Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 101: Chương 101: Thăm Cố Kiều




Sáng sớm hôm sau, Cố Tư Vũ thức dậy.

Ngày hôm nay cô dự tính qua bệnh viện thăm Cố Kiều một chuyến, đồng thời cô có chút chuyện cần tìm mẹ của ả ta, Tương Cẩm.

Khoảng thời gian này Tương Cẩm thường xuyên bí mật qua lại với cha cô, còn nói lời ngon ngọt bên tai cha cô gây ra hiểu lầm lớn đối với mẹ. Khởi đầu của việc cha mẹ bắt đầu hiềm khích bất hoà cuối cùng dẫn tới ly hôn sau nhiều năm chung sống vợ chồng, phận làm con biết trước mọi chuyện mà còn không ngăn cản thì cô không tròn đạo hiếu.

Cố Tư Vũ chuẩn bị qua loa sau đó đi xuống dưới lầu.

“Tiểu Vũ, dậy rồi à?” Cố Tư Cảnh bộ dáng vừa mới ngủ dậy có chút nhếch nhác, lôi thôi xoa xoa đầu tóc rối xù, há miệng ngáp dài một cái.

Cô thuận theo hướng người anh đứng ở chân cầu thang, đảo mắt nhìn lên lầu. Xem ra cái tên khốn mặt dày tám tấc kia vẫn chưa dậy, đành cứ mặc xác anh ta ngủ ở nhà, chính mình còn có chuyện cần giải quyết.

“Em đi ra ngoài chút, anh nói với cha mẹ là buổi trưa không cần đợi em về ăn cơm.” Nói xong Cố Tư Vũ thuận tay đeo túi xách lên vai, vặn nắm cửa nhanh nhẹn đi ra bên ngoài.

Cố Tư Cảnh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nheo mắt nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô khuất sau đài phun nước trong sân vườn “Chuyện gì thế không biết?” Anh than thầm một câu, xong cũng không để ý nhiều tới cô.

Thanh cảnh buổi sáng đặc biệt khiến tâm tình người khác dễ chịu.

||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||

Xe chạy bon bon trên đường.

Dáng vẻ những toà cao ốc lớn nhỏ trông cứ như những tên hầu cận khổng lồ truy bắt loạn tặc, vội vã lướt qua khung cửa kính xe. Cố Tư Vũ hạ cửa kính, luồng gió bên ngoài như hối thúc nhau lùa vào, thổi phồng mái tóc đen nhánh của cô.

Mười lăm phút sau, Cố Tư Vũ thắng xe lại trước cổng bệnh viện điều trị tâm thần Nhân Ái. Cô tắt máy, xách túi xách bước xuống xe, trên người mặc bộ quần áo đơn giản, một cái áo thun form rộng cùng quần legging, hướng thẳng sảnh bệnh viện chính đi vào.

Cố Tư Vũ nhìn quanh bệnh viện một vòng, sau đó lên tiếng hỏi cô y tá đang đứng trực bên bàn quầy “Bệnh nhân tên Cố Kiều hiện tại đang ở phòng nào?”

“Vâng, phiền cô đợi một chút.” Cô y tá bắt đầu tra danh sách bệnh nhân, rất nhanh sau đó đã tra ra được “Bệnh nhân Cố Kiều này đang nằm điều trị ở khoa phục hồi tâm lý tích cực tầng sáu dãy nhà D...”

“Cám ơn.” Cô lịch sự mỉm cười, cầm theo tờ phiếu thông tin rời đi.

Cô hiện tại chính mình thăm Cố Kiều, biết trước là sẽ có chuyện không hay xảy ra. Với loại tính cách ngang ngược của Cố Kiều chắc hẳn sẽ làm loạn lên một trận, nhưng nếu đúng theo lời anh trai nói về tình cảnh của cô ta thì không có gì đáng ngại cả.

Cố Tư Vũ hít sâu một hơi, nhấn thang máy chọn tầng đi lên. Cô không biết rốt cuộc Tu Thần Khước đã làm ra chuyện gì với Cố Kiều, nhưng chắc chắn lần này cô ta toàn mạng trở về dưỡng thương đã là may mắn. Kiếp trước số người vì cô liên luỵ rất nhiều, trong đó có cả gia đình mình, nghĩ tới đây, con ngươi mắt của Cố Tư Vũ hơi run rẩy.

Thang máy vừa dừng lại, cô trấn định lại tâm tình đang rối loạn. Một tay cầm ở trên quai đeo túi xách, nhanh bước ra bên ngoài, hướng phía khoa phục hồi tâm lý tích cực đi đến.

Cố Tư Vũ nhìn bảng hiệu phòng một cái rồi lại nhìn tờ phiếu thông tin, không do dự vặn tay nắm cửa, mắt nhìn vào trong.

Nhìn thoáng qua căn phòng chỉ có một cái giường bệnh nhân và bàn kệ. Ngoài ra bất cứ vật nào có thể gây tổn thương tới cơ thể đều được chuyển đi. Xem ra tình hình tâm lý của Cố Kiều không được khả quan.

Vừa mới bước vào cô ngay lập tức trông thấy Cố Kiều mặc bộ quần áo bệnh nhân, thân thể cô ta gầy tới mức khiến người khác liên tưởng đến trẻ con suy dinh dưỡng, tóc cô ta rối xù trong thời gian dài không được chải chuốt, nằm ở trên giường yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ không biết là đang nhìn cái gì.

Cố Kiều lúc này có dáng vẻ vô cùng cô đơn, khác với trước đây rất nhiều, rốt cuộc thì trong suốt khoảng thời gian dài như vậy cô ta đã phải nhận loại trừng phạt như thế nào?

Cố Tư Vũ mím môi, trùng mắt. Cảm thấy, bản thân có chút tội lỗi, dù cho cô ta khiến cô suýt chút nữa chết trong đám cháy, nhưng mà cuối cùng thì cô ta đã phải trả giá cho tất cả sai lầm bằng chính cuộc đời của mình rồi.

Bất chợt kêu lớn một tiếng, điện thoại để bên trong túi xách của cô rung lên liên hồi. Đem không gian tĩnh mịch trong căn phòng một cái đánh gẫy.

Đồng thời nhấc mi, trông thấy Cố Kiều nằm trên giường, trợn trừng mắt nhìn về phía cô. Vẻ mặt hằm hằm thù hận, địch ý trong con ngươi đều nương theo ánh nhìn phóng ra, một tiếng thét lớn. Cố Kiều kích động như thể con thú bị thương cận kề cái chết nghiến răng nghiến lợi gầm lên “A...! Cố Tư Vũ! Là mày...! Mày hại tao, a a a, Cố Tư Vũ, là mày...!”

“Mày hại tao! Tao giết mày, tao muốn giết mày...!” Cố Kiều vùng vẫy, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thể cử động. Bởi vì tay chân cô ta đều đã bị phế hết, bây giờ cô ta sống chẳng khác nào người thực vật, thống khổ trải qua từng ngày trong phòng điều trị tâm lý chỉ có bốn bức tường. Cô ta sắp bị bức cho tới điên! Bị bức cho tới điên!

“Tao hận mày...! Tao hận mày cho đến lúc chết!” Cố Kiều ra sức giãy dụa trên giường bệnh, hai mắt đỏ đục ngầu những tơ máu, liên tục gào thét “A a a, Cố Tư Vũ, mày cút khỏi đây mau, cút mau đi!”

Cố Tư Vũ mím môi, mắt mở trân trân chứng kiến hết toàn bộ một màn cảnh, bàn tay vô thức siết chặt quai đeo túi xách, thì ra tất cả mọi chuyện giống hệt như lời anh trai cô nói, Cố Kiều đã không thể nào di chuyển như người bình thường được nữa.

Hắn ta lại làm tới mức này, hắn ta không phải con người. Quả thật quá đủ tàn nhẫn, đủ máu lạnh. Cô không nhịn được xuống tâm tình, linh hồn thoáng chốc trở nên run rẩy. Nhớ lại kiếp trước, hắn chính tay tước bỏ mạng sống của người bạn duy nhất của cô. Bằng cách thức kinh khủng nhất giết chết cô ấy, trái tim cô như thể bị ai đó tàn nhẫn di chuyển, tàn nhẫn dẫm đạp.

“Xin lỗi...” Cô vô thức mở miệng buông lời xin lỗi.

Cố Kiều cười như điên, căm hận nhìn về phía cô “Mày xin lỗi tao? Mày thương hại tao à? Cố Tư Vũ, mày đang nghĩ tao rất thảm phải không? Hahaa, tao như thế này mày rất đắc ý?”

Cố Tư Vũ cụp mi mắt, không nói thêm gì, không phải bởi vì cô cảm thấy thương hại Cố Kiều, mà là bởi vì bản thân cô tuy biết trước Tu Thần Khước sẽ huỷ hoại cô ta, nhưng lại không thể chính mình ngăn chặn...

Cô tìm gặp qua bác sĩ trưởng khoa điều trị tâm lý tích cực hỏi về tình trạng hiện tại của Cố Kiều, xong cũng chuẩn bị rời đi. Đi xuống dưới sảnh bệnh viện, thanh toán viện phí theo tháng, lúc cô vừa khởi động xe, vô tình trông thấy một đạo bóng dáng quen mắt.

Cố Tư Vũ nhíu mi tâm, hạ cửa kính xe, quan sát bóng dáng người đàn ông mặc một bộ quần áo thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai không thể nhìn ra rõ dung mạo nhanh nhẹn di chuyển vào trong sảnh bệnh viện.

“Ai vậy?” Cô lẩm bẩm trong miệng, nhìn dáng người của anh ta có chút quen mắt, giống như cô đã từng gặp ở đâu đó rồi...

Cố Tư Vũ cũng không quan tâm quá nhiều, tay nắm vô lăng xe, đạp chân ga, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện điều trị tâm thần Nhân Ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.