-“ Vô Minh con cũng ở đây sao... “.
Bà đẩy cửa đi vào, chợt thấy Vô Minh liền ngạc nhiên chào hỏi.
--“ Ân... Bá mẫu, ta vừa mới tới đây một lát... “.
Hắn cũng không chậm trễ mà lễ phép đáp.
--“ Mẫu thân, người về rồi.... “.
Thủy Nhạc cũng cất tiếng hỏi.
--“ Vô Minh, ta có một chút chuyện muốn nói riêng với Thủy Nhạc, phiền con ra ngoài một lát có được không... “.
Bà không đáp lại Thủy Nhạc mà quay sang khách sáo nói với hắn một câu.
--“ Không sao, nếu hai người có việc thì con sẽ đi, không làm phiền hai người nói chuyện,..... “.
Hắn nghe nói liền biết mình bị đuổi khéo liền thưa một câu rồi cất bước đi ra ngoài.
--“ Ý... Các chủ, người làm gì ở đây... “.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Lam Khương liền ngạc nhiên hỏi.
--“ Ta tới có chút việc.... Không được sao... “.
Gã cụt lủn đáp một câu mà chả thèm quan tâm đến thái độ của Vô Minh.
--“ Được, dậy ta không làm phiền ngài, cứ tự nhiên như ở nhà... “.
Hắn cũng lơ thơ đáp một câu rồi bỏ về phòng.
--“ Hừ... Tự nhiên như ở nhà, đây là thuyền của ta đó... “.
Sau khi hắn vào phòng gã mới một mình lẩm bẩm mắng.
...................
--“ Mẫu thân, có chuyện gì sao... “.
Thủy Nhạc nhìn phụ nhân tò mò hỏi.
--“ Được rồi, ông mau vào đi”.
Bà không trả lời nàng mà gọi vọng ra, lập tức Lam Khương từ bên ngoài bước vào.
--“ Các chủ, sao người lại tới đây... “.
Nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy gã, liền cất tiếng chào hỏi.
--“ Ừm....”.
Lão thông lệ gật đầu một cái.
--“ Nhạc nhi, ta có chuyện muốn nói với con... “.
Bà nhìn Thủy Nhạc nói.
--“ Có chuyện gì sao mẫu thân.. “.
Nàng không hiểu gì hỏi lại.
--“ Nhạc nhi, người này chính là phụ thân của con đó.... “.
Bà chỉ tay về phía Lam Nhương đang đứng bên kia và nói.
--“ Cái gì....... “.
............................................
--“ Haiz..... “.
Vô Minh đóng cửa phòng lại sau đó thở dài một hơi, cũng không nghĩ ngợi nữa, hết thảy mọi chuyện đều ném qua sau đầu, nhanh chóng phi lên giường khoanh chân tịnh khí, củng cố tu vi.
.........................................
--“ Sao... Sao lại có thể như vậy.... “.
Thủy Nhạc kinh ngạc đến trợn mắt, lắp bắp nói.
--“ Đúng là như vậy, ta không hề gạt con, ông ấy chính là phụ thân của con, con nhanh đến bái kiến ông ấy đi.... “.
Mẹ Thủy Nhạc ôn nhu nói, thần thái không có một chút nào đùa giỡn.
--“ Chuyện này.... “.
Nàng còn có chút lưỡng lự, nội tâm vẫn chưa tiếp thu được.
--“ Mau đi.... “.
Bà thấy nàng chần chừ thì lên tiếng dục.
--“ Thủy Nhạc, bái kiến phụ thân.... “.
Nàng tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe theo mẫu thân mình, bước tới chào hỏi Lam Khương.
--“ Tốt, tốt lắm, đã lớn như vậy rồi, nếu ta sớm biết mình còn một nữ nhi như vậy, ta đã sớm đi tìm rồi.... “.
Gã xoa đầu nàng yêu thương nói.
--“ Bao nhiêu năm qua đã để cho hai người chịu cực khổ rồi.... Lần này gặp lại nhất định sẽ cho hai người một cái công đạo.... “.
Ngưng một chút gã tiếp tục nói.
--“ Không cần rườm rà dậy đâu, quan trọng là ông có thể cho Thủy Nhạc một cái danh phận là được,.... “.
Cẩm Dương “ tức mẹ của Thủy Nhạc” bộ dáng hờ hững đáp.
--“ Không được, ta nhất định sẽ cho nàng cùng Thủy Nhạc một cái danh phận... “.
Gã chém đinh chặt sắt nói.
--“ Làm được hãy nói..... “.
Bà bĩu môi đáp.
Lam khương........
Nghe bà nói một câu, khí thế hùng hổ lúc này bỗng chốc tuột đà, chuyện này đâu phải chỉ mình hắn quyết định, còn có lão bà ở nhà nữa.
_.....................................
--“ Hít hà... Hít.... Hà.......”.
Vô Minh hít sâu đều đặn, âm dương nội đan chầm chậm xoay tròn, tu vi vũ tôn nhất giai chầm chậm tăng lên.
--“ Gry.... Gry......... “.
Bỗng một âm thanh lảnh lót vang lên, chỉ thấy Tiểu Bạch từ trong thú nan chui ra, vui vẻ chạy đến chỗ hắn nũng nịu nhụi qua nhụi lại.
--“ Tiểu Bạch tĩnh lại rồi sao... “.
Hắn yêu thương thò tay vuốt ve nó, cái đầu tiểu long nhỏ này hắn đã sớm không xem là sủng thú, mà là một người thân rồi.
--“ Ưm.... “.
Một giọng nói như trẻ con năm sáu tuổi vang lên trong đầu hắn.
--“ Ta lai nghe nhầm nữa sao, tại sao âm thanh như vậy cứ vang lên trong đầu ta....”.
Hắn hơi ngỡ ngàng tự nói.
--“ Không lầm đâu, chính là mụn đang tương liên nói chuyện với huynh đó.... “.
Âm thanh tiếp tục vang lên.
--“ Là muội đang nói chuyện với huynh sao.... “.
Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
--“ Ươm.... Chính là muội... “.
Tiểu Bạch gật đầu lia lịa như cam đoan.
--“ Cái này.... Chẳng lẽ lời sư phụ nói là thật, giữa chúng ta có tâm linh tương thông.... “.
Vô Minh đưa tay vuốt cằm nói.
--“ Muội không biết nữa, nhưng chắc là dậy rồi,.... “.
Tiểu Bạch lắc lắc cái đầu nhỏ đáp.
--“ Nếu không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, chuyện này cũng không phải chuyện xấu gì, thôi thì kệ nó đi.... “.
Hắn phủi tay nói...
....................................
VẠN LINH CÁC, một môn phái lớn ở trung thổ, danh tiếng quanh năm nổi như cồn, có thể nói là nhất môn đại phái, là môn phái giàu có nhất ở trung thổ.
Trước sân lớn của vạn linh các, một chiếc phi hạm cực lớn nhẹ nhàng đáp xuống, bên trong từng người, từng người thi nhau đi ra trong đó có cả nhóm người Vô Minh. Sau khi tất cả đều ra khỏi chiếc phi hạm kia liền biến thành món đồ chơi nhỏ trở về trong giới chỉ của van linh các chủ. Từ trong môn, một đám đông ùa ra chào mừng bọn họ, có vui, có buồn khi vài người đã không thể trở lại, trong đó có một phu nhân, dáng người kiều mị, Đoan Trang tuyết liệt, dung nhan không màn tuổi tác, lại có ba phần trông giống Bích Ngọc, đang đi cùng một nha hoàng chừng mười tuổi, từ từ bước tới chỗ phụ tử Lam Khương cùng nhóm người Vô Minh.
--“ Mẫu Thân, Ngọc Nhi về rồi nè....... “.
--------____________[LẠC KỲ NAM]