Cố Tư Vũ câu lên khoé môi, mặt mũi tràn ngập tức giận nhìn anh ta, con người này sao lại so với chủ nhân của anh cục súc hơn nhiều như thế chứ hả?
“Tôi đồng thời cũng là được chủ nhân của anh yêu thích, anh có thể đối với tôi kính trọng chút không?”
Phổn Sát trào phúng cười một tiếng trầm thấp “Nữ nhân não hỏng như cô không có tư cách đó.”
“Anh...!” Cố Tư Vũ tức giận tới nỗi không thốt nổi lên lời.
Trong không khí đột ngột lúc này reo vang mấy tiếng, điện thoại sáng ngời ở trên phía đằng trước liên tục nhấp nháy một dãy số khiến nhanh chóng rời sự chú ý liếc xéo qua, khôi phục lại tinh thần căng thẳng trước sau như một.
Đại ma đầu thế nào lại gọi tới?
“Anh yêu, có chuyện gì sao?” Cố Tư Vũ nhanh nhẹn bắt máy áp lên tai nghe, cô cố gắng nặn ra một nụ cười điều chỉnh giọng nói sao cho thoải mái nhất.
Từ đầu dây bên kia nghe thấy tiếng gõ tay nhịp nhàng quen thuộc của hắn ta va vào vật cứng, cô nhất thời khẩn trương, không phải là trái gió trở trời gì đó chứ?
“Phổn Sát có đến đón em hay không?” Giọng nói người đàn ông trầm trầm đều đặn.
“A?” Cố Tư Vũ ngạc nhiên đánh mắt qua nhìn nam nhân lái xe bên cạnh “Có a, anh ta là đang hộ tống em.”
Mơ hồ câu trả lời của cô vừa mới rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng kia của Phổn Sát quyét qua khiến cho cô gai gai rét một trận...
Tổ tông nhà anh! Tôi cái gì cũng không làm phiền anh, anh lại trưng ra cái mặt muốn giết tôi làm gì?
Cố Tư Vũ tự nói trong lòng, cô đường đường cũng là vai trên của anh ta, anh ta đáng lẽ ra phải đối với cô kính trọng giống như chủ nhân mình. Đằng này chỉ muốn ám sát cô là thế nào? Thật lòng muốn kể khổ với Tu Thần Khước nhưng lời nói vừa ra tới miệng đã nhanh chóng nuốt vào, cô cho rằng vừa mới mách lẻo đã bị tên cổ quái này băm chết ngay tức khắc đi.
“Ngoan ngoãn chờ tôi trở về.” Tu Thần Khước không lạnh không nhạt nói xong câu này liền đem điện thoại cúp đi mất.
Cố Tư Vũ nhìn chằm chằm màn hình đen ngòm, thật là chủ tớ nhà các anh lúc nào cũng khiến người khác phát điên lên được mà...
Với tốc độ lái xe của Phổn Sát, không đầy hai phút đồng hồ đã về được đến dinh thự Tu gia.
Anh ta cũng không nhiều lời sau khi thả cô trước khu cẩm viên liền lái xe rời đi. Cố Tư Vũ thầm mắng anh ta trong lòng bảy bảy bốn mươi chín lần, đúng thật là tên cổ quái!
“Cố tiểu thư đã trở lại, cô có muốn dùng điểm tâm không ạ?” Người hầu trông thấy cô liền lên tiếng nói.
Cô xua xua tay “Không cần đâu, buổi tối tôi sẽ ăn.” Rồi nhanh chóng đi lên trên lầu.
Bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào, cô lười biếng quăng chiếc ba lô qua một bên rồi nằm phịch xuống nệm, trái tim trong lồng ngực đã trở về đúng quỹ đạo đập đều theo nhịp.
Không gian trầm lắng, Cố Tư Vũ mông lung nhìn trần nhà thạch cao trắng sáng suy nghĩ qua một chút về đoạn thời gian này xảy ra những biến cố gì. Thời gian Tu Thần Khước rời đi này đại khái kiếp trước cô không chú ý cho lắm cho nên cũng không nhiều ấn tượng, chỉ nghĩ hắn công tác hoặc có việc gì đó mà thôi. Nhưng kỳ lạ là suốt ba tháng sau đó hắn mới trở lại, khi trở lại cô cũng không gặp mặt hắn trong dinh thự suốt thời gian rất dài, có mấy lần liên lạc với Adam nhưng đều bị ngắt kết nối.
Có khi nào hắn ta xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Cố Tư Vũ suy đi nghĩ lại vẫn là thấy không thể nào có khả năng này, kiếp trước suốt tám năm sống cạnh hắn cô chưa từng trông thấy hắn bị thương hay gặp bất cứ khó khăn nào cả.
Chắc chắn là như vậy, Cố Tư Vũ lôi máy điện thoại ra chơi game một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...
Sắc trời mờ mịt chuyển màu tối cũng là lúc nhóm người Tu Thần Khước vừa đặt chân tới tiểu bang California.
Chiếc phi cơ đen ngòm hùng hồn từ trên bầu trời đáp xuống sân thượng của một toà nhà cao ốc toạ lạc nơi thành phố lớn nhất của tiểu bang và cũng như lớn nhất Hoa Kỳ, Los Angeles, tiếp giáp với quận Bernarnido và quận Ventura nằm ở phía nam.
Một màn bụi xoáy lên cuồn cuộn bao phủ khắp không gian đang chạng vạng tối đen, trên phi cơ chuyên dụng Hắc Huyền Bạch bước xuống trước, Tu Thần Khước đi chính giữa và Adam hộ tống phía sau cùng trên tay xách theo cặp hành lý.
Người đàn ông cao gần một mét chín mươi, uy nghiêm lãnh đạm như ngọn thái sơn di chuyển xuống. Khi vừa vặn mũi giày da của hắn ta vừa chạm đất cũng là lúc màn bụi tan dần đi hiện ra nguyên cảnh trên khu sân thượng rộng lớn chọc trời đoàn người ngay ngắn xếp thành hai hàng dài đang đứng cúi đầu thật thấp, khung cảnh ngoài tiếng gió rít và tiếng động cơ của cánh quạt trực thăng ra thì không pha trộn thêm bất cứ tạp âm nào khác.
“Tu tiên sinh, cung nghênh ngài tới Los Angeles.”
Hắn bước đến bước chân thứ ba, nhất loạt bọn họ đồng thanh cung kính mà chào.
Tu Thần Khước thậm chí không thèm nhìn qua bất kể người nào, thẳng tắp đi hướng phía huyền quan.
Bên trong toà nhà chọc trời này lại chính là nơi tụ tập những tay ăn chơi khét tiếng của Hắc Đạo cũng như những kẻ có máu mặt trên thương trường. Trong ánh đèn xa hoa hoà lẫn cùng tiếng nhạc đung đưa không dứt hương vị nồng nặc của nước hoa lan tràn quấn quanh lấy đầu óc người khác, mùi của rượu vang nồng và mùi của những khối thân thể cọ xát vào nhau tạo nên bầu không khí tạp chất ở nơi này, còn được gọi là Sheraton sòng bạc và đồng thời cũng là hộp đêm nổi tiếng.
Người đàn ông vừa bước vào lập tức náo nhiệt ồn ào trong giây phút giảm xuống...
Hắn ta quyét ánh mắt thâm u nhìn một vòng chung quanh, sau đó vừa vặn dừng lại ở góc tối phía sau bàn đánh bạc, trên cơ thể người nam nhân.
Không nhiều lời dưới sự dè dặt nhìn tới lui của đám người chung quanh, Tu Thần Khước trực tiếp đi qua hướng đó, Hắc Huyền Bạch cùng Adam cũng theo sát phía sau.
Cách nam nhân đang ngồi chừng năm bước chân ngay lập tức một tên cảnh vệ lực lưỡng đã ngăn chặn hắn lại “Tiên sinh, xin dừng bước.”
Đồng thời cảnh vệ rất nhiều bao vây lấy bốn người bọn hắn.
Tu Thần Khước ngay cả một cái nhíu mày còn không có, ngũ quan sắc nét lạnh lùng chăm chú nhìn về hướng góc tối nam nhân bí ẩn kia đang ngồi, Hắc Huyền Bạch tiến lên đằng trước không cần hắn ta ra lệnh đã dùng động tác mắt thường không dễ thấy được họng súng vô tình dí vào sườn tên cảnh vệ.
Bang một tiếng dứt khoát, viên đạn găm sâu vào vùng bụng tên cảnh vệ, máu tươi phun ra ngoài cùng cỗ hương vị tanh nồng mấy chốc ngập tràn khắp căn phòng.
Ngay tức khắc hai tên cảnh vệ lực lưỡng kia ngã khuỵ xuống nằm dài trên nền đá hoa, mắt trợn trừng đầy lời trăn trối.
“A...!”
Tiếng thét chói tai của các quý bà vang lên, Hắc Huyền Bạch giơ cao khẩu súng bạc xoay thành vòng chung quanh như thể nói đạn không có tình. Mấy người đàn ông áo đen đứng nhanh dậy, tạo thành hàng chắn trước mặt Tu Thần Khước bảo vệ kẻ đang ngồi phía sau kia.
Chỉ có hai khẩu súng giương lên, mà nhất loạt hơn bốn mươi con người lôi ra súng tỉa, chĩa về phía Tu Thần Khước cùng Adam đứng.
“Hạ vũ khí xuống!” Một tên cảnh vệ khác đe doạ nói, trên cái đầu trọc lóc của ông ta có xăm hình xăm con hổ lớn. Dáng vẻ hung tợn dữ dằn muốn áp đảo hắn.
Tất nhiên Tu Thần Khước không thèm để ông ta lọt vào mắt, dường như chung quanh mọi thứ chẳng liên quan gì đến mình, đôi con ngươi hắc diệu thạch từ đầu tới cuối chỉ chăm chú quan sát người phía trong kia.
Hắc Bạch nhanh như chớp lên nòng súng lần nữa, ngón trỏ có ý định chuẩn bị bóp cò bắn chết tươi tên đầu hổ kia, thì thanh âm trầm thô trọng đầy uy quyền của Tu Thần Khước mới mang vẻ lười nhác cất lên.
“Dừng tay.”
Mơ hồ lời nói của hắn vừa hạ xuống, Hắc Bạch và Hắc Huyền lập tức buông vũ khí lùi về đằng sau mấy bước chân.
Đám người kia cũng không dám hành động ngu xuẩn thêm, tên đàn ông đầu hổ e dè liếc nhìn kim chủ bài vẫn ung dung tự tại đánh bạc trong kia, rồi lại nhìn Tu Thần Khước không biết nên xử lý thế nào, ánh mắt của hắn doạ anh ta sợ mất mật...
Đôi con ngươi lạnh vô tình như biển sâu, thâm thuý chuyển đen xoáy sâu vào tâm can kẻ đối diện.
Ngoài lão đại của anh ta ra, đây là người thứ hai anh ta cảm nhận được luồng khí sắc đáng sợ này.
Tu Thần Khước hơi nâng lên chân lông mày, khoé môi bạc tình giương nhẹ lên thành đường trăng lưỡi liềm đầy thâm u quỷ dị “Lôi Báo, đây là cách cậu tiếp đón tôi sao?”