Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 58: Chương 58: Lệnh tịch thu tài sản




Cố Tư Vũ loay hoay trong nhà bếp thật lâu, thiếu điều đem khắp nơi làm nổ tan tành cuối cùng cũng làm ra được một sản phẩm, bát cháo hành lá. Cô nhấc ngón tay quyệt mũi, hắc hắc cười, tuyệt, cô cho rằng mình đi thi vua đầu bếp được rồi nha?

Một lúc sau cô mới bưng cháo hướng lên phòng, vội vàng gọi Tri Tiết dậy “Mau mau mau, dậy ăn chút gì đó đi.”

Tri Tiết từ trên giường ngồi dậy, anh có chút đau đầu hoa mắt xoa xoa thái dương, nheo mắt nhìn cô một bên bận rộn cẩn thận cầm gối đầu bông mềm đem đầu của anh đặt lên nhẹ nhàng “Tôi còn phải mau chóng trở về, đã đi cả một ngày rồi.”

Cố Tư Vũ cái muỗng múc cháo định đút cho anh ta, cảm thấy có chút nóng nóng, cô lấy miệng thật cẩn thận thổi vài cái.

Tri Tiết thâm trầm quan sát cô, từ khi anh sinh ra cũng đã hai mươi chín năm, những người chăm sóc cho anh từ nhỏ tới lớn ngoài ông quản gia ra thì chưa có bất cứ ai đích thân nấu ăn cho anh.

Khoé môi nam nhân xinh đẹp tà mị giương cao lên, ánh mắt xanh thẳm có vài phần thâm tình ấm áp...

Sau khi đút cho anh ta ăn xong bát cháo hành cùng với thấy tình trạng anh ta khá lên rất nhiều, cô mới không nhanh không chậm chào hỏi rồi rời đi.

Tri Tiết nhìn thật lâu sau cho đến khi cửa đóng lại, bóng dáng nhỏ mảnh khảnh của cô gái khuất sau cánh cửa, cũng không có rời đi ánh mắt.

Trên đường trở về dinh thự Tu gia, Cố Tư Vũ thuận tiện mua một vài món đồ... Truyện Đam Mỹ

Ba mươi phút sau cô cũng đã cất xe vào hầm gara, từng bước nhẹ nhàng đi vào trong đại sảnh lớn. Lại hơi nhíu nhíu chân lông mày dáng núi, để ý tới ba chiếc xe hơi đen im lìm đậu ở hàng đường gạch dẫn tới nhà chính.

Cố Tư Vũ vừa mới bước vào, liền trông thấy mấy người đàn ông lạ mặt ăn mặc chỉnh tề lịch sự đang nói chuyện gì đó với người làm và quản gia. Tuy không nghe rõ nhưng nét mặt ông quản gia có vẻ như rất hốt hoảng...

“Làm sao vậy?” Cô lên tiếng, giọng nói hơi lạnh.

“Cố tiểu thư, cô cuối cùng cũng trở về.” Ông quản gia thấy cô liền thở một hơi nhẹ nhõm.

“Các anh làm cái gì ở đây vậy?” Cô quyét mắt một lượt nhìn mấy người đàn ông kia, rồi dừng lại ở trên những người làm trong nhà đều rúm ró đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong giây phút phủ lạnh.

Một người đàn ông mặc tây trang tiến tới đối diện trước mặt cô, cầm trên tay tờ giấy có chẩm dấu đỏ nói “Chúng tôi là thi hành án, có lệnh tịch thu tài sản của tổng giám đốc UE, Tu tiên sinh.”

Cố Tư Vũ dừng lại trên tờ giấy, khuôn mặt xinh đẹp không hề biến đổi, cô trùng mi mắt quan sát một lần tình thế. Tịch thu tài sản sao? Chuyện gì chứ, tại sao đang yên lành lại có lệnh tịch thu tài sản?

“Khi khám chỗ ở địa điểm và thu tài sản phải có mặt người chủ nhà hoặc người đã thành niên trong gia đình, có đại diện chính quyền chứng kiến, các anh đây là ăn cướp chứ không phải thi hành công vụ.” Cô mỉm cười ôn hoà, nhưng giọng nói nghiêm chỉnh lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Người đàn ông có vẻ hơi thất thố ho vài tiếng rồi mới nâng gọng kính mắt, đọc một lần bản giấy tờ trên tay “Tổng giám đốc của tập đoàn UE có nghi ngờ về việc làm ăn bất chính, liên quan tới buôn bán vũ khí liên doanh nhiều nước, và phát hiện số tiền không rõ nguồn gốc thu về. Hiện toà án có lệnh triệu tập Tu tiên sinh và yêu cầu khám xét nơi ở tịch thu khối tài sản.”

Cố Tư Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng đầu óc giờ phút này rất linh hoạt suy nghĩ. Tu Thần Khước buôn bán vũ khí là thật nhưng việc này không chỉ mình hắn mà bốn người bằng hữu kia cũng tham gia, nhưng đây thuộc địa phận Hắc Đạo, không thể nào có chuyện cảnh sát nhúng tay vào để chuốc phiền phức. Bây giờ lại có lệnh từ thị trưởng tịch thu tài sản sao? E rằng chuyện không đơn giản chỉ có như thế.

“Chưa có bằng chứng xác thực mà đã khám xét lẫn tịch thu tài sản là các người đang phạm pháp đấy, nên nhớ tổng giám đốc UE là người có tiếng không chỉ phạm vi Kinh Đô nhỏ bé này mà trên toàn cầu, chỉ dựa vào một cái lệnh mà coi anh ấy thành tội phạm truy nã, tôi đã đủ khả năng tố tụng ngược lại các người rồi.”

Mấy người đàn ông nhìn lẫn nhau, rồi tên đeo kính tiếp tục nói “Chúng tôi có lệnh từ thị trưởng thành phố...”

“Quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở là một trong các quyền cơ bản của công dân đã được hiến pháp quy định. Theo quy định tại điều hai mươi hai của hiến pháp thì mọi người có quyền bất khả xâm phạm về nơi ở...” Cô không nhường nhịn nửa phân, có cô ở đây sẽ không có chuyện để cho động vào bất cứ thứ gì hết trước khi Tu Thần Khước quay về.

“Theo quy định tại điều một trăm bốn mươi của bộ luật tố tụng hình sự thì việc khám xét nơi ở, chỗ làm việc, địa điểm chỉ được tiến hành khi có căn cứ để nhận định người đó phạm tội, đồ vật hay tài sản do phạm tội mà có hoặc tài liệu khác có liên quan đến vụ án, việc khám chỗ làm việc, địa điểm cũng được tiến hành khi cần phát hiện người đang bị truy nã.”

Cô ngừng một lúc, quyét mắt qua nhìn một lượt bọn họ, giọng nói nâng cao lên “Xin hỏi các vị, chồng của tôi hiện đang là trọng tội phạm bị truy nã hay sao?”

Tên đàn ông kia mặt mũi có nét biến sắc, vội vàng giải thích “Chúng tôi chỉ đang thi hành lệnh mà thôi...”

Ông ta còn chưa hết lời thì người đằng sau ngăn cản, bước lên trước đối diện với cô, mở miệng “Toà án triệu tập Tu tiên sinh tới, xin hỏi phu nhân đây ngài ấy hiện đang ở nơi nào?”

“Vậy thì mời anh đây cho tôi xem qua giấy triệu tập của toà án.” Cô không nhanh không chậm nói.

Giấy triệu tập được giơ ra, Cố Tư Vũ nheo mắt đọc một lượt, có lệnh triệu tập của toà án thật, nhưng mấu chốt là Tu Thần Khước hiện đang mất tích làm sao có thể chấp thuận đi chấp hành được? Chắc chắn là có kẻ đang bày trò hãm hại hắn ta. Bất quá, cô nào có thể chịu đứng yên mà nhìn?

“Mong anh thông cảm, tôi xin lùi lại lệnh triệu tập bởi vì chồng tôi hiện đang đi công tác.”

“Vậy thì bắt buộc chúng tôi phải phong toả nơi này và tịch thu khối tài sản bất chính.” Ông ta đồng thời lệnh cho mấy người đằng sau thu đi những đồ vật.

Cố Tư Vũ đanh mặt, nói lớn “Ai dám mang đi dù chỉ một đồ vật nhỏ, tôi đây sẽ kiện ngược lại các người xâm phạm quyền lợi của công dân, không có chứng cứ chứng minh đồ vật là bất hợp pháp mà có thì đây là tội danh vu oan giá hoạ cho người minh bạch!”

“Ông quản gia, triệu tập tất cả những cảnh vệ trong dinh thự tới đây, và lập tức liên lạc với phòng luật sư tôi sẽ đứng ra kháng án thay cho chồng của mình.”

Muốn gây bất lợi cho Tu Thần Khước, có cô ở đây, thì nằm mơ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.