Hàng ngàn con người tâm thần nóng bỏng, không hẹn mà cùng nhìn về phía khe hở kia, nơi đó có một luồng linh khí tỏa ra mà ngay cả người bình thường cũng có thể cảm nhận được, thế nhưng chẳng có ai dám xông vào, ít nhất là khi chưa có người vào trước họ sẽ không vào, và cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, bật người một cái lao vào bên trong biển quang mang màu tím quỷ dị kia. Đã có người vào, những kẻ còn lại cũng trở nên cuồng nhiệt, bắt đầu hóa thành từng đạo hào quang bay vào, phút chốc dòng người như lũ quét ồ ạt lao vào trong khe nứt như thiêu thân lao vào lửa.
Vô Minh vẫn lẳng lặng đứng một bên nhìn đoàn người tham lam điên cuồng bay đi, nội tâm khẽ cảm thán, nhân loại luôn cuồng si, vì tham lam mà tự đưa mình vào chỗ chết, mấy nghìn người đi xuống sẽ có được bao nhiêu người sống sót trở lên đây, ánh mắt hắn không tự chủ mà nhìn về phía khe nứt kia, bên trong hắn cảm thấy được một loại khí tức quỷ dị, nội tâm có một chút bất an, là người sở hữu Thiên Nhãn bản thân hắn đối với những loại khí tức này nhạy bén hơn người khác rất nhiều, rõ ràng đây năm phần là một cái bẫy, cho dù thật sự bên dưới có kỳ bảo xuất hiện thì cũng là nơi hung hiểm khó lường.
Chưa tàn một nén nhan, dòng người chảy vào trong khe nứt đã vơi đi, chỉ còn lại vài chục người vẫn đứng phía trên không đi xuống, có lẽ là những người không có hứng thú với cái gì kỳ bảo kia mà chỉ muốn đứng một bên nhìn kịch vui, hay là vẫn đang chờ đợi thời cơ.
Vô Minh suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi xuống xem thử, tuy biết là sẽ gặp nguy hiểm nhưng hắn vẫn đi, hiện tại hắn cần nhất là trở nên lớn mạnh, nếu cứ sợ bóng sợ gió thì hắn sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì, hắn cần thực lực để bảo vệ người thân của hắn mà nói đúng hơn là người mà hắn yêu.
Sau khi dặn dò hai mẹ con Thủy Nhạc vài câu hắn liền tung người bay vào trong khe nứt, cũng như bao người khác dần dần biến mất.
Bên trong miệng vết nứt Vô Minh đang trong trạng thái rơi tự do, từ từ đi xuống, cái khe nứt này không biết là sâu đến mức nào, hắn đã xuống rất sâu mà vẫn chưa nhìn thấy đáy, cứ như là không có đáy vậy, bên trong mang một sắc tím kì dị, càng xuống sâu nhiệt độ càng tăng lên, ban đầu không cảm thấy gì thế nhưng càng lúc càng nóng, khi xuống sâu khoảng năm trăm trượng trán hắn bắt đầu ứa mồ hôi, nhiệt độ này không phải người thường có thể chịu đựng được, nếu tính theo độ C thì ở đây cũng gần đạt ngưỡng 80°c, đủ để luộc trứng gà.
Càng xuống mới thấy nơi này thật sự là sâu đến đáng sợ, ít nhất cũng đã gần ngàn trượng, nhiệt độ đã nóng đến mức có thể làm chảy cả chì.
Cuối cùng Vô Minh cũng nhìn thấy đáy vực thế nhưng điều làm hắn hoảng sợ là bên dưới không phải là mặt đất hay đá mà chính là một hồ dung nham màu đỏ hừng hực như một chảo dầu cực lớn sẵn sàng nuốt chửng bất cứ kẻ xấu số nào, những bọt bong bóng cứ bùng lên rồi nổ tan, sức nóng khủng khiếp từ bên dưới truyền lên như muốn đốt cháy mọi thứ, ngay cả khi Vô Minh sử dụng nguyên khí hộ thân cũng ăn không ít thiệt thòi, nếu cứ tiếp tục đi xuống hắn sẽ rơi vào dung nham mà chết, chợt hắn nhìn thấy bên mép vực có một thông đạo lớn thông vào sâu bên trong, không chần chừ hắn liền vận công đánh lên khoảng không mượn lực đẩy người văng vào trong thông đạo đó, hiện tại hắn chỉ là vũ tướng, không thể khống chế không gian lăng không mà đi nên chỉ có thể làm như thế.
Lảo đảo tiếp đất một cái hắn mới nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về hồ dung nham kia nội tâm không khỏi cảm thán, tự hỏi không biết đã có bao nhiêu nhân mạng đã rơi xuống đó để rồi hóa thành tro bụi.
Lấy lại tinh thần, gạt tất cả sang một bên, hắn khẽ quay đầu nhìn về phía thông đạo kia, bên trong cũng lấp đầy quang mang màu tím quỷ dị kia, giống như lối đi vào địa ngục, như đường dẫn xuống cửu tuyền. Vô Minh nheo mắt lại để nhìn, cái thông đạo này thật sự rất sâu, sâu đến mức không thấy tận cùng, dù có cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu tím lững lờ. Hít sâu một hơi hắn từ từ đi vào trong, dù sao cũng không còn đường lui, vậy thì cứ thử một lần, lúc bắt đầu có hơn ngàn người đi xuống, thế nhưng lúc này trong thông đạo chỉ còn mình hắn, chẳng lẽ đã bị hố dung nham đáng sợ kia nuốt chửng hết rồi, hay là họ đã đi trước nên hắn không thể nhìn thấy. Dù thế nào đi nữa thì nơi này cũng rất quỷ dị, hắn cần phải rất cẩn thận, không dám có một chút chủ quan lơ là, hắn cứ thế tiến sâu vào trong.
................................
•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
Phía trên miệng khe nứt Thủy Nhạc đang lo lắng nhìn vào biển quang mang màu tím kia hỏi mẫu thân nàng.
--“ Mẫu thân, Vô Minh công tử huynh ấy sẽ không sao chứ “.
--“ Ta cũng không biết nữa, nhưng cậu ấy là người có phúc lớn chắc sẽ không có chuyện gì đâu “.
Bà cũng nhìn về phía miệng vực thở dài nói.
--“ Con thật sự rất lo lắng cho huynh ấy “.
Nàng lo lắng nói.
--“ Nhạc nhi, con thích cậu ấy có phải không “.
Bà nhìn con gái mình nhẹ hỏi.
--“ Sao mẹ lại nói chuyện này “.
Nàng lãng tránh câu hỏi của bà cố che đi chút e thẹn trên khuôn mặt.
--“ Con là con gái của ta, chẳng lẽ con thích ai ta cũng không biết sao”.
Bà cười yêu thương nói.
--“ Con... Con.. “.
Nàng có chút khó nói lắp bắp.
--“ Vô Minh công tử là một người tốt, nếu thật sự con yêu cậu ấy cũng không có gì là xấu, chỉ là không biết cậu ấy có chấp nhận con không nữa “.
Bà ôn nhu nói.
--“ Huynh ấy sao..... “.
Nàng có chút thất lạc nói, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về khe hở kia.
................................
•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
Đi độ khoảng một thời thần, rốt cuộc Vô Minh cũng đi ra khỏi thông đạo, ở cuối thông đạo dẫn đến một động phủ hình tròn khá rộng rãi, bên trong là một loại đá đen vô cùng cứng chắc và bằng phẳng. Bên trên thành động có thêm hai mươi cái cửa động khác tạo thành hai mươi lối đi, đây rõ ràng là đang phân tán lực lượng mà, thế nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào, xung quanh cũng chẳng có ai để hỏi ý, hắn cũng chỉ nhờ vào trực giác đi vào một trong những lối đi đó, thân ảnh hắn dần dần biến mất trong quang mang tử sắc quỷ mị.
•=•=•=•=•=•=•=•=• LẠC KỲ NAM ••