Tôi, Tiện Thụ, Tỉnh Ngộ

Chương 3: Chương 3




[1.2]

Tác giả: Thi Nhiên A

Edit: Left Dimple

Những ngày kế tiếp chính là phục hồi chức năng.

Hứa Thanh Ly mỗi ngày đều tới chăm cậu, nhất là khi cậu tập luyện tập cho chân, Hứa Thanh Ly nửa ôm cậu luyện tập đi bộ.

Cậu thường hay bị ngã vào trong ngực Hứa Thanh Ly. Sau đó cả hai đều hoảng loạn mà mặt đỏ.

Nửa năm sau, Trần Túy gần như đã hồi phục, muốn xuất viện, nhưng Hứa Thanh Ly có chút do dự.

“A Túy, bây giờ thân thể em còn rất yếu, nếu không thì em tĩnh dưỡng một thời gian rồi mới xuất viện được không?” Hứa Thanh Ly kỳ thật là có một chút tư tâm, nếu xuất viện thì khoảng cách giữa anh và Trần Túy lại sắp bị kéo ra, anh không thể chịu đựng được.

Trần Túy liếc mắt một cái liền nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì: “Thanh Ly, em hiện tại cơ bản đều đã bình phục rồi, về nhà cũng có thể tĩnh dưỡng mà. Hơn nữa, ở lại bệnh viện thực sự rất khó chịu, tất nhiên là ở nhà thoải mái hơn ah.”

Hứa Thanh Ly nhíu mày không nói lời nào.

“Ai, vốn em muốn sau khi xuất viện sẽ đến nhà anh ở, muốn nhờ anh chăm sóc em, xem ra là anh chê em phiền nên không muốn chăm sóc em. Vậy thì thôi, để em ở lại bệnh viện đi.” Trần Túy nhắm mắt lại, giả bộ thật mất mát.

Hứa Thanh Ly:!!!

Bây giờ hối hận còn kịp không???

“Anh làm sao có thể chê em phiền chứ, thích em còn không kịp. Em nói đúng, ở nhà tốt hơn, buổi chiều chúng ta xuất viện đi.”

Tối đó Trần Túy ở trong nhà Hứa Thanh Ly. Hứa Thanh Ly ở trong một biệt thự nhỏ, trang trí theo phong cách tối giản.

Đi lên lầu hai, Hứa Thanh Ly chỉ vào mấy căn phòng: “A Túy, em chọn một phòng đi, để anh nhờ dì thu dọn sạch sẽ.”

Trần Túy hỏi: “Phòng ngủ của anh ở đâu? Em có thể ở bên cạnh phòng anh hông?”

“Cầu còn không được.” Hứa Thanh Ly vốn muốn an bài như thế, nhưng sau đó vẫn để cho Trần Túy tự quyết định, không nghĩ tới Trần Túy chủ động yêu cầu ở phòng bên cạnh mình.

Thật ra cho tới bây giờ, anh vẫn cho rằng Trần Túy đối với anh không phải thích, mà là cảm động chiếm nhiều hơn, chẳng qua cũng đủ rồi, chính anh sẽ làm cho Trần Túy chậm rãi yêu mình.

Trần Túy đứng ở cửa phòng bếp, ngửi ngửi, khen ngợi: “Không ngờ Thanh Ly anh còn có thể nấu ăn đó.”

Hứa Thanh Ly quay đầu lại cười với cậu: “Một mình ở lâu sẽ biết. Sắp xong rồi, em đến giúp anh đem canh ra đi.”

Không lâu sau, Trần Túy ngồi ở trước bàn ăn, cùng Hứa Thanh Ly ăn xong tất cả đồ ăn, cậu lại khen ngợi Thanh Ly: “Đối tượng sau này của anh thật có phúc.” Mình thật là may mắn!

“Em đang khen mình có phúc khí sao?” Hứa Thanh Ly nhịn không được nói đùa.

Hứa Thanh Ly cho rằng Trần Túy sẽ cười lừa gạt, không nghĩ tới hắn trực tiếp thừa nhận: “Chà! Anh đây là nguyện ý thừa nhận em là đối tượng rồi à?”

Cổ họng Hứa Thanh Ly thắt lại: “A Túy, em nghiêm túc sao?”

Trần Túy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành nói: “Em rất nghiêm túc, bạn trai.”

Hứa Thanh Ly không biết mình ăn bữa cơm này như thế nào, lúc đã hoàn hồn thì, anh và Trần Túy đã rửa chén xong, mỗi người trở về phòng ngủ.

Dòng nước lạnh dội xuống trong lúc tắm mới khiến anh tỉnh táo lại, khóe miệng nhịn không được điên cuồng giương lên.

Kết quả là, anh liền bị mất ngủ nghiêm trọng hơn. Nằm trên giường mà trong đầu anh đều là Trần Túy, không hề buồn ngủ.

Anh nhịn không được đứng lên, nhìn về phía cửa phòng bên cạnh, đèn vẫn sáng, Trần Túy còn chưa ngủ?

Hứa Thanh Ly xuống lầu làm nóng một ly sữa bưng đến phòng Trần Túy, phát hiện cậu đang ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết gì đó.

“A Túy, sao em còn chưa ngủ đã trễ lắm rồi?” Hứa Thanh Ly đặt ly sữa lên bàn, nhẹ giọng nói, nhìn sườn mặt thanh tú của Trần Túy dưới ánh đèn mờ nhạt.

Trần Túy giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ: “Trễ như vậy rồi, em vừa mới có linh cảm, ngồi viết bài hát quá nên quên coi giờ luôn.”

Cậu cầm sữa lên uống một ngụm, uống nóng đặc biệt thoải mái, cậu nghiêng đầu cười nói: “Cảm ơn bạn trai.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến chứng mất ngủ của Hứa Thanh Ly, có chút lo lắng: “Thanh Ly, có phải anh lại mất ngủ đúng không?”

Hứa Thanh Ly trầm mặc gật đầu, nghĩ đến lời Trần Túy lúc vừa tỉnh lại, anh lại có dũng khí thỉnh cầu Trần Túy hát cho mình, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Trần Túy nói: “Cái này của em sắp viết xong rồi, anh đi nằm trước, em dọn dẹp một chút liền đi qua hát cho anh nghe”

“Ừm.” Ánh mắt Hứa Thanh Ly lập tức sáng lên, bước chân dài rời đi.

Vài phút sau, Trần Túy vốn định đi về phía phòng Hứa Thanh Ly, vừa mới đứng lên liền phát hiện trên giường mình có người nằm.

...Đúng ha. Cũng không phải chưa từng ngủ chung.

Nửa năm thời gian cậu hồi phục sức khỏe, có đôi khi Hứa Thanh Ly qua đêm ở bệnh viện cũng sẽ ngủ chung giường với cậu.

Vì vậy, Trần Túy chỉ đơn giản là đi tắm rửa một lần nữa, làm xong mọi thứ liền tắt đèn rồi leo lên giường.

Từ đầu tới cuối Hứa Thanh Ly chưa từng rời mắt khỏi Trần Túy.

Thẳng đến khi người cũng nằm lên, anh mới bừng tỉnh, cái này, là muốn ngủ chung?

Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm Trần Túy, Trần Túy không đẩy ra, ngược lại xoay người tìm tư thế thoải mái.

Tiếng hát ôn nhu vang lên, Trần Túy ngâm nga một bài hát ru ngủ, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Thanh Ly.

Nhẹ nhàng, yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.