Tôi Thực Sự Rất Tuyệt Vọng

Chương 18: Chương 18




2530# Re:

Kẹo gì chứ, tôi thấy có khi nam thần phát điên luôn rồi ấy chứ.

2531# Re:

Thương nam thần vật vã, không hiểu nổi sao Z có thể mắc phải cái lỗi ngu người đến vậy?

2532# Re:

Không hiểu too.

2533# Re:

Tôi cũng không hiểu.

2534# Re:

Mọi người đừng chê ảnh, mọi người không thấy chủ thớt đã tuyệt vọng lắm rồi hay sao?

2535# Re:

Ổng tuyệt vọng gì chứ? Tôi thực sự đéo ngờ chuyện trúc mã trúc mã yêu thầm từ nhỏ như vậy mà cũng lật thuyền được.

2536# Re:

Ài, tôi hết chịu nổi rồi, khi nào hai người họ về được với nhau thì phiền ai đó nói với tôi một tiếng, tôi không muốn xem tiếp nữa, họ không vội chứ tôi thì cuống vcl rồi.

2537# Re:

Xin hai người hãy kết hôn đi, có được không?

2538# Re:

Đừng mơ, với tình hình hiện tại này thì làm sao có thể cưới nhau được. Nam thần không cáu đã là tốt lắm rồi.

2539# Re:

Thế rốt cuộc sau khi Z nói câu đấy với nam thần thì như thế nào? Không thể nào là tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, sau đó Z trơ mắt nhìn nam thần và cha bỏ đi đúng không.

2540# Re:

Tôi cảm thấy dù ổng có nói gì cũng không cứu vãn được tất cả chuyện này, lúng túng vl luôn ý, yêu thầm hồi nhỏ mà cũng có thể yêu nhầm người, tôi còn có thể nói gì với IQ của Z đây?

2541# Chủ thread tuyệt vọng:

Không cần mọi người nói tôi cũng biết mình rất ngu xuẩn.

Cái tên mà tôi thấy trên CV thực ra không phải mẹ nam thần, nhưng tên của vị phu nhân kia được viết trong phần thông tin gia đình của cậu ấy nên tôi tôi mặc định rằng vị phu nhân nọ là mẹ ruột cậu ấy, chưa từng có ai nói cho tôi biết tình huống gia đình cậu ấy phức tạp như vậy, cũng không ai nói cho tôi biết mẹ cậu ấy đã qua đời, mà phu nhân hiện tại chỉ là mẹ kế của cậu ấy mà thôi.

Tôi rất ảo não. Cứ nghĩ mà xem, tôi không chỉ nhận lầm em gái của cậu ấy thành cậu ấy, mà thậm chí còn coi mẹ kế của cậu ấy thành mẹ ruột. Đối với một người mất đi tình mẹ từ thời thơ ấu, đây là sai lầm không thể tha thứ đến nhường nào.

Tôi rất hy vọng nam thần sẽ chửi tôi một trận, dù cho nổi quạu cũng được, ít nhất điều này có thể khiến nội tâm tôi cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng cậu ấy không làm vậy.

Có lẽ cậu ấy cảm thấy như thế tôi có thể bớt giày vò hơn, nhưng thực tế làm như vậy mới khiến tôi càng khó chịu… Tôi có thể trông thấy nét mặt của cha cậu ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng xin lỗi họ, xin lỗi hết câu này đến câu khác.

Nam thần không nói tiếng nào, không nói cậu ấy có giận hay không, cũng không nói có bằng lòng tha thứ cho tôi hay không.

Nói thật, tôi cảm thấy sự im lặng của cậu ấy mới là điều đáng sợ nhất.

Hai người họ đều không nói lời nào, tôi cũng đành giữ yên lặng, cúi đầu nhìn đồ ăn trên đĩa.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí lúng túng đến đáng sợ, mãi đến tận phút cuối, họ cũng không nói thêm với tôi câu nào nữa. Tôi hiểu cảm nhận của họ, chuyện này thực sự rất tồi tệ.

Sau khi ăn xong, mọi người nói vài câu tạm biệt đơn giản, nam thần cũng không mời tôi đến nhà cậu nữa.

Nam thần rốt cuộc nghĩ thế nào? Liệu cậu ấy có cho rằng… tôi thích em cậu ấy không?

2542# Re:

Có thể lắm…

2543# Re:

Z ông còn muốn nam thần nói gì nữa… Nam thần đại khái đã sa mạc lời…

2544# Re:

Tôi đã không nghĩ được Z và nam thần còn có thể đi tiếp thế nào… Họ có thể HE không… mông lung như một trò đùa…

2545# Re:

Tôi cảm thấy không chỉ không thể HE, có khi… có khi Z với em gái nam thần…

2546# Re:

Đề nghị thằng trên câm miệng, sau đó cút mẹ mày đi cảm ơn

2547# Re:

Câm miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.