Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 4: Chương 4: Những Người Sống Sót Cấp S




Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Thập Tư luôn rất rõ ràng rằng cậu thích nam giới, và cậu đã không chủ tâm che giấu điều này, chỉ là xung quanh không có ai mà cậu có thể kể.

Lí do của điều này chính là Thập Tư là người duy nhất đối xử với Gian Niệm như một người bạn thực sự lúc cậu còn nhỏ, và Gian Niệm đã mang sự ỷ lại vào cậu, điều mà Thập Tư đã không nhận ra vào lúc đầu, cũng không coi đó là một điều xấu.

Sự ỷ lại, tính chiếm hữu, và sự động chạm cơ thể không dứt, như thể anh ta đã phải chịu đựng đau khổ mỗi khi không thể ở gần cậu, Gian Niệm trở nên càng ngày càng không thoả mãn.

Mối quan hệ tình cảm ngắn ngủi kéo dài cho đến cuối của một kì nghỉ hè, khi Gian Niệm đề xuất ý tưởng đi theo cậu đến lại trường, bất chấp sức khoẻ và tình trạng của anh, chỉ để có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày. Sau khi bị từ chối bởi Thập Tư, thay vì chấp nhận điều đó, anh ta bảo cậu rằng mình có một cơn đau tim và cần phải ra ngoài để gặp bác sĩ, hi vọng rằng Thập Tư có thể đi cùng.

Vào khoảnh khắc đó, Thập Tư đột nhiên nhận ra rằng nỗi ám ảnh của Gian Niệm với cậu đang trở nên càng ngày càng khó giải quyết, và sự ỷ lại và gắn bó của anh đang biến đổi và nhanh chóng trệch sang một hướng nhất định.

Sau nhận thức đó, Thập Tư trực tiếp chia tay êm xuôi với Gian Niệm. Vào đêm mưa ấy, Gian Niệm đứng trong cơn mưa với đôi mắt đỏ ngầu để ngăn cậu rời đi. Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu và sớm sau đó, Gian Niệm bắt đầu tiếp tục sử dụng những cách thức quá đáng để cố gắng kéo Thập Tư trở lại, nhưng phương pháp này chỉ khiến Thập Tư cảm thấy rằng cậu đã đúng khi chia tay.

Hai tháng sau, Thập Tư, người đang ở trường, nhận tin rằng Gian Niệm đã trải qua một cơn đau tim và qua đời.

“Tớ đã không đồng ý việc chia tay.” Gian Niệm thốt ra những từ này một lúc lâu sau, “Tớ đã sống cho đến bây giờ là để có thể gặp cậu lần nữa, tớ đã muốn mang cậu trở lại.”

“Giờ thì cậu đã gặp tôi rồi, tôi sẽ không nói gì nữa.” Thập Tư không cho anh ta cơ hội, “Tôi không muốn tiếp tục vướng vào cậu nữa, chết hay sống, xin hãy rời khỏi cuộc đời tôi.”

Nhìn Thập Tư xoay người rời đi, Gian Niệm nắm chặt tay lại, móng tay anh đâm sâu vào da thịt, khiến chúng xuất hiện những vết rằn đỏ. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thập Tư, gương mặt tái nhợt như thể vừa phải đón nhận cơn sốc kinh hoàng. Đôi mắt anh thậm chí còn đỏ hơn, như thể anh ta là một linh hồn bé nhỏ đau thương vậy.

Người đàn ông với chiếc camera cẩn trọng đi tới, “Người anh em, mọi chuyện ổn chứ?”

Gian Niệm quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt anh đỏ ngầu nhưng khuôn mặt lại mang theo một nụ cười lạnh lẽo; sự đối lập mạnh mẽ khiến trái tim người đàn ông kia giật nảy lên, một nỗi sợ không đáy lập tức lấp đầy tâm trí anh ta.

“Ngườ... người anh em?”

“Tôi ổn.”

Gian Niệm lẩm bẩm, trong khi vẫn nhìn theo bóng lưng của Thập Tư, đôi mắt đen của anh mang theo đôi chút ngã lòng.

...

Khi họ kết thúc với nhóm du khách thứ hai thì trời đã tối muộn. Vào 8 giờ tối, các du khách mệt mỏi đi xuống xe buýt và chờ để quay trở lại khách sạn. Thập Tư cuối cùng cũng có thể tan làm, sau đó sẽ có những hướng dẫn viên khác dẫn đoàn cho họ để tiếp tục tour. Thập Tư thay trang phục làm việc ra, sau đó ngồi xuống một băng ghế dài và mở một chai nước khoáng để uống, cậu cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn lên chỉ sau đó.

Họ hiếm khi dẫn hai tour trong cùng một ngày, việc leo núi đòi hỏi rất nhiều nỗ lực, không có xe buýt nào của tour đi lên đây, và họ chỉ có thể đi lên và xuống bằng cách đi bộ. Leo núi hai lần một ngày khiến đến cả cậu cũng thấy có đôi chút mệt mỏi.

“Cuối cùng, cũng đã xong.” Lâm Kỳ lấy một chai nước và ngồi cạnh Thập Tư, “Bạn cậu đâu rồi?”

“Đi rồi ạ, có vẻ như là đã đi tìm một chỗ để ở.”

Lâm Kỳ vặn nắp chai nước khoáng, “Cậu không bảo bạn ở lại nhà cậu trong hai ngày sao?”

“Tại sao ạ?”

(Bảo ny cũ ở lại nhà qua đêm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.