Vô Minh say mê nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hàn, nàng ngày xưa đã rất xinh đẹp mấy năm trôi qua lại càng trở nên thành thục mỹ lệ, giống như trái cây chín mọng hấp dẫn mê người, bầu ngực đầy đặn, vóc người thon gọn, chỗ cần to thì to cần nhỏ thì nhỏ quả thật là một vưu vật của thế gian.
--“ Nàng vẫn cứ xinh đẹp như ngày nào, không.. Phải nói là càng ngày càng xinh đẹp... “.
Hắn nhìn nàng lại không khỏi cảm thán khen.
--“Đệ vẫn dẻo mồm như ngày nào, luôn nói những lời ngon ngọt như vậy.. “.
Nàng nhẹ giọng mắng.
--“ Ta không dẻo mồm, cho dù là dùng hết thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào diễn tả được nét đẹp mỹ lệ của nàng “.
Vô Minh đáp.
--“ Hừ chỉ giỏi sảo ngôn... “.
Nàng hừ một tiếng nói.
--“ Nương tử, ta yêu nàng... “.
Vô Minh say mê nói.
--“ Không tin... “.
Nàng nũng nịu.
--“ Vậy thế nào nàng mới tin.. “.
Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng kéo nàng sát gần hắn, người nàng dựa vào hắn, khuôn mặt hai người cũng dí sát gần nhau, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được.
--“ Không biết... “.
Nàng hơi nghiêng mặt, lảng tránh nói.
Vô Minh không nói thêm gì, hắn khom người nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn, nàng không phản kháng cũng không phối hợp mà chỉ đứng im để hắn muốn làm gì thì làm, khuôn mặt của nàng dần dần nóng lên. Cánh tay hắn xiết chặt hơn, nụ hôn càng lúc càng sâu, nàng cảm thấy máu huyết như chảy ngược, toàn thân có dòng điện không ngừng chạy dọc khiến nàng như tê dại, những tiếng ư a nho nhỏ bắt đầu vang lên từ miệng nàng, tay hắn từ từ chuyển động trên eo nàng, từng cái vuốt ve nhè nhẹ càng khiến tâm trí nàng trở nên mê muội, lưỡi tìm tới lưỡi, họ trao nhau nụ hôn thật sâu, từng cơn khoái cảm cứ thế dâng trào, sự kích thích tăng dần theo từng động tác vuốt ve từ đôi bàn tay ma mị của hắn, nàng cũng bắt đầu thả người trôi theo dòng khoái lạc, toàn thân nàng uống éo, miệng không ngừng phát ra âm thanh ư a khe khẽ.
Vô Minh lấy ra trong giới chỉ một tấm ga bằng vải đem trải xuống đất, sau đó đem Tiểu Hàn nhẹ nhàng đặt xuống, tiếp tục hôn lên môi nàng trong khi bàn tay không ngừng sờ soạng trên cơ thể nàng, chạy dài từ eo xuống tận bờ mông mỹ miều, môi và lưỡi không ngừng quấn quýt vào nhau trong nhịp điệu say mê của tình ái. Từng cái y phục nhẹ nhàng rơi ra, từng mảnh vải mở ra để lộ ra cơ thể ngọc ngà, làn da mịn màng như sữa, trắng như hoa sứ. Vô Minh cúi đầu nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu cái mùi hương nhè nhẹ, thơm nồng nàn, thơm đến ngây ngất lòng người, hắn tự hỏi ông trời đây có phải vưu vật thế gian, đây có phải tuyệt thế kỳ bảo mà sao lại có thể tuyệt trần đến vậy. Nàng nằm lặng yên trong sự e thẹn đầu đời của một người con gái, hai tay ôm lấy bầu ngực căn tròn như hai giọt nước, trắng nõn, bóng mịn, dù cho nàng cố che đi thì cũng không sao che hết được sự quyến rũ kia. Hắn nhìn nàng, miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nhất hai tay nàng ra để lộ đôi gò bồng hoàn mỹ, hai chấm nhỏ hồng điểm tô thêm làm ra một bức tranh tuyệt tác. Hắn tiếp tục hôn lên cổ, lên gáy, trao cho nàng khúc dạo đầu nồng nàn nhất, đôi mắt nàng lim dim tận hưởng từng cơn khoái cảm mà hắn trao tặng. Cái hôn của hắn chạy dài xuống ngực, rơi trên đôi gò bồng, cảm giác ấy như mông lung, như tuyệt trần, đầu óc hắn choáng váng, tâm trí mê muội, quả thật không thể diễn tả bằng lời.. ( có thánh nào đối diện với cảnh này mà diễn tả được thành lời ta cũng cam bái hạ phong: tác giả said).
Hắn như một đứa trẻ thèm khát, mút lấy mút để, không ngừng ngịch phá bầu ngực kia trong sự vui thích tột cùng.
Rồi khi khoái cảm đã dân đến đỉnh điểm cũng là lúc bắt đầu cuộc giao hoan, hắc côn cuồn cuộn ngóc đầu như thần long uy phong lồng lộn, nơi khe tiên đã sẵn sàng cho trận giao phong, tất cả đã ở đúng vị trí chỉ cần thêm một cái đẩy hông.
--“ A.... “.
Nàng khẽ la lên, âm thanh rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy, có máu tươi chảy ra đánh dấu cuộc đời nàng đã thuộc về hắn, hắn dịu dàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn, động tác chầm chậm, từ từ. Cái đau đớn đầu đời rất nhanh được thay thế bằng sự sung sướng, động tác dần dần nhanh hơn cho đến khi hai người đã chìm vào đỉnh điểm của dục cảnh khoái lạc.
.............................
Thời gian trôi qua, rốt cuộc Tiểu Hàn cũng giật mình tỉnh dậy, đảo mắt nhìn sang thì thấy Vô Minh đang tọa thiền nhập định, thì ra nàng đã thiếp đi vì mệt sau cuộc ân ái, nàng nhẹ nhàng mặc lấy y phục cố gắng không quấy rối hắn tu luyện, rồi tựa lưng vào vách đá cứ thế nhìn ngắm hắn.
--“ Nàng tỉnh rồi à... “.
Vô Minh bỗng dưng lên tiếng, hai mắt cũng từ từ mở ra.
--“ Ừm.. “.
Nàng nhẹ gật đầu đáp.
--“ Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi... “.
Hắn nhích người đến gần nàng âu yếm nói.
--“ Thiếp không mệt nữa, còn chàng sao không tu luyện tiếp đi “.
Nàng tựa người vào ngực hắn thủ thỉ.
--“ Ta đã đỡ hơn rồi... “.
Hắn ôm lấy vai nàng ôn nhu nói.
--“ Được ở cùng chàng như vậy thì dù có chết ở đây thiếp cũng không hối tiếc.. “.
Nàng mãn nguyện nói.
--“ Ai nói chúng ta sẽ chết ở đây... “.
Hắn đáp.
--“ Ý chàng là sao, chẳng lẽ chàng có cách thoát khỏi đây... “.
Nàng ngạc nhiên ngước mặt nhìn hắn.
--“ Đúng vậy.... Ta có cách... “.
Khóe miệng khẽ nhếch lên hắn thản nhiên trả lời.