“Giá khởi điểm, hai mươi tỷ.” Adam công bố qua micro.
“Hai mươi tỷ tám trăm.” Quần chúng ngồi bên trên khán đài bắt đầu nâng giá lên.
“Hai mươi tỷ tám trăm lần một.”
“Ba mươi tỷ.”
“Ba mươi tỷ lần một.”
“Năm mươi tỷ!”
Một lão già lớn tiếng hô, bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc. Lão ta chắc rằng lão dám chơi lớn nhất ở sàn đấu rồi.
“Một trăm tỷ.”
Không ngờ, lại có kẻ ngã giá cao hơn gấp mười lần.
Cố Tư Vũ sửng sốt nhìn về phía người vừa ngã giá, thật không thể phủ nhận độ chi tiền của người này a.
Bất quá giá cả tùy vào người mua, miếng bạch ngọc tuy không định giá sàn nhưng đồ dưới danh nghĩa Tu Thần Khước bán ra thì con số mặt tiền luôn vượt quá giá trị của chính nó, bỏ ra một món tiền lớn để đổi lấy cơ hội kết giao với một đại nhân vật, dù cho cơ hội đó rất nhỏ nhoi nhưng vẫn rất nhiều người quăng tiền ra tranh nhau giành lấy.
Cô chăm chú nhìn người đàn ông lạ mặt kia, anh ta thực sự rất biết cách làm ăn, thứ bỏ ra chỉ là tiền bạc mà thứ thu vào chính là một cơ hội giao lưu với tầng lớp cấp cao trong giới thượng lưu, thông minh thật.
“Một trăm tỷ lần một.”
Khắp hội trường không có ai dám ngã giá thêm nữa. Một trăm tỷ không phải là số tiền nhỏ đâu, tuy nói miếng bạch ngọc kia quả thực rất đẹp và đáng giá, nhưng cho dù là hào môn thế gia cũng không dễ dàng gì bỏ tiền ra để mua về một miếng đá vô dụng cả.
“Một trăm tỷ lần hai...”
“Một trăm tỷ lần ba.”
“Chốt, bạch ngọc không rõ niên đại, một trăm tỷ.”
Tu Thần Khước bắt chéo chân ngồi trên ghế, một tay chống đầu, tóc đen hơi ngả xuống trán, nhàm chán quan sát mọi thứ diễn ra bên dưới sàn đấu giá, lông mi dài giống như một chiếc quạt nhỏ tạo bóng che đi đôi mắt thâm sâu khó lường.
“Khước, thế nào?” Hoắc Bắc Cảng nghiêng người hỏi hắn.
Tu Thần Khước không nói.
Đối với hắn, chẳng đáng bận tâm mấy.
“Còn phải hỏi sao? Anh Tu đến chúng ta còn không để mắt, nói gì đến tên tép riu như thế chứ?” Thẩm Kiêu nhanh miệng nói vào, bất quá cậu ta nói phần nào đúng với tính cách của hắn.
Cố Tư Vũ nhìn qua hắn ngồi bên kia khuôn mặt không tồn tại bất cứ biểu cảm gì, không khỏi thầm than. Tu Thần Khước lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt dù trời có sập xuống hắn cũng chẳng liên quan, con người này trầm tính kiệm lời đã đành, lại thêm vẻ khinh người như thế, quả thực rất đáng ghét.
Người ngoài đừng có nói là giao tiếp cùng hắn ta quá nổi ba câu, để duy trì một cuộc trò chuyện không chỉ dây thần kinh đều căng thẳng hết mức mà ngay cả chất xám cũng phải liên tục vận dụng.
“Mấy tháng trước cậu ta qua chỗ tôi mới chưa đầy nửa ngày, đã call video cho phu nhân mình ở nhà. Còn nói nhớ nhung, hừm, đúng rồi, chính miệng cậu ta nói tôi rất nhớ em đó.” Lôi Báo nhiều chuyện tham gia vào.
Cố Tư Vũ tưởng như có đạo sét nhắm đỉnh đầu mình bổ thẳng xuống. Đây chính là nằm không thôi cũng trúng đạn.
Call video đó chẳng phải là hắn gọi trước sao, cô chỉ nịnh nọt nói nhớ hắn một câu, không biết được bên cạnh hắn còn có thêm những ai. Thật quá mất mặt rồi...
Thẩm Kiêu suýt chút nữa làm rớt gói hạt mứt, kinh ngạc thốt lên.
“Không phải chứ? Sến súa quá như vậy? Cục súc với cả thiên hạ nhưng chỉ dịu dàng với mình em à?”
Lục Thiếu Sơ từ đầu đến cuối ngồi yên như tàn hình, vểnh môi nhàn nhạt cười, không nhịn được nói thêm.
“Ngày xưa người ta thường gọi là hôn quân.”
“Thâm tình nói tôi rất nhớ em, còn trưng ra vẻ mặt như chó...”
Lôi Báo còn chưa nói hết câu, Tu Thần Khước lạnh lùng nâng mắt nhìn qua. Khuôn mặt thâm u bắt đầu có biểu hiện cáu kỉnh, hơi nhăn mi, khí tức áp bách khổng lồ tản ra xung quanh như thể đang cảnh cáo anh ta nếu nói thêm thì xem chừng miệng mình.
Ông trùm mafia cả Hắc Đạo kiêng nể bỗng cảm giác gáy mình lạnh toát, Lôi Báo nhún vai không nói thêm gì nữa.
“Anh Tu, anh nói xem anh đối với Cố tiểu thư đây là tình cảm gì hả?” Thẩm Kiêu cười nhăn nhở ăn hạt mứt, không biết bản thân vô tình chọc phải kiến lửa.
Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ ở một bên sớm âm thầm rút lui. Thẩm Kiêu cái tên đần độn, cái miệng hại chết cái thân cho mà xem.
Tu Thần Khước không nhanh không chậm nhìn Thẩm Kiêu một cái, đôi con ngươi đen như khối hắc diệu thạch vỡ ra đâm vào trên người cậu ta. Thẩm Kiêu biết miệng mình đi chơi quá xa, lập tức ngậm mồm vào.
“Thẩm Kiêu.”
Thẩm Kiêu rùng mình, xương sống lưng dựng thẳng đứng, cậu có cảm giác như mạng nhỏ của mình sắp không giữ nổi a.
“Cậu nuôi nhiều chó quá, cho nên biết nói tiếng chó luôn rồi à?” Tu Thần Khước nhấc mi, lười biếng cất lời.
“Phốc...” Cố Tư Vũ bụm miệng cười, cười chảy cả nước mắt. Đúng thật là về khoản đấu khẩu không ai chơi lại Tu đại nhân hắn mà.
Chính Cố Tư Vũ lại không tự mình nhận thức được, cô cười tự nhiên như thế này vô cùng xinh đẹp. Hai cầu vai mảnh mai rung lên, xương cốt cô rất nhỏ, đặc biệt gói trong bộ trang phục màu xanh lam nhạt.
Mi mắt đen tuyền giống như cái quạt nhẹ nhàng cong lên, ngón tay tinh tế che khuôn miệng trái đào đang cười, bông tai dài lục bảo thạch hơi loé ra ánh sáng, vành tai cùng tóc mai chạm nhau. Mái tóc đen như dòng suối chảy xuống đằng sau lưng, vài lọn vô tình rơi trên má.
Hình dáng nữ nhân như công chúa đi lạc đến chốn này. Cố Tư Vũ lại không biết mình thu hút bao nhiêu ánh mắt người nhìn đến, tự nhiên cười tới sáng lạn.
“Cố tiểu thư, cô cười lên rất xinh đẹp đó.”
Thẩm Kiêu nhân cơ hội này đổi đề tài, nịnh nọt A Tu La không được thì đành chân chó nịnh nọt phu nhân nha.
Cố Tư Vũ cong cong mắt nhìn Thẩm Kiêu, vui vẻ đáp “Tôi không có xinh đẹp như cậu nói đâu.”
“Oa, tôi nói thật mà.”
Tu Thần Khước ánh mắt lướt qua trên người cô nhưng không dừng lại nhiều lắm, rồi rất nhanh nhìn xuống bên dưới sàn đấu giá, không vui nhíu mi một cái sau đó thả lỏng, khiến người khác không nhìn rõ được ra là loại tâm tình gì.
“Trật tự.” hắn vỏn vẹn phun ra hai chữ.
Cố Tư Vũ nghe hắn mắng nhẹ như vậy cũng không dám cười nói câu nào thêm nữa, chuyên chú quan sát buổi đấu giá đang diễn ra.
Thời điểm tất cả bọn cô đều không chú ý, buổi đấu giá đã qua một nửa. Hiện tại đang đấu đến vật phẩm thứ tư, một sợi dây chuyền tinh xảo màu tử.
“Dây chuyền công nương Middleton thời kỳ hoàng gia, những năm 3300.”
“Giá khởi điểm, 160 tỷ.”
Sợi dây chuyền này khiến cho quần chúng trong khán đài bàn tán không ngớt.
Không chỉ bởi vì tinh tế đến từng mắt xích mà còn bởi viên đá màu tử khảm chính giữa. Sợi dây nhỏ nhìn rất dễ đứt nhưng nó lại được chế tác nên từ thuần kim đắt giá nhất thời kỳ hoàng gia trước đây, viên đá màu tử bằng đầu ngón tay, vô cùng sáng và trong mặc dù trải qua nhiều năm tuổi đời. Giống như là loại đá quý độc nhất vô nhị không thể nào tìm được nó trên trái đất.
Cố Tư Vũ cảm thán, quả thực từng vật phẩm mang ra đấu giá đều là kiệt tác xuất chúng. Cũng phải thôi, nhóm người Tu Thần Khước ai cũng đều quyền thế như vậy mà, chút vật phẩm ở đây có là gì chứ. Đấu giá chẳng qua chỉ là che mắt chính phủ, rửa tiền có quy mô lớn mà thôi.
“180 tỷ!”
Người ngã giá đầu tiên là một vị tiểu thư khuê các, xem chừng chưa hiểu nhiều về đấu giá đâu. Khuôn mặt trẻ trung non nớt, nhưng mà để có thể trả cái giá lớn như thế cho một sợi dây chuyền cũng không phải bối cảnh tầm thường đi.
Cô ngưỡng mộ nhìn sợi dây chuyền bày ở trên tủ kính kia lần nữa, hẳn là đeo lên sẽ rất đẹp...
Tu Thần Khước nhàn nhạt quan sát cô, đôi con ngươi cô gái như phỉ thuý, lấp lánh sáng ngời. Hắn tưởng tượng tới hình ảnh một con sóc nhỏ trông thấy loại quả mà nó yêu thích, bây giờ thật giống với cô. Hắn rũ nhẹ mi mắt, nhìn xuống phía dưới.
Cô ấy là thích cái thứ xấu xí kia à...
“180 tỷ lần một.” Adam nói qua micro.
“500 tỷ.”
Hắn không nhiều lời, không do dự, chất giọng đàn ông trầm trầm, từ tốn ngã giá.