Đăng nốt chương này thôi
Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: Dao Quang 42.
Giang Dã từ ngục giam đi ra ngoài, chờ một hồi đã có người hầu đi tới, hắn khom lưng hành lễ, nhỏ giọng nói: “Trung tướng, chủ thượng mời ngài đến tẩm điện một chuyến.”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường từ xung quanh, Giang Dã nhếch môi cười, ném khăn tay dính đầy máu cho người hầu bên cạnh, “Lúc Are chơi đùa đôi mắt bị thương, không cần báo cáo lên đâu, tôi nghĩ Are cần sự giúp đỡ của mấy người.”
Are là một con chó sói anh nuôi, hai ngày trước nó bị một con husky cướp vợ rồi còn bị đánh cho hư mắt trái. Thế giới này kỹ thuật y học tiên tiến, thay con mắt mù đó thành mắt người cũng không phải là không thể.
Cái câu này vừa thốt ra, mấy binh lính người hầu lén nhìn Giang Dã lập tức cúi đầu xuống.
Lời này nói được làm được đấy, đừng có tưởng hắn nói đùa, thủ đoạn của người này rất tần nhẫn. Nghĩ lại mấy tiếng thét thảm thiết trong ngục giam lúc nãy, bọn họ ở bên ngoài nghe mà sợ tới nỗi linh hồn sắp lên tới thiên đường.
Giang Dã nhìn một đám điếng hết cả người, đi thẳng tới điện Barlow.
【Có ai biết số phòng của Tinh Chỉ không, tui không muốn thấy người này, tui lên mạng tinh tế chạy hơn nửa ngày cũng không tìm thấy con trai】
【Thôi nghỉ đi, bây giờ chỉ còn cách ngồi xổm ở đây chờ con trai thôi】
【Anh không phải nói mãi không bỏ rơi con trai sao, đồ thứ lừa đảo】
【Thăng chức làm giàu tới mạng người luôn, tra nam là zậy đấy, so với bây giờ còn tốt chán】
【Giang Dã anh làm sỉ nhục ngành của chúng ta】
【Tui nghe bạn thân cằn nhằn mà tới đây, không hiểu mới hỏi nhe, cái người này thiệt coi Đại hoàng tử đó là nam sủng hể?】
Giang Dã cố tập trung tinh thần, làm lơ làn đạn ngày càng nhiều phía trên đầu.
Mấy ngày nay số người trong phòng phát sóng tăng cao tới mức chưa từng có, lúc trước dù có chửi thì vẫn có mấy câu khen chen vô chung, bây giờ toàn màn hình đều là mấy câu khịa cùng mắng chửi.
Bời vì thực sự là anh có lỗi với Giang Chỉ.
Hệ thống nhìn số người tự nhiên tăng vọt lên thấy mình có chút phê cần, nó vui vẻ dùng cái giọng điện tử ợ mấy tiếng.
Giang Dã: “Mày muốn tao bị ngũ mã phân thây lắm hử?”
Hệ thống: “Tôi không có nghĩ như vậy.”
Giang Dã: “Đừng có mà cười trên nỗi đau của người khác.”
Lúc tự anh đẩy Giang Chỉ xuống vực thời gian đã qua ba tháng, thời gian ba tháng đó đối với Giang Dã trôi qua cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Hệ thống giúp tuyến thời gian chạy nhanh hơn, trực tiếp chạy tới mấy ngày sắp gặp lại nhân vật chính.
Ba tháng nói lớn thì vẫn không lớn lắm, hệ thống tốt bụng kể giản lược lại cốt truyện.
Quân chủ Tinh Diệu đế quốc vẫn là Barlow, nhưng người chân chính nắm quyền là Mammon phu nhân.
Sau khi Giang Dã giết nhân vật chính hoàn thành nhiệm vụ chỉ mình anh trở lại hoàng thành, đến cùng ngày hôm đó xảy ra chuyện gì không ai biết cả, thậm chí cả anh cũng không rõ.
Sau khi đẩy Giang Chỉ xuống vực, bởi vì cơ thể mệt mỏi mà ngất xỉu, lúc tỉnh lại đang ở trên xe ngựa đi về phía hoàng thành, bên cạnh không có một người quen nào.
Sau đó nhờ hệ thống giải thích, tin tức mấy thị trấn nhỏ bị lây nhiễm tang thi bị truyền ra ngoài, biên giới bị phong tỏa trở thành khu vực bị cấm.
Hoàng tử nhỏ Tinh Chỉ từng được quân chủ trước sủng ái nhất bị định tội, là người gây ra bùng nổ virus tang thi.
Giang Dã không ngờ được, nhưng Mammon phu nhân nắm giữ chứng cớ, mọi người đều tin lời bà ta.
Càng buồn cười là khi Giang Dã trở về phải mang theo thuốc ức chế virus tang thi, được mọi người tôn như thần.
Chỉ có anh biết, tất cả những chuyện này đều là một âm mưu, là Barlow và Mammon đã bố trí âm mưu này.
Muốn anh giết người là bọn họ, truyền tin anh đã nghiên cứu ra một loại thuốc căn bản không tồn tại cũng là bọn họ. Chẳng qua anh chỉ như kẻ nhặt rác trong vở kịch của bọn họ, cứ tưởng bản thân đã nhặt được món hời rồi.
Mấy ngày nay trong hoàng thành có thêm một lời đồn, cái tên bác sĩ phong lưu đó rốt cuộc cũng yêu đương, mà người trị được hắn là quân chủ Barlow.
Lúc Giang Dã nghe được cái tin này suýt ối luôn rồi, bọn họ lại nói cứ như thật. Thực tế là ngầm nói anh thành nam sủng của tên Barlow.
Trừ ký ức của tên bác sĩ, trong ấn tượng của anh cũng chỉ gặp Barlow có hai lần. Một lần là lúc trở về, một lần nữa là mấy ngày trước anh đang phạt một tên phạm nhân, Barlow trùng hợp đi ngang qua, bị dọa trốn đi luôn.
Một tên quân chủ gan nhỏ lại vô dụng, sao lại có liên quan tới anh được?
Là ai đồn? Đúng là lớn gan muốn làm loạn mà!
*
Màn đêm xuống, đại điện Tinh Diệu vẫn nguy nga trán lệ. Giang Dã vào đại điện, cung nhân xung quanh từ lúc anh vào lập tức tất cả đã khom lưng lui xuống.
Ở giữa phòng là một giường lớn hai người nằm, lụa trắng từ trần nhà buông xuống. Quân chủ Barlow ngồi trên giường, mái tóc ngắn mài vàng bắt mắt, đôi mắt sắt bén, ngũ quan tinh xảo, như tác phẩm xuất sắc nhất trong khu triễn lãnh nghệ thuật.
Dù là Giang Dã cũng không tìm được một khuyết điểm nào.
Không hổ là người cùng cha khác mẹ với Giang Chỉ, vẻ ngoài đúng là có đẹp. Nhưng so với Giang Chỉ không có phần dịu dàng đó, có cảm giác trưởng thành hơn.
Khác với ấn tượng Barlow lúc trước, cái người này không còn nhát gan như lúc gặp ở ngục giam, ngược lại có loại cảm giác kì lạ không nói rõ được.
Bây giờ người này chả có chút uy nghiêm của bậc quân vương cả, áo lụa màu vàng bị nhăn, lôi thôi chịu không được. Gã nhìn Giang Dã ngoắc ngoắc tay, gọi: “Bác sĩ, anh lại gần chút.”
Giang Dã nghe theo lại gần, Barlow cười, thái độ ôn hòa này làm giảm khoảng cách của vua tôi.
Barlow xoa cổ, thở dài: “Bác sĩ, cơ thể ta không thoải mái, anh có thể giúp ta kiểm tra không?”
Giang Dã: “Ở đâu?”
Mỗi lần Giang Dã đụng phải người bệnh, đều cho hệ thống tự động điều khiển cơ thể, dù sao anh chỉ là một sát thủ, không phải toàn năng thật.
Theo thói quen Giang Dã định lấy găng tay đeo lên, đột nhiên Barlow nắm lấy tay anh, hai bàn tay chạm nhau. Ngón trỏ Barlow để trên mu bàn tay anh xoay vòng, ý trêu đùa rõ ràng.
“Đối với bệnh nhân nào anh cũng đều lạnh nhạt vậy sao?”
Trong nháy mắt đại não Giang Dã chết máy, không hiểu hỏi hệ thống: “Tên này bị gì vậy?”
Hệ thống ấp úng, nói thật uyển chuyển: “... Hay nhìn anh quá mệt mỏi, tính cho anh đồ dưỡng tay?”
Giang Dã: “Mày tưởng tao thiểu năng hả? Ai mà dưỡng tay như vậy?”
Hệ thống: “...”
Giang Dã: “Nói thật đi.”
Hệ thống: “Căn cứ vào phản ứng nhịp tim của tên này, chắc là vừa ý anh đó.”
Cho nên mấy lời đồn trong hoàng thành là thật? Anh với tên này có một chân? Tự mình anh sao anh lại không biết?
Cái kịch bản này không nhét mấy tên đàn ông thì không diễn được nữa hả? Hay là do tên bác sĩ này tình sử quá phong phú?
Hệ thống: “Không phải, lần này là gã vừa ý anh.”
“Sao mà vừa ý?”
Trong kịch bản ban đầu, Barlow và tên bác sĩ này quen nhau từ nhỏ, hai người đã sớm có một chân rồi, không phải như bây giờ!
“Bác sĩ, sao anh không nói chuyện?” Ngón tay Barlow vẫn còn để trên mu bàn tay anh, nhướng mày nhìn Giang Dã, “Nghe nói lúc còn ở Victoria, anh rất thích cái tên em trai phế vật của ta?”
“Thích? Chủ thượng có phải ngài có hiểu lầm gì không?” Giang Dã bình tĩnh đáp lại, cẩn thận rút tay ra.
【Mẹ mày mới phế vật, mày dám nói con trai tao? 】
【A aa, tiện dân tới hết rồi, Giang Dã anh để tay ở đó, mắt ông đây nổi mụn lẹo luôn rồi】
“Ta kêu anh giết em trai ta, có phải hối hận rồi không, hận ta?” Barlow đối với lời từ chối của anh rất thất vọng.
Giang Dã: “Tôi sẽ không hối hận vì chuyện đã làm, tôi chỉ nghe lệnh của chủ thượng.”
Barlow hài lòng, bàn tay chuyển đến vạt áo trước của Giang Dã, hắn cởi cúc áo thứ nhất, ánh mắt vừa thẳng thắn vừa nóng bỏng, “Bác sĩ, chắc anh đã nghe những lời đồn đó rồi.”
“Đã nghe.” Giang Dã trợn mắt, anh rất muốn chém dứt bàn tay của thứ hàng này, nhưng không được.
“Anh biết ai truyền không?”
Barlow không đợi anh trả lời, trực tiếp nói, “Là ta.”
Hai mắt Giang Dã mở lớn, giả vờ ra vẻ kinh ngạc, thật ra trong lòng cảm thấy nhạt nhẽo, hỏi một cách đầy ngờ vực: “Tại sao?”
Barlow cười khẽ: “Bác sĩ, ta đã nói như vậy, anh còn không rõ sao?”
Barlow và tên bác sĩ này đã quen biết nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nảy sinh tình cảm.
Ngày nghe tin Giang Dã từ biên giới trở về, gã tự mình đi đón. Đi theo gã là kẻ dưới quyền muốn giết Giang Dã diệt khẩu, cho tới khi thấy được dáng vẻ phong trần mệt mỏi nhưng không giấu được vẻ đẹp của Giang Dã, Barlow kêu người trước đừng ra tay.
Chỉ một tháng ngắn ngủi Giang Dã đã thay đổi rất nhiều, càng thêm trưởng thành, so với lúc trước càng hấp dẫn người khác.
Gã nghĩ không ra đây là cảm giác gì.
Sau mấy ngày, gã đang đi dạo hoa viên, nghe được người phía dưới nhắc nhở, trùng hợp Giang Dã đang ở pháp trường bên cạnh xử lí phạm nhân.
Vẻ tàn nhẫn của tên bác sĩ này không phải là lần thứ nhất gã thấy, nhưng lại là lần đầu tiên gã cảm thấy hứng thú.
Giang Dã cầm thanh chủy thủ mà anh thường dùng, mũi dao sắc bén di trên người phạm nhân làm bong từng lớp thịt, anh vẫn luôn như vậy, xem nhẹ sống chết, ra tay không chút do dự.
Lông mày dưới mũ sắc nét, gương mặt tuấn mỹ như được tạc tượng ẩn nét lạnh lùng, như bông tuyết chưa bao giờ tan chảy. Lúc gã đang nghĩ như vậy, thì dường như Giang Dã lại khác với những gì gã tưởng tượng.
Anh sẽ chỉ dạy các binh lính cách để tránh những điểm yếu hại trên cơ thể, trong lúc anh nói chuyện vẻ lạnh lùng ấy biến mất, khóe miệng mỉm cười, chỉ mấy giây tan biến không chút dấu vết, nụ cười bất cần đời đó lại đánh trúng trái tim Barlow.
Yêu là gì, không có có câu trả lời cụ thể nào cả, là nắng ấm vừa phải, là như gió xuân ấm áp. Tóm lại, tất cả những tiêu chuẩn mà gã nghĩ là lãng mạn.
Gã nhìn từng ngón tay thon dài của Giang Dã chạm lên cơ thể của phạm nhân, người hầu đi bên cạnh lại sợ hãi không dám nhìn.
Giang Dã lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại đẹp đến nỗi không nỡi dời tầm mắt. Gã đột nhiên sinh ra một cảm xúc ghen ghét.
Sao đôi tay đó lại phải làm những chuyện như thế này.
Nếu có thể đôi tay ấy phải chạm vào phải là gã mới đúng.
Lúc gã còn đang ảo tưởng, đột nhiên Giang Dã lại ngẩng đầu lên, đôi mắt lam sâu thẳm nhìn gã, tim Barlow đập loạn xạ, suýt chút nữa là bỏ chạy.
Hai ngày để gã tỉnh táo lại, theo bản năng không dám gặp Giang Dã, chỉ có thể nhớ người này ở trong đầu.
Gã nghĩ, đứa em trai vô dụng kia của mình còn có thể hầu hạ Giang Dã. Gương mặt này của gã để làm gì, trước khi bị kẻ khác chỉ trích, gã phải ở bên cạnh Giang Dã.
Đế quốc lại không cấm cùng đàn ông lập gia đình, gã có thể phong Giang Dã thành hoàng phi, dù sao cũng không ai biết gã ở dưới.
Tối nay, gã lại nhớ Giang Dã, không nhịn nổi nữa, kêu người hầu đi tìm anh.
“Bác sĩ, ta với Tinh Chỉ ai đẹp hơn?” Barlow cởi hết các cúc áo khoác của anh, ánh mắt trêu chọc.
Vấn đề này giống như bà mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết hỏi gương thần coi ai là người phụ nữ đẹp nhất thế giới vậy.
Mà cái tên này không biết, da gà của anh bắt đầu nổi lên rồi.
Vừa rồi, hệ thống mở cho anh một cánh cửa, đem những thay đổi của Barlow đối với anh phân tích rõ ràng.
Giang Dã và hệ thống im lặng.
Nếu để tên này biết, anh chắc chắn phải tự kỉ luôn!
Giang Dã: “Tao chưa thấy ai biến thái hơn tao.” Tên này lại đi ảo tưởng, người đó lại là anh!
Hệ thống: “Anh cũng tự biết bản thân mình quá đó.”
Nội tâm Giang Dã đầy phức tạp nhìn cái tên quân chủ đang cảnh xuân nhộn nhào.
Nếu không đánh cho gã ngất đi hay thôi miên gã, trừ nhân vật chính, ai anh cũng không muốn hiến thân đâu.
Lúc Giang Dã còn đang xoắn xuýt, đột nhiên tên trước mặt ngẹo đầu té xuống giường.
Giang Dã cau mày nhìn gã, “Tên này bị gì?”
Hệ thống: “Là súng gây mê.”
Súng gây mê dùng để đối phó động vật lớn, khi bị ghim vào lập tức sẽ thấm vào cơ thể, người bị gây mê chóng mặt sẽ không cảm giác được có gì khác thường, đây là đồ vật bị cấm.
Là ai đây?
Hết chương 13.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tên Barlow này quả nhiên là anh ruột của cậu, mấy thứ ngấm trong máu sẽ không lừa được ta đâu
Tinh Chỉ: Cút