Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 21: Chương 21: Vận May: ĐẠI HUNG




Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Một tổ chức đặc biệt được sinh ra trong những Người Sống Sót, với tất cả thành viên đều là những Người Sống Sót, đã trở nên nổi tiếng trên forum công bố rằng những người bình thường có 1% cơ hội đạt được năng lực sau khi tham gia vào một sân chơi.

Lúc đầu, có người thắc mắc liệu có thể mang một người bình thường vào trong sân chơi thông qua một Người Sống Sót cấp cao để thử xem họ có phải là 1% đó hay không, và rồi một vài bài đăng liên tiếp hiện lên chỉ trong vòng có mấy ngày, với cùng nội dung giống như trước. Thế nhưng có một bình luận đặc biệt xuất hiện, đề cập đến tên của một tổ chức, khẳng định rằng họ có thể giúp liên lạc những Người Sống Sót sẵn lòng nhận các 'đơn hàng'.

Tổ chức này có cái tên: Màn Đêm.

Ngay sau đó, forum đã block phần này của bài đăng, làm cho tên của tổ chức kia trở thành một từ hoàn toàn bị cấm, thế nhưng sức mạnh của quần chúng là rất lớn, bọn họ lén tránh đi từ bị cấm và từ lâu đã lan truyền tin tức ra khắp nơi.

Hầu hết người bình thường đều biết rằng có một tổ chức tên là 'Màn Đêm', và nếu như bạn trao đổi một mức giá phù hợp, bọn họ sẽ liên hệ với một Người Sống Sót sẵn lòng giúp đỡ và bảo vệ bạn ở trong sân chơi, vậy nên bạn có thể sống sót trở về để kiểm tra xem liệu mình có thuộc 1% đó hay không.

“Màn Đêm?” Thập Tư quay đầu nhìn Gian Niệm.

“Tớ đã không nghĩ bọn họ sẽ có thể liên lạc với mình đâu.” Gian Niệm cong mày và mỉm cười, “Người đứng đầu của tổ chức này khá thú vị đó.”

Thập Tư nhìn hắn, “Tôi không ngờ cậu cũng đi bảo vệ cho những người khác đấy?”

“Hết cách rồi, anh ta ra giá cao quá, họ nói với tớ rằng đối tượng của nhiệm vụ là người thừa kế của một đại gia và đang đặc biệt sẵn lòng để tiêu tiền.” Gian Niệm đặt tay dưới cằm, đôi mắt tối của hắn hiện lên một nụ cười, “Tớ không còn xu nào dính túi, tim thì đang ở trong tình trạng nghiêm trọng, lại còn thất nghiệp nữa, vậy nên tớ phải cố chịu và kiếm tiền đã.”

Thập Tư tìm điện thoại của mình từ trong túi, cậu mở danh sách khu vực nguy hiểm được đăng bởi Đơn Vị Đặc Biệt trước đó ra, và cuối cùng xác nhận đây chắc chắn không phải là một khu vực nguy hiểm.

“Đây không phải là một khu vực nguy hiểm, hẳn sẽ không có sân chơi nào đâu.”

“Quận Nhất Tương cũng không được ghi là một vùng nguy hiểm đó.” Gian Niệm đút tay vào trong túi, với một nụ cười trên khuôn mặt.

Thập Tư vỗ tay, “Một Người Sống Sót khác đã nói dối để tự bảo vệ mình sao?”

“Lần này thì khác, đó là một Người Sống Sót đã trốn thoát khỏi danh sách nhận dạng của Đơn Vị Đặc Biệt.” Gian Niệm vui vẻ mỉm cười, “Thực ra thì, nếu như tớ không phải là một Người Sống Sót cấp S và quá nổi tiếng giữa những Người Sống Sót, thì thực sự tớ sẽ hoàn toàn có khả năng trốn thoát khỏi danh sách nhận dạng Người Sống Sót của Đơn Vị Đặc Biệt đấy.”

Với một người không có bất kì họ hàng nào hay người để tâm đến mình, bọn họ có thể biến mất mà không ai hay biết. Bọn họ cũng sẽ quay trở lại mà không ai hay biết, như thể họ từ lâu đã bị cô lập ra khỏi thế giới này vậy; những người như thế không phải là không tồn tại.

Những Người Sống Sót là những người bị mất tích, nhưng những người bị mất tích không phải toàn bộ những Người Sống Sót. Đơn Vị Đặc Biệt không thể tính toán được những người này và cũng không thể làm được gì, họ cũng đâu phải là có quyền hạn tuyệt đối.

Cậu không thắc mắc làm thế nào mà tổ chức kia phát hiện ra điều này, cũng không thắc mắc làm thế nào mà hắn lại biết có một sân chơi chuẩn bị mở ra ở đây.

Một người không nên biết quá nhiều, bởi biết càng nhiều, sẽ càng có nhiều rắc rối đi theo, và cậu không có nhiều thời gian để lo về những vấn đề không đâu này.

Cậu muốn ở nhà cho đến khi những luật lệ của thế giới trở nên ổn định và rồi ra ngoài để làm việc lại từ đầu.

“Cậu thực sự không tò mò nhỉ.” Gian Niệm thở dài, một làn hơi trắng bay ra từ miệng hắn, nhìn trông đẹp lạ thường. Hắn mỉm cười và vẫy tay với Thập Tư, không để tâm rằng liệu Thập Tư có đang nhìn mình hay không, rồi chỉ mỉm cười và quay đầu. Trên chiếc ghế dài phía sau hắn, một người đàn ông trong bộ com-lê trau chuốt đang thờ ơ ngồi ở đó.

Quan sát Gian Niệm kết thúc cuộc hội thoại, người đàn ông đứng dậy, đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, giọng của người này còn lạnh lẽo hơn cơn gió đang thổi qua. “Cậu ta là ai?”

“Sau tôi phải nói cho cậu?” Gian Niệm mỉm cười bước qua, đút tay vào túi trong khi bước một bước lên trên băng ghế dài, đôi môi tái nhợt của hắn trông mỏng manh lạ thường.

Người đàn ông nhìn Gian Niệm, “Tôi chưa từng nghĩ rằng người như cậu sẽ là một Người Sống Sót cấp S.”

“Người như tôi? Thật à? Có nhiều người nói như vậy với tôi lắm.” Gian Niệm mỉm cười và vươn tay vỗ nhẹ lên vai của người đàn ông, “Cậu bao nhiêu tuổi? Để xem nào, 23 tuổi à? Thế là bằng tuổi với tôi đấy, vậy nên, như là một người đồng niên, để tôi khuyên cậu cái này nhé.”

“Gì?” Người đàn ông khẽ cau mày.

“Đừng có mà tọc mạch.” Gian Niệm gạt phăng nụ cười, đôi mắt hắn lóe lên dấu vết u tối, “Chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, cậu có trách nhiệm lấy tiền và tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cậu, thế nhưng tôi mới là người thống trị mối quan hệ này, đối với tôi không có gì là khó để làm cho cậu phắn kể cả khi ở trong sân chơi đâu.”

Đôi mắt của người đàn ông mở to, “Cậu đang nói cái gì đấy?”

“Đấy là lý do tại sao tôi nói cậu không nên xía vô, là người thừa kế của một gia đình giàu có cậu nên biết rất rõ rằng kể cả khi tôi làm gì đó với cậu, sẽ không có ai nói gì đâu.”

Người đàn ông có chút rùng mình, rồi nhăn mặt và vô thức muốn lùi lại 2 bước, thế nhưng tay của Gian Niệm lại đặt xuống vai của anh ta, khiến cho người này thậm chí còn không thể lùi lại. Cuối cùng anh ta nhướn mày, “Tôi đã biết, sau này, trăm sự nhờ cậu.”

“Đúng rồi.”

Gian Niệm hạ tay xuống và nhảy khỏi băng ghế dài, thế rồi lười biếng ngáp, trông càng thêm giống một người bị bệnh nặng vừa trốn viện.

Người đàn ông thành thực theo sau Gian Niệm, làm như thể không có gì xảy ra.

Thực ra, lần này anh ta đã đến đây mà không để cho bố mình biết.

Anh ta là người thừa kế của một đại gia, thế nhưng bố của anh ta không chỉ có mỗi một người con trai. Vị đại gia này không thích anh, kể cả khi anh làm thêm nhiều chuyện tốt hơn nữa, thì ông ta cũng sẽ không để tâm, vì đã có đứa trẻ ngoài giá thú ngoài kia, hết đứa này đến đứa khác. Mấy tên sói con đó nhìn anh ta một cách thèm thuồng, luôn hăm hở muốn xé từng miếng thịt từ trên người anh ta xuống.

Việc yêu cầu tổ chức 'Màn Đêm' mời một Người Sống Sót cấp S tốn rất nhiều tiền. Anh ta sẽ đánh cược 1% khả năng này, nếu như thắng, kể cả bố cũng không thể nào không chú ý đến anh ta được.

Thế nhưng anh ta lại vớ phải tên điên huyền thoại Gian Niệm này... Lúc đầu anh còn mong chờ đó sẽ là Thần Ánh Sáng cơ.

Thế nhưng đã không còn có thể quay đầu được nữa rồi, và giờ thì anh ta chỉ có thể tiếp tục như thế này mà thôi.

...

Thập Tư đi về phía bến tàu điện ngầm, nơi không cách xa chỗ này cho lắm, vậy nên cậu không cần phải bắt taxi. Khi đi đến gần công viên, Thập Tư ngừng bước. Ở phía rìa của công viên, một quầy hàng nhỏ thu hút sự chú ý của cậu, phía sau quầy có một thầy bói đang ngồi, bên cạnh một biển quảng cáo lớn với hai chữ viết tay to đùng.

Xem Bói.

“Mình hiện có đang xui lắm không nhỉ?” Thập Tư lẩm bẩm, và sau 3 giây im lặng Thập Tư bước về phía quầy kia.

“Ôi chao! Xin chào quý khách, anh muốn đọc chỉ tay hay xem vận vậy?” Thầy bói nhanh chóng cong miệng cười ngờ nghệch, “Tôi xem vận rất chuẩn đấy!”

Rất... chuẩn à?

Thập Tư ngồi xuống, “Anh có thể giúp tôi tính xem giai đoạn này vận may của tôi đến đâu.”

“Ử? Vận may sao?” Thầy bói gãi tóc, “Không phải gia đình cậu với sự nghiệp hay tình duyên à? Tôi giỏi mấy cái đó lắm!”

“Xem vận may cho tôi.” Giọng của Thập Tư chắc chắn.

Thầy bói bất lực đưa cho cậu ống tre, “Vậy thì rút thăm một quẻ đi, tôi sẽ xem xem cậu có thể rút ra gì.”

Thập Tư nhìn thầy bói, và rồi thong thả rút một que ra, thế nhưng khi vừa làm như vậy, Thập Tư khẽ cau mày, bởi vì hai chữ được viết ở trên đó là hai chữ lớn màu đỏ: Đại Hung.

“Đại Hung?!”

Thầy bói kinh ngạc. “Tôi nghĩ cậu nên đi vô một sân chơi đi, mặc dầu chỉ có 1% khả năng thôi, thế nhưng cậu chắc chắn có 100% năng lực thức tỉnh đấy!”

Thập Tư:...

Cậu cho đến giờ đã ở bên trong 2 sân chơi rồi và chưa thức tỉnh bất cứ năng lực nào cả.

“Đây thực sự là mê tín cổ hủ mà, tôi đúng thật là không nên tin vào mấy cái này.” Thập Tư bất lực đứng lên, “Hoặc tôi nên về nhà đi ngủ. Dù sao gì, mấy kiểu xem quẻ này chắc chắn đều là Đại Hung hết, và rồi anh sẽ khiến cho người ta mua vài món đồ để xua đuổi ma quỷ. Chẳng khác gì lừa đảo qua mạng cả.”

“Lừ- lừa đảo á?!” Thầy bói hung hăng đứng dậy, “Này, tôi nói cho cậu biết, khả năng xem vận của tôi hơi bị chuẩn đấy nhé! Và thực sự chỉ có một Đại Hung ở trong đó thôi, không tin à? Nếu như cậu không tin, để tôi cho cậu xem!”

Thầy bói bắt đầu dỡ ống tre trong tay mình, đổ toàn bộ chỗ que lên trên bàn, rồi đẩy cặp kính trên mặt lên với khuôn mặt tự hào.

“Đừng có mà đổ vận xui của cậu lên đầu tôi!”

Thập Tư cúi đầu nhìn quẻ Đại Hung trong tay, rồi cậu mò tìm ví của mình từ trong túi và đặt tiền xem vận lên trên bàn của quầy. Thế rồi cậu im lặng quay đi, không có vẻ gì là buồn phiền hay phấn khích vì nó.

Thầy bói chớp mắt trong khi giơ tay bỏ kính ra, thế rồi gói ghém mấy thứ trên quầy và vội vã đuổi theo Thập Tư.

“Này, cậu, đợi đã.”

Thập Tư khó hiểu dừng lại trong khi thầy bói xem xét Thập Tư lên xuống, “Tôi có chút tò mò không biết cậu sẽ đụng độ phải thứ gì.”

“Gì cơ?”

“Thực ra, tôi là một Người Sống Sót, và năng lực của tôi là xem vận mệnh.” Thầy bói gật đầu, “Tôi cảm thấy rằng vận may của cậu rất tệ, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy rằng cậu thực ra rất may mắn. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến loại tương phản này, hoàn toàn làm cho tôi có chút tò mò đấy.”

Trước khi Thập Tư có thể đáp lời, thì đột nhiên, không gian truyền đến những tiếng động lớn, chó mèo xung quanh kêu ré lên xé tai trong khi liên tục vội vã chạy ra ngoài, làm cho buổi chiều lạnh giá thậm chí trở nên càng thêm u tối.

“Chuyện gì vậy?” Thầy bói chớp mắt trong khi nhìn xung quanh, “Này, tôi nghĩ tôi đã đọc về tình huống này trong một cuốn sách rồi, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn thấy động vật trở nên hỗn loạn?”

“Động đất.” Thập Tư phản ứng lại, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng trước khi cậu có thể làm như vậy, bùmm, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Cảnh báo động đất cùng lúc vang lên. Trong cơn chấn động, Thập Tư cảm giác lòng bàn tay của mình nhói đau, thế rồi vội vàng giơ tay lên. Thập Tư nhìn thấy lòng bàn tay của mình đã bị cắt và đang chậm rãi rỉ máu.

Trận động đất dừng lại, Thập Tư ngồi lên và quan sát xung quanh. Những cụm bóng hư ảo xuất hiện trong không khí, như thể chúng là những thứ dữ liệu rơi xuống từ trên trời, và cuối cùng tạo thành một cái lồng. Bầu trời nhanh chóng trở nên tối đi, ánh sáng lóe lên, và ở trung tâm của ánh sáng xuất hiện lờ mờ thân ảnh của một con người.

“Cái gì? Một sân chơi ư?!” Ống tre trong tay thầy bói rơi xuống, những chiếc que bên trong rơi vãi khắp mặt đất, “Tại sao lại có một sân chơi ở đây?!”

Thập Tư chậm rãi thở dài.

Có lẽ, vận may của cậu thực sự rất tệ.

Ở một diễn biến khác, Gian Niệm quan sát xung quanh, và sau một lúc hắn rút tay ra khỏi túi.

“...Sao lại nhanh như vậy chứ? Thập Tư!”

Mới chỉ có 10 phút kể từ khi Thập Tư rời đi mà thôi, và vì mới chỉ có 10 phút, khả năng Thập Tư chưa rời hẳn đi là trên 80%! Không phải bọn họ đã nói rằng thời gian sân chơi này mở ra là ngày mai hay ngày kia à?

Hắn phải đi tìm cậu ngay lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.