Chưa đầy nửa phút liền đón nhận cô là một cỗ lực đạo cường hãn tới mức đau đớn, người đàn ông nắm cổ tay cô kéo ra sau đó không đợi cô phản ứng liền bắt lấy cần cổ nhỏ bóp chặt.
Cố Tư Vũ đau tới hít vào một ngụm khí lạnh, cổ như muốn gãy nát vụn bởi vì sức của hắn, từng trận đau đớn tê dại truyền lên đại não. Tu Thần Khước hơi chau lông mày rậm hình kiếm, ẩn dưới những sợi tóc đen huyền rủ trước trán là cặp mắt đen sâu thẳm giống như vòng xoáy to lớn ánh lên tia sắc lạnh lẽo đâm thẳng vào cơ thể cô.
Ngực cô bởi vì thiếu không khí mà phập phùng, hoảng sợ nhìn hắn ta, sao lại đột nhiên trở nên như này? Đôi mắt kia của hắn thật vô tình, giống như là muốn giết chết cô vậy, giống như là muốn vằm thây cô ra hàng trăm ngàn mảnh.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, không thể nào mà hít thở, hắn lại không có ý định thả cô ra. Ở khoảng cách gần như vậy Cố Tư Vũ mới hoảng hồn nhận thấy, hắn ta như thế này so với kiếp trước đây thật giống nhau.
Không đúng, đây mới chính là hắn ta...
Cô ở bên hắn ngoan ngoãn lâu như thế lại đem hắn triệt đuôi coi thành nhân loại, quên mất bộ dạng thật của hắn chính xác là như vậy...
Bên cạnh Adam đã sợ tới mức lòng như tro nguội, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản “Tu tiên sinh, ngài lưu tình.”
Hắc Huyền Bạch cũng không kém phần, mồ hôi phủ thành tầng lớp trên trán nhẵn, mơ hồ chưa tiếp nhận được việc gì đang diễn ra. Tại sao ông chủ đột ngột đối với Cố tiểu thư coi như xa lạ thế này?
Khoé miệng đẹp gần mức không tì vết của hắn lạnh lùng tạo thành một đường thẳng, toàn thân tản ra hàn khí giống như kim ti lung, xương cốt đàn ông thật chắc dồn toàn bộ sức lên cần cổ nhỏ của cô. Giống như chỉ cần dùng thêm chút lực liền bóp chết cô ngay tại chỗ này, hắn hơi híp híp mắt đối diện với khuôn mặt to vừa bằng bàn tay của cô, giọng nói thật muốn đem người khác tống giam vào hầm ngục, khiến cô toàn thân phát đau đớn, linh hồn run lên từng trận lẩy bẩy.
“Cô là ai?” Lạnh lẽo xa cách, tới mức đôi tai phải rớm máu.
Một câu thôi làm trái tim cô giống như ngưng đập, bắn lên treo lơ lửng trên cuống họng.
Tất cả cảm xúc ngổn ngang của Cố Tư Vũ đồng thời nghẹn lại tựa cái bánh xe lớn cán qua, trong đầu óc duy nhất chỉ văng vẳng lời nói tuyệt tình của hắn, huyết dịch đông cứng không thể nào mà lưu thông...
So với cảm giác đau đớn thân xác mang lại, linh hồn cô còn đau đớn hơn.
Lúc này Phổn Sát rốt cuộc từ đâu tiến đến rất nhanh bắt lấy cổ tay hắn ta “Chủ nhân, xin dừng lại.”
Tu Thần Khước nâng mí mắt quyét qua anh, không gian chung quanh theo tâm tính người đàn ông kéo xuống bao trùm bởi sự quỷ quái, lông mày kiếm rậm rạp của hắn thả lỏng.
Rốt cuộc, bàn tay to lớn buông cần cổ cô ra.
Cố Tư Vũ như được giải thoát bên bờ vực của cái chết, ngồi thụp xuống trên nền nhà lạnh ngắt ôm lấy miệng ho lên sù sụ mấy tiếng liên tục thở gấp cố gắng từng chút một tiếp nhận luồng khí lớn tràn vào khoang phổi, mặt mũi đỏ gay gắt.
Dưới sự kinh hoàng thất thố của Adam và Hắc Huyền Bạch, ông chủ thế nào lại không nhớ được Cố tiểu thư? Chẳng lẽ đây là di chứng của việc chữa trị mà Lục Thiếu Sơ nói...
Người đàn ông thần thái nhàn nhạt ngồi xuống ghế lông thú, tựa như bậc đế vương cao cao tại thượng nhìn xuống một tên nô tài hèn mọn. Đôi con ngươi hắc diệu thạch không mang tình cảm nhân loại, như muốn bằm vạn đoạn cô, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cố Tư Vũ hai cầu vai nhỏ bé bất tri bất giác run lên bần bật từng hồi, cuối cùng sống sờ sờ mà lần nữa cảm nhận loại tình huống này. Cô quỳ dưới gót giày hắn, như bông hoa khô héo lụi tàn, nước mắt liền tục đua nhau trào xuống trên má, thất thần nhìn mũi giày da đen bóng kia, hắn lại quên cô?
Quên cô rồi sao...
Tròng mắt hắn chằm chằm quan sát cô, tựa nhát dao sắc cứa lên da thịt cắt ra từng miếng, cuối cùng khe khẽ híp lại. Khẽ giật khoé miệng lãnh đạm nói.
“Ngẩng đầu lên.” thanh âm không chút từ tính từ trên đỉnh đầu cô truyền tới.
Cố Tư Vũ giật mình, run run theo lời hắn đem đầu ngẩng lên nhìn ngũ quan quen thuộc nghiêm nghị của người đàn ông, bàn tay vô thức vo chặt vạt áo thành nhăn nhúm.
Mắt đẫm lệ, đối diện với hắn ta, thật khó khăn mở miệng giọng cất giọng nghẹn ngào “Thần Khước...”
Mơ hồ lời nói của cô còn chưa hoàn thiện lập tức từ phía huyền quan trông thấy một nữ nhân đi vào. Sững sờ nhận ra, nữ nhân kia không ai khác chính là Lãnh Ly.
Lãnh Ly, thanh mai trúc mã của Tu Thần Khước, cô ta sao lại ở chỗ này...
Không lẽ hai người bọn họ trở về cùng với nhau sao?
Trân trối nhìn một loạt hiện cảnh phát sinh, Lãnh Ly không kiêng dè ngồi lên trên ghế lông thú bên cạnh Tu Thần Khước, thân mật vòng tay qua ôm lấy eo của hắn. Mà quan trọng, Tu Thần Khước lại không có phản ứng gì hết.
Nếu là bình thường, hắn ta ngay cả nói chuyện cùng nữ nhân cũng không có, kiếp trước ngoại trừ cô thì bất cứ ai cũng đừng hòng đến gần hắn trong phạm vi nửa mét...
Bây giờ lại đối với Lãnh Ly dung túng?
“Khước, cô ta là ai vậy?” Lãnh Ly nỉ non nói lời kéo dài, còn quyét ánh mắt qua nhìn cô.
Trong nhất thời toàn thân cô đông cứng lại không thể nào mà nhúc nhích, trái tim tựa như bị một gã khổng lồ bóp chặt tới be bét máu. Không cách nào rời khỏi thân ảnh hắn ta, giống như trúng tà.
Tu Thần Khước hờ hững nhìn qua cô, nhàn nhạt phun hai chữ “Không biết.”
Cố Tư Vũ đem mặt cúi gằm, nước mắt không ngừng tuôn trào ra.
Ba tháng nay, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh Lãnh Ly hay sao...
Cô nắm chặt hai bàn tay tới móng cắm sâu vào da thịt đau tới trắng bệch, trong lòng có chút ghen tị dấy lên. Giống như biết được bản thân vốn dĩ là được độc nhất sủng ái, đột nhiên bị đoạt mất.
Phổn Sát tốt bụng đỡ cô ngồi dậy khỏi trên nền sảnh, Cố Tư Vũ loạng choạng muốn ngã lại may mắn được anh ta ôm vào trong lòng.
Adam cùng Hắc Huyền Bạch thật sự rất muốn nói đỡ giúp cho cô, nhưng lại không dám mở miệng chỉ có thể ngậm ngùi đứng một bên. Adam nhặt lên cái túi xách ở trên nền, cẩn thận đeo vào bên vai cô.
“Cố tiểu thư, cô trước hết tránh đi một lát, tôi sẽ giải thích giúp cô hiểu.” Lúc lướt qua tai cô cậu thì thầm nói nhỏ.
Cố Tư Vũ rốt cuộc tìm lại được hồn phách của mình, đau lòng nhìn qua Tu Thần Khước cùng Lãnh Ly, môi mỏng bất tri bất giác mím thật chặt run run muốn nói nhưng không nên lời.
Hắn, thật đã quên cô rồi sao?
Cô dựa vào người Phổn Sát, được anh ta đưa trở về phòng, anh hơi nhíu mày nhìn vết bầm tím trên vùng cổ của cô, hơi đau lòng mà mở miệng nói “Ta bôi thuốc giúp cô.”
Cố Tư Vũ thất thần ngồi ở trên mép giường, để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Phổn Sát cũng không muốn đánh động cô, lẳng lặng bôi thuốc mỡ lên vết bầm tím.
Không gian yên ắng lạ kỳ, trong lòng đều đã chuyển lạnh ngắt, cô lên tiếng, giọng khô khốc “Phổn Sát.”
Phổn Sát ngưng lại động tác, mắt xám ám khói hướng cô nhìn chốc lát rồi lại tiếp tục bôi thuốc, không nhanh không chậm “Ừ.” Một cái.
“Tôi phải làm gì bây giờ?” Phải làm gì đây...
Cô giống như trải qua cảm giác bản thân bị thất sủng, thật khó chịu, khó chịu tựa hàng vạn con kiến trong thâm tâm đang cắn xé.
Sau đó, không kiềm chế được liền bưng mặt khóc nấc lên. Hắn quên cô rồi, cô đối với hắn không còn giá trị gì hết...
Phổn Sát không biết từ lúc nào thật nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc đen mượt của cô. Giọng nói mang theo sự dỗ dành “Được rồi.”
Cố Tư Vũ giống đứa trẻ, ở trong lòng anh khóc tới độ đau thương.
Hoá ra, điều khiến cô khó chịu nhất không phải là ở bên cạnh hắn ta, mà chính là, đột ngột một ngày nào đó hắn ta không còn cần cô nữa, coi cô như thể người xa lạ.
Hoá ra, cảm giác bất lực nhất, đau lòng nhất lại chính là ánh mắt vốn lúc nào đối với cô cũng thâm tình như thế trở nên lạnh lẽo đạm bạc...