Phi Hạm chính là một thứ đồ chơi đắc giá ở Linh Hoàng Đại Lục, chỉ có những môn phái lớn chà bá mới có đủ để tậu, nó mang hình dáng của một chiếc tàu với hai cánh buồm lớn cùng một khoang thuyền cực rộng, dù cho có nhét vào trăm người cũng còn quá rộng rãi, Vô Minh đứng chắp tay trước mũi thuyền, ngắm nhìn mặt đất bao la đang chảy dưới chân, ở nơi cao như vậy khiến cho khung cảnh trở thành nhỏ bé như một bức tranh họa đồ tuyệt đẹp, những đám mây hờ hững trôi như lạc vào cảnh tiên. Vô Minh hít sâu một hơi như thói quen mà hắn vẫn thường hay làm, ánh mắt mông lung, tâm trạng có chút khó tả, cảm giác như tất cả ký ức từ quá khứ đang chầm chậm tràn về.
--“ Vô Minh công tử, đang có tâm sự sao”.
Chợt một giọng nói cắt ngang dòng suy tư của hắn, Bích Ngọc từ trong khoang thuyền chầm chậm bước ra, nàng đã thay một bộ y phục mới, lại thêm có chút trang điểm làm nàng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, chiếc váy ngắn phất phơ trong làn mây huyền ảo khiến nàng quyến rũ vô cùng, nàng bước tới cạnh hắn, tay chắp sau lưng nhìn hắn mỉm cười.
--“ Không... Chỉ là có chút suy tư.... Cô nương có chuyện gì sau... “.
Hắn nhẹ nhàng đáp.
--“ Không có chuyện thì không thể tìm huynh sao”.
Giọng nàng có chút hờn dỗi nói.
--“ Ta không có ý đó “.
Hắn biện minh cho mình.
--“ Thế ý của huynh là gì... “.
Nàng bất mãn nói.
--“ Cô nương không nghĩ ngơi lại chạy ra đây, lỡ mà bị cảm thì Các chủ lại trách tội ta...”.
Vô Minh thản nhiên nói.
--“ Hừ... Đừng đánh trống lảng, ta thích ra đây đó, huynh làm gì được ta.... “.
Nàng bĩu môi nói.
--“ Cô nương thật là cứng đầu “.
Hắn nhìn nàng lắc lắc đầu.
--“ Đừng gọi ta là cô nương nữa, nghe thật xa lạ “.
Nàng giọng điệu không đồng tình nói.
--“ Thế thì ta phải gọi là gì đây “.
Hắn mỉm cười hỏi.
--“ Gọi Bích Ngọc là được rồi “.
Nàng hồn nhiên đáp.
--“ Ừh... Bích Ngọc thì Bích Ngọc... Dù sao ta cũng không mất gì “.
Hắn không chút đắn đo nói.
--“ Thế mới tốt chứ.... Àh.. Vô Minh huynh, huynh, huynh thấy ta thế nào “.
Nàng ấp úng nói, mặt không tự chủ mà ửng hồng.
--“ Tại sao tự nhiên muội lại hỏi như vậy “.
Hắn có chút mơ hồ hỏi.
--“ Ta.. Ta chỉ muốn biết... Huynh thấy ta có xinh đẹp không “.
Nàng e thẹn hai bàn tay níu chặt váy.
--“ Đẹp, rất đẹp... “.
Hắn thẳng thắn đáp.
--“ Vậy... Vậy huynh có thích ta không... “.
Nàng cúi đầu lí nhí nói, mặt đỏ đến sắp nhỏ ra nước.
--“ Cái này.... “.
Hắn nghe xong có chút nghẹn họng, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô nàng này đang tỏ tình với hắn sao.
--“ Huynh có thích không.. “.
Ánh mắt nàng có chút chờ mong nhìn hắn.
--“ Ta.... Nhưng sao lại hỏi ta như vậy...”.
Hắn nhất thời không biết trả lời như thế nào.
--“ Vì... Ta thích huynh”.
Nàng ngại ngùng nói.
--“ Thích ta....”.
Hắn ngạc nhiên thốt lên.
--“ Ân... Từ lúc ở trong bí cảnh ta đã rất thích huynh, Vô Minh huynh, huynh có thích ta không... “.
Nàng níu lấy tay hắn ánh mắt chờ mong.
--“ Chuyện này cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn, tất cả hãy để chúng ta từ từ cảm nhận, tình cảm không đến trong chốc lát, mọi thứ đều có quá trình của nó..... “.
Hắn nhẹ nói.
--“ Dậy sao... “.
Nàng có chút thất vọng buông tay hắn ra, lặng im đứng đó. Hắn nhìn nàng nội tâm có chút không nỡ, hắn chính là không muốn làm tổn thương bất kỳ nữ nhân nào cả, thế nhưng chuyện này đến quá nhanh khiến hắn chưa kịp chấp nhận.
--“ Xin lỗi, ta không muốn làm muội buồn đâu... Ta chỉ... “.
--“ Không sao... Ta ổn mà... “.
Nàng gượng cười nhìn hắn, bên ngoài tỏ ra là mình ổn.
--“ Bích Ngọc... Muội là một nữ nhân tốt, lại xinh đẹp, không phải là ta chê bai hay ghét bỏ gì muội, thế nhưng tình cảm cần từ từ bồi đắp, không thể ngày một ngày hai, nếu như bây giờ ta liền nói yêu muội chắc chắn là giả tạo “.
Hắn ôn nhu giải thích.
--“ Muội hiểu mà, chỉ cần huynh có thể đối xử với muội như vậy cũng đủ rồi “.
Nàng mỉm cười nói, cả người bất giác mà tựa vào hắn, hắn cũng không phản đối mà đứng yên tại chỗ. Lúc này ở sau lưng họ Thủy Nhạc đang dùng đôi mắt thất lạc nhìn theo. Ánh mắt buồn rười rượi, miệng khẽ thì thầm.
--“ Dậy ra huynh ấy thật không thích ta, Thủy Nhạc a Thủy Nhạc, ngươi là cái gì chứ, làm sao xứng với người ta chứ, tất cả là do ngươi tự mơ mộng hão huyền mà thôi “.
Nàng tự giễu bản thân một câu rồi lặng lẽ xoay người rời đi, sau khi quay lại nàng bỗng giật nảy mình khi phát hiện gã các chủ không biết khi nào đang đứng sau lưng mình.
--“ Các chủ..... Ta... Ta xin phép đi đây.... “.
Quá hoảng loạn nàng lắp bắp mấy tiếng rồi nhanh chóng rời đi, thế nhưng gã không hề để ý đến nàng, ánh mắt dán chặt vào Vô Minh cùng Thủy Nhạc đang đứng ở mũi tàu. Trầm ngâm một lúc, gã từ từ bước tới, tay khẽ đưa lên miệng tằng hắng một tiếng khiến cho hai người họ giật mình nhanh chóng tách nhau ra.
--“ Phụ thân, sao người ra đây “.
Bích Ngọc hoang mang nói.
--“ Không có chuyện thì ta không thể ra đây sao”.
Lão lườm nàng một phát, tằng giọng mắng.
--“ Các chủ.. “.
Vô Minh nhìn thấy gã thì chào hỏi một tiếng.
--“ Không cần, e hèm.. Hai người các ngươi tình cảm cũng tốt nhỉ... “.
Gã tèng hứng một tiếng, giọng cà lơ phất phơ.
--“ ý người là sao.. Tiểu tử không hiểu... “.
Vô Minh nhíu mày, bộ dáng không hiểu hỏi lại.
--“ Hai người các ngươi, ở bên dưới đó đã làm ra chuyện gì rồi... “.
Lão nhẹ nói, thế nhưng hàm ý trong đó ai cũng rõ.
--“ Hả... “.
Vô Minh ngạc nhiên đến trợn mắt.
--“ Phụ Thân, người nói bậy bạ gì vậy.... “.
Bích Ngọc xấu hổ đến giãy nảy lên.
--“ À hừm.... Ta chỉ hỏi cho chắc ấy mà... Tiểu tử, ngươi có thích con gái ta không... “.
Gã cứ như thế dùng cái thái độ nữa đùa nữa giỡn nói.
--“ Ơ....”.
Vô Minh nghẹn đến câm nín, tự hỏi gã các chủ quái dị này đang muốn gì.
--“ Phụ thân.... “.
Bích Ngọc lần này hết nói nổi rồi, chỉ hận không thể đánh cho gã mấy cái, nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn có một cái lỗ để tự nhảy vào.
--“ Khụ khụ.... Tiểu tử nhìn ngươi có chút tiền đồ, nếu như ngươi thật sự thích nữ nhi của ta và muốn lấy nó làm thê tử thì ta cũng không cản trở, chỉ cần một điều kiện mà thôi”.
Lão nghiêm giọng nói.
--“ Điều kiện, điều kiện gì.... “.
Vô Minh cau mày nghi hoặc hỏi.
--“ Đơn giản thôi.. Chỉ cần trong đại hội Linh Hoàng Thập Cường lần này ngươi có thể đại diện cho Vạn Linh các tiến vào tốp ba, dành lấy vinh dự cho mình cùng Vạn Linh các thì mọi chuyện sẽ ok... ....”.
Lão thẳng thắn trả lời.
--“ Linh Hoàng Thập Cường đại hội sao..... Àh..... Ừm.....”.
Hắn vừa nói vừa xoa cằm suy nghĩ.
--“ Đó là gì.... “.
Một lúc sau hắn mới mỉm cười hỏi.
Bích Ngọc:.........
Lam Khương “ Các chủ”:........