Cố Tư Vũ lật tấm chăn lên, chống tay xuống giường khó khăn mà ngồi dậy. Toàn thân đều cảm giác đau nhức rời rạc, hạ bộ bên dưới bị hắn hành hạ tới độ tê rát.
“Chết tiệt!” Cô rủa thầm một câu, vô lực ngồi thụp xuống nền nhà.
Trời xanh kia ban cho cô một lần nữa được sống lại, một lần nữa làm lại cuộc đời, cho cô quay về bên cạnh Tu Thần Khước.
Cô vốn một lòng một dạ yêu đương với Tử Sâm muốn cùng theo anh ấy cao chạy xa bay, nhắm mắt bỏ qua cái hôn sự bị gia đình ép buộc với Tu Thần Khước mà khiến cha cô uất ức nằm viện, mẹ cô hết lần này tới lần khác cầu xin cô quay về gia tộc kết hôn cùng hắn nhưng cô một mực muốn đâm đầu vào chỗ chết. Kết quả khiến cho Tu Thần Khước tức giận triệt để phá tan nát dòng họ nhà cô, cũng là phá tan tành cuộc sống tươi đẹp của cô.
Cố Tư Vũ chạm tay vào những vết hôn chằng chịt trên cổ, ở kiếp trước cô liều mạng chạy trốn khỏi Tu Thần Khước kết quả trước sau đều là thương tích đầy mình, bị giam cầm trong mấy tấc đất nơi này.
Chính vì vậy mà cô đều trút hết tức giận lên mọi thứ ở trong tầm mắt mình. Ngày ngày nhìn thấy hắn liền đè đầu cưỡi cổ làm loạn muốn rời khỏi đây, nguyền rủa hắn chết đi, nhưng ai mà ngờ đến cùng hắn vẫn điên cuồng cố chấp, cứng đầu cứng cổ giam cầm cô bên mình suốt tám năm trời đằng đẵng cho tới khi cô trầm mình xuống dòng nước lạnh ngắt kia chết đi.
Cô khẽ cười, cánh môi khô khốc đau rát nứt da chảy máu. Đưa tay chạm vào mấy vết sưng tấy trên miệng, đăm chiêu nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to tròn lấp lánh, hai hàng mi dài cong vút như cánh bướm nhẹ nhàng chuyển động, khuôn mặt nhỏ nhắn to hơn bàn tay một chút, ngoại hình của cô không được cho là tuyệt sắc nhưng đại khái vẻ ngoài lại tương đối thuận mắt.
Tu Thần Khước cái tính độc chiếm của hắn cao như vậy, không cho phép cô rời khỏi địa hạt quản lý của hắn nửa bước, lại càng không để cho cô tiếp xúc với người khác khiến cô sớm đã trở thành bản năng mà luôn đối đầu với hắn gay gắt.
Cái duy nhất cô không hiểu là tại sao với quyền thế và vẻ ngoài tuấn mĩ phi phàm của hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có việc gì phải cưỡng ép một đứa con gái chưa trưởng thành cái gì cũng tầm thường từ gia thế xuất thân đến ngoại hình như cô ở bên cạnh?
Cố Tư Vũ thở dài, phải rồi, hắn ta đâu phải con người bình thường? Hắn ta là một tên ma quỷ sống không hơn không kém.
Cô đứng dậy tiến tới phòng tắm xả nước đầy bồn rồi ngâm mình vào thư giãn một chút. Cảm giác mát lạnh khiến cô thư thái hơn, hai chân mày khẽ giãn ra, cô nhắm mắt khe khẽ hát một khúc nhạc, chơi đùa những cánh hoa dập dềnh trên mặt nước.
Một lúc sau Cố Tư Vũ ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc khăn xoa đầu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng mà đối với cô mà nói vốn chẳng có gì xa lạ cả, trước khi chết đi cô đã từng sống sờ sờ ở đây tám năm.
Lúc này cô vừa vặn trọng sinh quay về thời điểm mấu chốt của cuộc đời lần đầu phát sinh quan hệ với Tu Thần Khước. Khoảng thời gian này quan hệ giữa cô và hắn đúng là càng ngày càng căng thẳng nhưng chưa đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Căn phòng chủ đạo là màu xám khói ảm đạm, bày trí hết sức sa hoa, con người Tu Thần Khước tuy lạnh nhạt lãnh diễm nhưng hắn lại là một tên phô trương, với hắn cái gì cũng phải là cực phẩm, cái gì cũng phải lớn, dinh thự lớn, quyền lực lớn, địa hạt quản lý của hắn lớn.
Cô đưa mắt nhìn quầy rượu bày ở một góc căn phòng, đây là nơi trước khi cô trọng sinh đã chính một tay đập phá tan nát chỉ vì muốn gây chán ghét cho Tu Thần Khước để hắn thả cô đi, tuy nhiên hắn không hề để vào mắt, thậm chí sau đó còn không có ý định xây lại quầy rượu mặc dù đó là nơi mà hắn thích nhất.
Cố Tư Vũ vừa có ý định bước ra khỏi phòng, lập tức hai tên vệ sĩ đã nhanh chóng chặn cửa lại.
“Cố tiểu thư, ông chủ có lệnh cô không thể rời khỏi đây.”
Cố Tư Vũ ảo não thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ quay sang nói với đám vệ sĩ “Tôi chỉ xuống dưới lầu thôi, các anh có thể đi theo.”
Mấy tên vệ sĩ nhìn nhau vẻ nghi ngờ.
Nếu là cô ở kiếp trước chắc chắn là đang đại náo tra hỏi bọn họ có tư cách gì rồi làm loạn lên mặc dù kết cục đều là bị cưỡng chế.
“Vậy Cố tiểu thư, chúng tôi đi theo cô xuống lầu.”
Cố Tư Vũ thực sự bất lực nhìn bọn họ.
Cô xuống khỏi hành lang, đập vào tầm mắt đã thấy Adam thư ký riêng của Tu Thần Khước kiêm luôn chức vụ quản gia đối với trong dinh thự rất có quyền, anh ta đang nói gì đó với đám người hầu, Adam là một người rất tận tâm, cậu ta đối với Tu Thần Khước một mực trung thành.
“Cố tiểu thư.”
Đám người hầu nhìn thấy cô lập tức cúi đầu chào.
“Các người bàn bạc chuyện gì thế?” Cô nhìn Adam, tiện lời mở miệng hỏi.
“Thưa tiểu thư, chúng tôi là muốn bàn chuyện tuyển thêm người làm.” Adam điềm đạm đáp.
Cố Tư Vũ nhíu nhíu mày nhìn qua đám người hầu một lượt, sắc mặt họ đều không tốt mà cúi đầu.
“Tại sao? Những người làm cũ đâu?”
“Thưa tiểu thư, cô đã đuổi họ đi hết rồi.” Adam vẫn điềm đạm đáp, nhưng mà trong đầu anh ta lúc này đang thầm than.
Tiểu tổ tông à, không phải là do cô bức điên họ hay sao?
“Ách...” Cố Tư Vũ giật mình một cái, trước đây cô đúng là có làm những chuyện này, chỉ cần nhìn ai không vừa ý liền áp bức họ tới mức bỏ của chạy lấy người cho nên người làm đều rất để bụng cô.
Những lời đồn trong dinh thự đại khái chính là thế này “Từ khi cô ta vào đây không ngày nào không có chuyện. Thậm chí còn khiến ông chủ lúc nào cũng trong tình trạng có thể phát hoả.”
“A, vậy các người cứ tiếp tục đi, ha ha...” Cô cười gượng xua xua tay nói.
Adam có chút ngạc nhiên, nữ nhân của ông chủ hôm nay ăn nhầm thứ gì mà lại có thể chịu thuận theo như vậy?
Một tuần ít nhất tuyển người làm năm lần cô ta đều ý kiến lên xuống, lần này trở nên dễ dàng đồng ý?
Anh ta suy nghĩ một chút vẫn là không chắc chắn, liền thăm dò hỏi cô “Tiểu thư vậy về đầu bếp riêng của cô lần này có yêu cầu gì không? Hôm nay tôi đã sắp xếp những đầu bếp danh tiếng từ Đức đến, liệu cô có muốn đổi sang đầu bếp nước khác không?”
“À không, không cần đâu. Cứ theo anh đi”
Kiếp trước chế độ ăn uống của cô rất khắt khe, Tu Thần Khước đối với việc này dường như rất quan tâm.
“Vậy tôi đi sắp xếp.” Adam rủa thầm trong đầu, chuyện lạ? Cô ta vậy mà lại không làm loạn lên sao?