Tu Thần Khước ngồi vào vị trí ghế lái, thuần thục điều khiển trực thăng bay lượn trên không, một tay cầm lấy bộ đàm kết nối với các phi cơ khác “Adam, tình hình thế nào?”
“Tu tiên sinh, bọn chúng rất đông! Còn đem theo nhiều vụ khí giống như đã lên kế hoạch sẵn từ trước!” Adam nhanh chóng trả lời, qua đó nghe thấy thanh âm ầm ầm của súng đạn.
Đột ngột chiếc phi cơ bay sát cạnh phía trước, Tu Thần Khước xoay vô lăng, trực thăng hạ thấp xuống dần theo cơn gió bão. Hắn kẹp bộ đàm vào giữa tai và bả vai, hai bàn tay vững chắc điều khiển tay lái.
“Tổng cộng bao nhiêu trực thăng?”
“Thuộc hạ của Lôi tiên sinh đang đối phó hai cái, chúng tôi đang chống đỡ ba cái, hai cái đang áp sát tập kích ngài và ba cái đón đầu!” Adam báo cáo xong tín hiệu hơi rè rè “Việc này chỉ có thể là Lawrence làm!”
Tu Thần Khước sắc mặt lạnh xuống, không ngờ lại cùng lúc mười chiếc trực thăng vây kín, lại còn trang bị đầy đủ vũ khí nhân lúc bọn họ nới lỏng cảnh giác liền tấn công trực diện.
Lôi Báo đồng thời lắp ráp xong hai khẩu súng bắn tỉa và súng lục, theo hướng thuận tay đưa qua cho Tu Thần Khước “Cậu xử lý bên trái, tôi bên phải!”
“Bao nhiêu viên đạn?” Tu Thần Khước cầm lấy khẩu súng tỉa, giọng không đổi nói.
“Đạn và súng tôi luôn chuẩn bị sẵn, tổng cộng chín mươi viên đạn đồng và ba mươi viên đạn bạc.”
“Vào vị trí đi.”
Tu Thần Khước vừa dứt lời, chiếc trực thăng trong màn mưa mịt mùng không hề rung lắc di chuyển về phía trước, hắn tăng tốc thêm một chút, áp sát bên cạnh là hai chiếc phi cơ và đằng trước dẫn đầu ba chiếc, chỉ cần nhìn bình thường cũng sẽ biết được phần thắng thuộc về bên nào nhưng chẳng lẽ bọn chúng quên rằng Lôi Báo là ông trùm xã hội đen đồng thời có quá khứ vô cùng oanh tạc, hoạt động riêng lẻ bắn chết cả một quân đội của Mỹ và Tu Thần Khước trong giới Hắc Đạo không được biết đến nhiều nhưng chỉ những kẻ thân cận mới rõ, hắn trên chiến trường là con mãnh thú hoang dã.
Hắn ta một tay cầm lái đồng thời một tay cuộn chặt, vung ra cú đấm thật mạnh vào cửa kính thuỷ tinh chiếc phi cơ, lần đầu không vỡ, tới lần thứ ba mới toác ra từng mảnh vụn. Hắn đặt phần thân của súng tỉa lên thành cửa, ngón trỏ lên nòng, ngón tay cái thon dài đặt sẵn ở cò, hắn ta hơi nheo một mắt nhìn qua lỗ ngắm rốt cuộc định vị được xuyên qua màn mưa chiếc phi cơ đang bay lượn kia sau đó rất thuần thục room to lên, chỉnh chuẩn xác vào phần đầu kẻ đang ở phía bên kia chĩa súng về đằng này.
Bang một tiếng lớn, súng không được lắp giảm rung giật, nhưng thân hình người đàn ông cao lớn không chút giao động. Ánh mắt Tu Thần Khước chẳng khác nào con mãnh thú xoáy sâu vào kẻ địch, nam nhân cách xa bên kia trực thăng khoảng năm mét máu tươi từ trên trán phun ra, sau đó ngã ngửa rơi xuống không trung. Mưa quần quật đập vào phi cơ mỗi lúc một lớn, trong nước mưa lạnh buốt có pha dư vị của máu tanh và khói súng, khung cảnh khủng bố lộ ra.
Tu Thần Khước nhanh chóng xoay người vào tiếp tục cầm lái, hắn điều khiển cần số, phi cơ chuyển thế từ bị động sang chủ động áp sát đuôi chiếc phi cơ phía trước “Lôi Báo, bên phải cách bốn mét có một tên, nó cũng dùng súng ngắm, bắn tỉa đi chúng ta còn nhiều đạn.”
Lôi Báo gật đầu, nâng khẩu súng tỉa nặng trịch đè lên vai, anh ta ném chiếc áo khoác lông sang bên cạnh mặc độc chiếc sơ mi tối màu sắn gấu, hàng cúc trên cùng đều mở hết ra để lộ cơ ngực cùng nước da đồng rắn rỏi.
“Áp sát thêm một mét!” Lôi Báo hô lên, đồng thời mũi súng chĩa về hướng đuôi trực thăng kẻ địch.
Tu Thần Khước bẻ lái theo lời Lôi Báo, hai chiếc trực thăng va chạm nhau tạo nên thanh âm ken két rồi lại tách ra theo lực gió lớn, nước mưa khiến tầm nhìn của Lôi Báo giảm đi rất nhiều nhưng sở trường của anh là bắn tỉa trên không đấy.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ |||||
Liên tiếp những tiếng bang bang vang lên, vỏ đạn theo ống nhả tuôn ra phía sau khẩu súng tỉa rơi trên nền thảm trực thăng. Qua cửa sổ trông thấy tên phi công kia trúng đạn tới co giật rồi ngã ra, trực thăng mất thăng bằng chũi phía đầu xuống sau đó lao theo tâm bão tới vặn vẹo.
“Còn hai chiếc nữa.” Tu Thần Khước thuần thục điều khiển phi cơ tiến về phía trước.
“Tu tiên sinh! Ngài hãy để tôi cầm lái!” Tên phi công kia lên tiếng.
Tu Thần Khước bẻ vô lăng, trực thăng nghiêng sáu mươi độ, cách đuôi chiếc đằng trước đúng chuẩn một mét, hắn lạnh lùng phun hai chữ “Không cần.”
Bắp tay người đàn ông qua lớp âu phục vẫn lộ rõ được, hắn ta một bên điều khiển trực thăng còn một bên nâng súng ngắm bắn.
Lúc này từ bộ đàm mà Tu Thần Khước đã bật hệ thống liên lạc tự động tiếng Adam vọng tới “Tu tiên sinh, Hắc Huyền Bạch đã bắn hạ một chiếc nhưng không chống cự được! Sức gió ngày càng tăng mạnh, Hắc Huyền còn thương nặng!”
Tu Thần Khước lông mày đậm nhíu lại “Trúng đạn sao?”
“Khắp người cậu ấy đều trúng đạn! Tên này trình độ bắn tỉa cao như vậy, Tu tiên sinh ngài cẩn thận một chút!”
Lôi Báo ngồi phía sau đồng thời cũng đang ngắm tỉa hô lên “Phía đầu hổ và Chử Hồng thế nào?”
“Lôi lão đại, bọn họ vẫn cầm cự được!”
Phía Tu Thần Khước vẫn chưa cắt đứt liên lạc thì cách đó khoảng nửa mét vang lên tiếng súng nổ rát tai, sau đó cùng với tiếng gió giật. Tu Thần Khước mất thăng bằng nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh tầm lái, hắn nheo mắt nhìn qua ống ngắm, đối diện là một tên đang dùng sức nhả đạn về phía này lập tức sắc mặt trước sau như một của hắn lộ ra vẻ tàn khốc chưa từng có.
Trực thăng của bọn họ trúng đạn, cửa kính đằng sau vỡ vụn kêu loảng xoảng, nước mưa theo chiều gió hắt vào bên trong khiến không khí lạnh buốt.
Tên phi công ngồi bên cạnh hắn, Lôi Báo ngồi phía sau cũng phản bác lại không thua kém, trực thăng kia ăn đạn đồng đến vặn vẹo xoay thành hình tròn.
“Mất lái rồi, trực tiếp bắn hạ đi.” Tu Thần Khước nói.
“Đã biết!” Lôi Báo bắt đầu chĩa súng nhả đạn xối xả, thanh âm réo rắt thủng tai khiến con người ta đau điếng, anh bặm môi, đôi con ngươi híp híp lại giống loài chim ưng tản ra vị nguy hiểm.
Qua khung cửa sổ mấy tên kẻ thù ngã xuống như rơm rạ, phần đuôi phi cơ đôm đốp loé lên ánh lửa rồi bốc cháy ngùn ngụt, lửa trong gió mưa dữ dội cháy men dần lên theo thân phi cơ rồi trước khi bang một tiếng lớn tới mức chấn động Tu Thần Khước đã hướng trực thăng chúc đầu xuống cách ra xa hơn mười mét.
Lửa chập chờn trong cơn gió bão, mưa tát vào trong khoang phi cơ như nước lũ lớn, hắn vững chắc nắm tay lái, hơi nhíu nhíu lông mày vì ánh chói sáng của tia lửa và sức nóng kia. Trên không trung một vùng lửa đỏ rực, bụi cuốn trôi theo tâm chiều gió.
Đằng sau kia vẫn nghe loáng thoáng thấy được thanh âm của cuộc đọ súng kịch liệt lẫn tiếng nổ lớn, Tu Thần Khước nói qua bộ đàm.
“Adam, tình hình thế nào?”
“Tu tiên sinh! E rằng không cầm cự được nữa, phần lực nâng khí động học đã hỏng phân nửa!”
Lực nâng khí động học là lực nâng Zhukovski, sự chênh lệch áp suất không khí tại mặt trên và mặt dưới của vật thể cánh nâng, không đối xứng qua trục chính và đường biên. Khi không khí chảy bao quanh hình cánh khí động sẽ có lực nâng khí động học và đồng thời xuất hiện lực cản, đây chính là nguyên lí để trực thăng bay được trên không trung.
Một khi hỏng trục này, đồng thời trực thăng không di chuyển được nữa mà chỉ có rơi thẳng.
Đôi con ngươi Tu Thần Khước âm u chuyển tối “Chống cự thêm mười lăm phút, Lôi Báo, gọi cứu viện đi.”
“Cứu viện thì cũng không thể nào đến đây trong vòng mười lăm phút được!” Lôi Báo đáp.
Tu Thần Khước quan sát một hồi tình hình hiện tại mới lạnh lùng ra lệnh “Adam, liên lạc với đầu hổ, hãy lánh tạm thời sang phi cơ bên đó trước khi trực thăng rơi xuống, phát nổ.”
Hắn đồng thời đạp bàn đạp chống xoay, phi cơ đổi hướng sang trái sau đó bật cơ cấu collective thay đổi góc tấn của toàn bộ các cánh đĩa của trục cánh quạt không theo chu kỳ, thẳng tắp hướng trên cao bay lên...
“Lôi Báo, gọi cứu viện, tôi sẽ chống trả bọn chúng thêm ba mươi phút nữa.”