Sống Sót sẽ luôn khiến cho họ cảm thấy bồn chồn thôi.”

Tương Nghi há hốc miệng, có chút đơ người nhìn Thập Tư, trước khi cô từ từ nuối lại lời mình vừa nói trước đó, “Nói cách khác, sau lần đầu xảy ra thì chuyện này sẽ liên tục tái diễn, và thậm chí kể cả khi người ta có định vị được các khu vực nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng vô dụng, vì sẽ luôn có ai đó cố gắng bằng mọi cách tránh bên quản lý để nhảy vào, có đúng không?”

“Sau cùng thì, có tồn tại khả năng sẽ đạt được sức mạnh ở những nơi đó mà.”

“Nhưng đó mới chỉ là giả thuyết thôi mà...” Tương Nghi không kiềm được thét lên, “Những Người Sống Sót có những năng lực kì lạ chỉ là bởi vì họ đã ở trong thế giới đó, không phải hay sao?”

Thập Tư gật đầu, “Cô cũng có thể nghĩ như thế. Thôi, ta chưa thể khẳng định chắc chắn được bất kì điều gì cả đâu.”

“Nhưng khi anh nói điều đó, anh Thập, tôi không nghĩ rằng nó là điều gì đó tốt đẹp đâu.”

“Vì sao vậy?”

“Bởi vì anh là một người rất mạnh.” Tương Nghi vòng tay ôm lấy đầu gối mình, giọng cô nghe đầy lo lắng buồn rầu, “Tôi đã nghe thấy họ đề cập đến tên anh trước đó. Có thể ở cùng với ba Người Sống Sót cấp S nghĩa là anh phải có những năng lực không thua kém gì của họ, vì vậy nên khi nghĩ về điều đó thì, những điều mà anh vừa nói chắc chắn là có một ý nghĩa sâu sắc hơn.”

Thập Tư kinh ngạc nhìn Tương Nghi, “...Không, không có đâu.”

“Tôi thực ra là đã luôn tò mò về những Người Sống Sót, nghĩ rằng họ tuyệt đối là Thần Thánh, cho đến khi tôi thực sự tham gia vào sân chơi và nhận ra rằng đây chẳng khác gì địa ngục cả... Tôi thực sự quá ngây thơ mà.”

“...Ừm.”

“Chỉ những Người Sống Sót mới có thể ngăn cản được con quái vật kia, phải không? Như mới vừa nãy khi anh sử dụng năng lực phát nổ kì lạ đó ý, nó thực sự rất vi diệu và mạnh đó.”

Thập Tư đơ người nhìn cô, “Nhưng đó chỉ là một vụ nổ bật lửa thôi.”

“Vậy ra đó là một vụ nổ bật lửa.” Tương Nghi cười nói, chỉ có điều nụ cười này trông khá hình thức, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ngưng nói xàm xí lại.”

Cô rõ ràng là không tin cậu tí nào.

Thập Tư, “Tôi không... thôi bỏ đi.”

Cậu khẽ thở dài, cảm thấy rằng sau khi trận động đất đó xảy ra thì cậu đang dần dần ngày càng đi xa khỏi cuộc sống của một người bình thường.

“Anh Thập, khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài vậy?” Tương Nghi thì thầm, “Liệu họ có phát hiện ra rằng có một sân chơi đã xuất hiện ở đây hay không?”

“Họ sẽ.” Thập Tư trả lời, “Họ biết cô đang mất tích và tôi đã đi tìm cô, đã hơn một tiếng trôi qua kể từ khi tôi rời đi rồi, vì vậy các đồng nghiệp của tôi chắc hẳn đã sớm nhận thấy rằng có gì đó đã xảy ra và báo cho cảnh sát. Đừng lo lắng, không chỉ tôi, các đồng nghiệp của tôi cũng rất lo lắng cho an nguy của cô.”

Gương mặt của Tương Nghi đỏ bừng lên, “Xin cảm ơn mọi người! Mọi người thực sự rất tốt!”

“Đó là một phần công việc của chúng tôi, vậy nên cô không cần cảm ơn liên tục vậy đâu mà.” Thập Tư nhìn đồ trong túi của mình, lần này cậu chỉ mang theo một ít lương khô và hai chai nước.

Chắc ngần đó là đủ trong khi chờ những Người Sống Sót tìm thấy họ nhỉ.

......

Vào lúc này, chính phủ đang tính toán số lượng của những Người Sống Sót cũng như những địa điểm mà họ mất tích lúc ban đầu. Ninh Dương Tắc đang rất bận rộn, da đầu anh tê cóng hết cả lên. Ninh Dương Tắc cũng là một Người Sống Sót. Trước khi biến mất, anh là một thám tử đã phá được rất nhiều các vụ án lớn. Sau khi mất tích, anh được cho là một nạn nhân, cho đến khi thế giới của dòng chảy vô tận sụp đổ và Ninh Dương Tắc cuối cùng cũng có thể quay trở về. Nhưng ngay khi vừa trở lại, anh đã được giao phó cho một công việc rất quan trọng.

Để có thể giải quyết tình hình hiện tại của những Người Sống Sót, chính phủ đã cho thành lập một tổ chức mới chuyên biệt dành cho “nhóm người đặc biệt” này, và Ninh Dương Tắc, cựu cảnh sát trưởng cũng như hiện là một Người Sống Sót cấp A, được xác định là đặc biệt phù hợp với vị trí người điều hành của tổ chức ấy.

Là một Người Sống Sót không có gì là tốt cả, và là thủ lĩnh của một “nhóm người đặc biệt” cũng chẳng phải là một công việc vui sướng gì, đặc biệt là hiện tại, khi những Người Sống Sót và những người bình thường đang chung sống cùng một chỗ với nhau. Vô vàn tranh chấp đang chực chờ bùng nổ, trước khi Ninh Dương Tắc có thể giải quyết vấn đề này, thì đột nhiên, thậm chí là cả các sân chơi trong thế giới của dòng chảy vô tận cũng đã bị bổ sung vô chỗ công việc mà anh cần giải quyết.

Ninh Dương Tắc đang bận đến nỗi anh đã không nhắm mắt nghỉ ngơi trong suốt hai ngày hai đêm rồi.

Cốc cốc.

Đúng lúc đó, có ai đó gõ cửa. Ninh Dương Tắc ngẩng mặt lên. Một người đàn ông mặc bộ com-lê bé màu trắng và cặp kính gọng đen chạy vào với đống tài liệu trên tay và đập bộp chúng xuống bàn làm việc của Ninh Dương Tắc.

“Đây là gì vậy?”

“Núi Trung Gia, có hướng dẫn viên ở đó đã báo cảnh sát qua số điện thoại mà chúng ta để ở trên forum, nói rằng một du khách cùng một hướng dẫn viên khác đã mất tích khỏi đoàn du lịch.” Người đàn ông thở hổn hển, “Tôi đã điều tra và phát hiện rằng có một Người Sống Sót đã rơi xuống ở đó. Người này chắc chắn là đã quay trở lại từ một màn chơi, bởi vì anh ta đã bị thương và ở trong tình trạng nguy kịch. Anh ta đã được điều trị tại bệnh viện trong một tuần sau đó.”

Ninh Dương Tắc hoảng hốt, “Một sân chơi đã bị mở ra? Và hai người bình thường đã bị nuốt vào bên trong ư?!”

“Đúng vậy!”

Toang rồi.

Một sân chơi chưa được xác minh bị đem đến bởi Người Sống Sót, và người đi vào đó chỉ là người bình thường. Trong thế giới của dòng chảy vô tận, sân chơi sẽ dành sự chăm sóc đặc biệt dành cho những người mới tới, và thậm chí còn có một sân chơi đặc biệt dành riêng cho họ. Nhưng giờ thì không có mấy điều đó nữa rồi. Ai mà biết được liệu sân chơi nào sẽ xuất hiện cơ chứ? Thậm chí việc một sân chơi cao cấp trên năm tầng lớp bị mở cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Sau tất cả, thậm chí là ba vị đại ca cấp S cũng quay trở lại kia mà.

Hơn nữa, một khi có một người bình thường thiệt mạng trong một sân chơi nào đó, thì khi đó cảm xúc của dân chúng sẽ dễ dàng bị nhấn chìm trong hoảng loạn, và khi mà họ tin rằng đó là lỗi của những Người Sống Sót, mối quan hệ giữa những Người Sống Sót và những người bình thường sẽ nhanh chóng trở nên mất kiểm soát, và có khả năng sẽ dẫn đến tai ương chồng chất tai ương.

“Người Sống Sót đó đâu rồi?”

“Ngay bên ngoài thôi, tôi đã đem anh ta tới cùng với mình.” Người đàn ông vội vàng dẫn Ninh Dương Tắc ra khỏi văn phòng. Người Sống Sót đã rơi xuống đỉnh núi đang ngồi ở đó, anh ta có chút đứng ngồi không yên, và chỉ khi nhìn thấy ai đó đi tới thì anh ta mới bình tĩnh lại đôi chút.

Ninh Dương Tắc vội vàng bước tới, “Anh là Người Sống Sót đã biến mất ở núi Trung Gia à? Có phải anh đang trải qua một màn chơi lúc quay trở lại hay không?”

“...Vâng. Thế giới đổ sập ngay trước khi tôi sắp bị giết.” Giọng nói của người đàn ông có chút nhỏ, “Ban đầu tôi nghĩ là mình đã gặp may mắn, nhưng có vẻ là tôi thực ra không may mắn đến thế... Tôi đã nhìn thấy thông báo trên forum rồi, là chính tôi đã mang cái sân chơi đó tới sao ạ?”

“Vậy nên bây giờ anh cần phải cung cấp ngay thông tin của cái sân chơi đó!” Ninh Dương Tắc nhìn anh ta, “Nói cho chúng tôi biết, và chúng tôi sẽ ngay lập tức gửi đội đặc nhiệm đến để giải cứu họ. Sự sống chết của họ giờ toàn bộ phụ thuộc vào anh đấy.”

Người đàn ông nhìn Ninh Dương Tắc, rồi sau đó bắt đầu giải thích, “Đó là một sân chơi gốm sứ, con quái vật trong sân chơi là một người giấy. Nó sẽ hỏi nhờ ta giúp nó làm đồ gốm, nhưng những người giúp nó làm vậy sẽ biến thành gốm sứ, và nếu như họ bỏ trốn giữa đường, một phần cơ thể họ sẽ bị biến thành gốm sứ. Ngoài chuyện đó ra, người giấy sẽ không tấn công gì cả.”

“Người giấy sẽ không tấn công gì cả?” Ninh Dương Tắc khẽ nhăn mặt, “Nhưng tôi nhớ là anh đã ra khỏi đó với cơ thể đầy vết thương, và mới chỉ vừa nãy anh cũng nói rằng thế giới đổ sập ngay trước khi anh sắp bị giết cơ mà.”

“Một khi bị tấn công, người giấy sẽ trở thành cái gì đó biết công kích. Nếu bị đốt với lửa, nó sẽ trở thành một người lửa, nếu nước được sử dụng, thì một người nước. Khi đó nó sẽ trở nên hung hăng nhanh chóng, nhưng vẫn sẽ không tấn công con người cho đến khi nó bị tấn công năm lần...” Người đàn ông tiếp tục, trong khi khẽ run rẩy. Dù một thời gian dài đã trôi qua, anh ta vẫn bị ảnh hưởng bởi nó, “Sau khi bị tấn công năm lần, người giấy sẽ biến thành một người gốm sứ.”

Ninh Dương Tắc nhìn anh ta, “Người gốm sứ?”

“Tên người gốm sứ đó sẽ ngó lơ mọi đòn tấn công và xoá sổ sự tồn tại của tất cả mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.