Vô Minh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nội tâm âm thầm kinh ngạc, hắn không ngờ tốc độ của Lãnh Thường lại có thể nhanh đến quỷ mị như vậy. Chỉ trong một cái chớp mắt như thế, Lãnh Thường đã vô thanh vô thức xuất hiện trước mặt Vô Minh, trường tiên vung lên, chỉ nghe thấy tiếng gió rít điên cuồng, lại giống như có thanh âm cuồng nộ, tiếng ma quỷ thét gào làm người nghe lông tóc dựng đứng. Mọi chuyện nhanh đến mức ngay cả Vô Minh cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể hữu thủ vung tới, đánh ra một đồ án âm dương đối kháng lại trường tiên đang vun vút lao tới.
Phanh phanh....
Kình khí quét ra tứ tán, dư lực từ vụ va chạm kiếm cho sàn đấu rung chuyển, Vô Minh lảo đảo lui về sau mấy bước, bộ dáng có chút chật vật. Chỉ nghe trong tiếng gió, từ làn khói mờ mờ, Lãnh Thường tay cầm huyết trường tiên tiếp tục lao tới Vô Minh một cách điên dại, đây đâu còn là tỷ thí bình thường, cứ như là quyết đấu sinh tử.
Xong thủ uyển chuyển, nội lực cuồn cuộn, tuy chậm mà nhanh cực điểm, chỉ thấy trong luồng minh khí ào ạt cơ hồ có tiếng long ngâm, rồi trong khoảnh khắc, từ bộ chưởng pháp mà Vô Minh đang thi triển, quang khí tụ lại thành ba đầu kim long uy mãnh, hung hãn gầm rống.
•Giáng long thập bát chưởng là một bộ chưởng pháp uy lực vô cùng, nếu người luyện đạt đến cảnh giới nội lực phóng xuất sẽ có thể tụ ra minh khí, hóa ra mười tám đầu kim long, thế công cuồn cuộn, bách kỳ dị biến, vô cùng khó đối phó. Vô Minh có thể cùng lúc có thể thi triển ra ba đầu kim long từ đó cho thấy hắn đã có thể đồng thời phối hợp ba chiêu trong một lần thi triển.
Oanh oanh oanh....
Tiếng long ngâm, tiếng gió thét gào, huyết trường tiên hóa dài mấy trượng, không ngừng uốn lượn trên không, mỗi khi nó quất trúng nền đá đều để lại một vết hằng rất sâu. Vô Minh không chút khiêm nhường, yếu thế, cùng ba đầu kim long điên cuồng chống chọi lại huyết trường tiên, thế công là vậy nhưng điều làm hắn đau đầu nhất chính là, mỗi lúc giao thủ, sinh lực của hắn cứ không ngừng bị hút đi, ban đầu tuy không có chuyện gì thế nhưng càng về sau lại càng cảm thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ hắn sẽ bị rút cạn sinh lực mà thảm bại. Trong khi đó Lãnh Thường càng đánh càng điên cuồng, không có chút gì là xuống sức, huyết mộc trường tiên không ngừng tế ra uy phong cuồn cuộn như một đầu mãng xà liên tục quần áp Vô Minh, quả nhiên không hổ là một bán thần bảo.
Rống......
Ba đầu kim long đồng loạt rống lên cuồng nộ, phút chốc hòa lại vào nhau, hợp thành một đầu kim long to lớn, đầu kim long gào lên một tiếng dựa theo hữu thủ của Vô Minh, cuộn mình một cái lập tức lao tới Lãnh Thường. Lãnh Thường nhìn thấy đầu kim long đang điên cuồng lao tới, thần sắc không hề nao núng, trường tiên trên tay tỏa ra huyết quang chói lòa, không hẹn mà rít lên một tiếng, phóng ra đối kháng với kim long.
Ầm ầm....
Tiếng nổ cực lớn vang lên, khói bụi mịt mù, võ đài bằng đá không chịu nổi dư lực mà nứt nẻ chi chít, cả hai người đồng thời bị bắn ngược về sau suýt chút thì văng ra khỏi võ đài, Vô Minh lảo đảo mấy bước, cắn răng bình khí, lợi dụng cơ hội Lãnh Thường còn chưa tấn công hắn bắt đầu vận lực, âm dương nội đang chậm rãi xoay tròn, quả nhiên là có hiệu quả, sau khi vận khí liền có một luồng chân khí ấm nóng tản mác ra khắp cơ thể vô cùng dễ chịu, hơn thế nữa cái cảm giác sinh lực bị hút đi cũng không còn nữa.
Vu vu....
Lại nghe thấy tiếng xé gió ù ù, quả nhiên là Lãnh Thường lại tiếp tục tấn công.
Đinh....
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Đoạn Thủy kiếm xuất hiện nơi tay, một cảm giác thân thuộc bỗng chốc trỗi dậy.
--“ Cảm giác này là.... “.
Vô Minh âm thầm kinh ngạc, thế nhưng lại không phải là lúc để chần chừ khi huyết trường tiên kia lại một lần nữa lao tới mang theo tiếng xé gió kinh tâm động phách.
Keng....
Vô Minh vung kiếm đỡ lấy trường tiên, một âm thanh đinh tai vang lên, chỉ thấy thanh kiếm màu đen tuyền trông cực kỳ bình thường kia lại có thể nhẹ nhàng chống lại một bán thần khí như Huyết Mộc Trường Tiên của Lãnh Thường.
--“ Quả nhiên không sai, không ngờ lại là tiên khí.... “.
Vô Minh lầm bầm.
Nguyên lai là trong lúc Vô Minh luyện hóa hỏa tâm của Phần Thiên Hỏa, thanh Đoạn Thủy kiếm này cũng đã ở trong biển lửa vô tình bị luyện hóa, không thể ngờ lại có thể tấn cấp trở thành một tiên khí. Lại nói đến tiên khí, chính là dạng binh khí được luyện hóa mà thành, bên trong có chứ một tia linh thức, tự bản thân có thể đem uy lực do chủ nhân phóng ra tăng lên gấp ba lần, vô cùng mạnh mẽ. Đối với thanh Đoạn Thủy kiếm của Vô Minh tuy đã có linh thức thế nhưng lại rất yếu ớt, có lẽ chỉ là một tiên khí hạ phẩm mà thôi.
Lãnh Thường ánh mắt có chút ngạc nhiên khi Vô Minh có thể chống đỡ lại bán thần khí của mình, thế nhưng hắn đâu có vì thế mà buông thả hồn lực dồn vào huyết trường tiên càng thêm cuồn cuộn, mạnh mẽ ép xuống, trường tiên cùng hắc kiếm cọ vào nhau kin kít.
Vô Minh cắn răng chịu đựng, chân khí phản phất như vũ bão liên miên không ngớt, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn. Hắn khẽ kêu một tiếng, trường kiếm hất mạnh đẩy Lãnh Thường lui ngược về sau.
Lãnh Thường sau khi lùi về sau tay lập tức bắt pháp quyết, hư không trên đỉnh đầu hắn hiện ra một hư ảnh trường tiên màu đỏ, không chần chừ liền vung tay phóng xuất, hư ảnh trường tiên như tên rời dây, lao vút tới chỗ Vô Minh.
Vô Minh đối mặt với tuyệt kỹ trước mắt tâm không rối loạn, Đoạn Thủy kiếm lóe lên tinh quang nhàn nhạt, miệng hô lớn một tiếng, tay kiếm trên không đảo một vòng, chém ra một đạo mang kiếm, xé gió ào ạt, lao tới đối đầu với hư ảnh trường tiên, hai nguồn năng lượng va chạm giằng co một lúc sau đó hư ảnh trường tiên bắt đầu rơi vào hạ phong, chỉ chốc lát sau liền bị đánh tan tác, đạo mang kiếm tuy có bị suy yếu nhưng vẫn tiếp tục lao tới Lãnh Thường, dọc đường đi cày nát mặt đá, để lại một rảnh sâu hun hút nhìn mà kinh hãi. Lãnh Thường không kịp phản ứng chỉ kịp đưa huyết trường tiên ra chắn trước người, thế nhưng vẫn bị mang kiếm thổi bay, văng ra khỏi võ đài, nặng nề đập vào nền đất, không tự chủ mà ói ra một ngụm máu, thanh bán thần khí bị chém một vết hằn rất sâu, chỉ sợ đã bị tổn hại.
Mấy người ở dưới nhìn thấy kịch biến thì thất kinh, giây lát mới hồi phục lại tinh thần lập tức chạy đến chỗ Lãnh Thường. Vô Minh cũng từ trên võ đài nhảy xuống chạy tới chỗ hắn.
--“ Ngô sư huynh, huynh không sao chứ.... “.
Vô Minh toan đỡ hắn dậy nhưng bị hắn gạt đi, hắn sau đó thu lại trường tiên, cả người chật vật đứng dậy, tay trái ôm ngực nhìn Vô Minh nói.
--“ Vô Minh sư đệ quả nhiên bất phàm, ta thua.... “.
Lời nói của hắn có chút chua chát, Vô Minh nghe thấy liền áy náy nói.
--“ Vừa nãy ra tay quá nặng, mong sư huynh thứ lỗi... “.
--“ Không sao, chỉ là do ta quá kém cỏi, sư đệ không cần để tâm, hôm nay coi như ta thua, nhưng lần khác sẽ không, ta mệt rồi, cáo từ.... “.
Lãnh Thường nói suông một câu rồi xoay người rời đi, Vô Minh nhìn hắn muốn nói nhưng lại thôi, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn được mấy người kia chạy đến dẫn đi nhè nhẹ thở dài.
Đám đông nhanh chóng rời đi, mấy tên trường lão cũng đôi câu với Lam Khương rồi cũng trở về, không gian lại trở về yên tĩnh. Lam Khương rảo bước đến chỗ Vô Minh lúc này đang đứng cùng nhị nữ, thanh âm nhàn nhạt nói.
--“ Tiểu tử, khá lắm, thế nhưng muốn chiến thắng được trong kỳ đại hội lần này không phải chỉ có như vậy đâu... “.
--“ Ân, ta đã biết thưa.. Sư Phụ.... “.
Vô Minh cúi người đáp, Lam Khương nhìn hắn nhưng không nói gì chầm chậm bước đi, rất nhanh liền rời đi mất.
Vô Minh đứng yên một lúc rồi quay sang nhìn nhị nữ mỉm cười nói.
--“ Chúng ta trở về thôi... “.
[ LẠC KỲ NAM]....]......