Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 71: Chương 71: Trở về Cố gia (Hạ)




Đêm tối, dinh thự Tu gia.

Tu Thần Khước tỉnh lại chung quanh là màn đêm đen tĩnh mịch, hắn nâng mi cố gắng mở mắt ra liền trông thấy là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.

Mặc dù hắn không quan sát được kỹ mọi thứ nhưng cũng có thể nhận ra được bản thân đang nằm trên sa lon chính giữa đại sảnh.

Tuy thân thể hắn còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ không còn cao như lúc trước, hơn nữa đầu cũng không còn cơn đau, hắn một điệu bộ tư thái mệt mỏi tới mức sức lực cũng vô cùng suy yếu, nằm trên sa lon hồi lâu cũng không có ý định muốn trở mình.

Trên vùng trán hắn còn có cái khăn bông vẫn ẩm ướt, bên cạnh là thanh treo túi truyền có ống dẫn kéo xuống cắm vào mạch máu hắn đầu kim tiêm, từ từ đưa vào một lượng chất lỏng.

Tu Thần Khước nằm im một lúc, ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt dài hẹp đen như phủ tầng mực, nhìn chằm chằm trần nhà mờ ảo không thấy rõ được kia, rốt cuộc muốn nhớ ra điều gì đó nhưng lại mãi không nghĩ ra được.

Một thời gian sau có tiếng bước chân từ hướng trái đi đến, chậm rãi dừng ở bên cạnh ghế sa lon, Tu Thần Khước chẳng thèm để ý xem là ai, vẫn duy trì bộ dáng một thân nằm trên ghế không nhúc nhích.

Người đó nhìn hắn, sau đó dự định tiến tới rút cái kim kia ra khỏi tay hắn, như thể biết trước được việc người đó muốn làm, thanh âm khàn đục của hắn lập tức vang lên ngăn cản “Không cần.”

Hắn luôn không thích sự đụng chạm.

Nhưng cái người kia chỉ ngừng lại một lát, giả vờ như không nghe thấy tiếng hắn ta nói gì, trực tiếp đưa tay rút kim sau đó cầm một miếng bông bịt lại vết rách không cho máu chảy ra.

Tu Thần Khước nhíu lông mày, nhưng ngay lập tức lại thả lỏng, với giác quan vô cùng nhạy bén của hắn thì chỉ cần một sự đụng chạm nhẹ cũng đủ nhận ra đối phương là ai mặc dù thân thể đang không tốt, chỉ là riêng sự sắc bén lẫn tràng khí không khi nào giảm đi.

Cơ thể người đàn ông tản ra luồng áp bách nguy hiểm chao đảo không gian, hắn đợi tới lúc người đó hoàn thành xong thu thập dây truyền nước biển, mới lười biếng nâng mi nhìn cái bóng người mờ mờ kia một cái.

Lãnh Ly cúi thấp người ngồi xuống trên mép ghế sa lon, mở miệng hỏi “Anh cảm thấy trong người thế nào rồi?”

Tu Thần Khước không vội trả lời ngay, hắn chống một tay xuống nâng người ngồi dậy một tay cầm cái khăn trên trán kéo xuống, nhưng vì tác dụng của trận sốt cho nên không vững vàng mà chao đảo, lập tức dựa lưng vào thành ghế.

Lãnh Ly cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng hắn “Anh thử đo xem đỡ sốt hay chưa?”

Tu Thần Khước nghiêng đầu tránh né, giọng nói có phần nhiễm lạnh “Không cần.”

Lãnh Ly mím môi, đem nhiệt kế thu về, sau đó nhỏ giọng nói “Anh có đói bụng không? Em lấy gì đó cho anh lót dạ...”

“Tránh ra.” Hắn không đợi ả nói hết đã cắt lời, trực tiếp muốn đứng dậy.

Lãnh Ly vội vàng đỡ lấy thân người hắn “Khước, anh sao cứ phải ngang ngược như vậy? Người anh còn chưa hồi phục...”

Tu Thần Khước đầu vừa mới êm dịu đi một lúc đã liền cảm thấy đau, hắn nhíu lông mày, rũ mi nhìn khuôn mặt cô gái thấp hơn mình hơn một cái đầu.

“Em quay về, thân thể tôi, tôi tự khắc biết chăm sóc.”

Lãnh Ly nghe thấy vậy cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn nói thêm gì nữa, buông tay đang đỡ thân thể hắn ta ra “Em sẽ lên phòng trống nghỉ, anh cảm thấy mệt thì cứ gọi em.”

Tu Thần Khước đáp lại ả ta chỉ là sự yên tĩnh.

Khi nhìn Lãnh Ly xoay lưng rời khỏi đại sảnh lớn đi lên trên lầu, Tu Thần Khước cũng chậm rãi di chuyển, ở trong bóng đêm là cái bóng mờ cao lớn.

Hắn phải tốn nhiều thời gian mới đi đến được phòng mình bởi vì sức lực vẫn còn suy yếu, vươn tay đẩy cửa chậm rãi bước vào trong.

Vừa tới nơi, hắn liền áp trên mép giường ngồi xuống, nghiêng người nặng nề nằm ra.

Chung quanh tĩnh mịch tới mức không nghe thấy bất cứ âm thanh nhỏ nào, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào không gian vô định, lông mi dài đen nhánh run rẩy mấy lần, sau đó liền tuỳ tiện buông thõng.

Trong lòng người đàn ông đầy ưu phiền, nhưng mà, nghĩ mãi cũng không ra là ưu phiền về chuyện gì...

Sáng sớm hôm sau, Adam đã giúp cô mang tất cả những đồ dùng từ dinh thự Tu gia đến, ba chiếc xe Maybach theo hàng lối dừng lại trước cổng Cố gia.

Một đoàn cảnh vệ vận âu phục đen chỉnh tề, trên xe bước xuống, đều nhất loạt vòng ra phía sau mở cốp lấy ra từng thùng đồ đạc.

Tất cả quần áo của cô đều để ở dinh thự mà hôm qua lúc Phổn Sát đưa cô đi vẫn chưa mang theo gì cả, nên bây giờ Adam phải mang rất nhiều.

Cậu ta đặt xuống từng bọc lớn bọc nhỏ, Cố Tư Vũ nhìn đống đồ giống như chất thành cái núi, mở miệng nói với Adam “Anh dọn hết tất cả đồ luôn hả?”

Adam gật đầu “Vâng tiểu thư, toàn bộ đồ của cô tôi đều đem tới hết đây.”

Cô quyét mắt nhìn một loạt hiện trường, ảo não bóp trán, cái kia... hết đống đồ của cô thì đã chất đầy cả một tầng dinh thự đó, mà nhà cô so với Tu gia bé hơn rất nhiều có được không?

“Phổn Sát, qua đây giúp tôi bê đống này với!” Cố Tư Vũ nhìn qua hướng Phổn Sát đang giúp Adam chuyển đồ trên xe xuống nói.

Anh ta liếc mắt qua hướng cô một cái, bình thường sẽ hách dịch châm chọc này nọ nhưng lần này lại rất bình thường không nhiều lời đi tới giúp cô một tay bê đồ đạc vào biệt thự.

Cố Tư Vũ cũng không nghĩ nhiều, tiếp làm việc của mình.

Lúc thu dọn quần áo cùng đồ đạc vào phòng, nhìn lên giường đã chất đầy một đống những thứ không cần thiết dùng như là đồ trang điểm, thuốc nhuộm tóc, phẩm màu, tấm card hình xăm giả, lúc trước những thứ này cô thường dùng để cải trang giả thần giả quỷ trêu chọc Tu Thần Khước.

Bởi vì quá nhiều đồ đạc không nhớ nổi nên Cố Tư Vũ chỉ có thể nhét toàn bộ số không cần thiết vào cái hộp bìa cát tông, chuẩn bị đem đi vứt.

Lúc này điện thoại di động của cô ở bên dưới cái gối đầu bông reo vang mấy tiếng, Cố Tư Vũ thuận tiện cầm lên nheo mắt nhìn màn hình hiện lên dãy số đang nhấp nháy gọi tới.

Tri Tiết? Anh ta sao lại gọi cho cô?

Suy nghĩ qua loa ba giây, ngón tay thon trắng ngần trên màn hình cảm ứng trượt sang nhấn nghe.

“Tư Vũ, cô có đó không?” Giọng người nam nhân tựa như rừng Phong nổi gió, mát dịu nhẹ nhàng đem lòng người khác hoà tan.

Cố Tư Vũ tuỳ tiện kẹp máy điện thoại vào giữa vành tai và bả vai, hai tay ôm thùng bìa cát tông đi ra bên ngoài “Có chuyện gì sao?”

Qua tần sóng điện thoại nghe rất rõ tiếng anh ta cười thật thấp, trêu đùa nói “Không nhớ tôi hả?”

Cô nhoẻn cười, má lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra “Nói đi, có việc gì mà đột nhiên hỏi thăm tôi vậy?”

“Ừm, tối ngày mai cô có bận gì hay không?”

Cố Tư Vũ chớp chớp mắt suy nghĩ qua một chút, tối ngày mai chắc là không bận gì đi “Không bận.”

“Vậy tối ngày mai tám giờ tôi đón cô nhé, chúng ta đi ăn cơm.”

Cô xuống dưới kho để đồ mở cửa tuỳ tiện để thùng cát tông đựng đồ bỏ đi vào gọn một góc, đằng nào dạo gần đây việc thi cử của cô cũng đã xong xuôi hết chỉ còn chờ kết quả thôi, buổi tối cũng chẳng cần ôn tập cho nên dễ dàng đồng ý với anh ta.

“Được rồi, nhưng tôi vừa mới dọn về nhà cha mẹ, anh đến Hà Bắc đón tôi được hay không?”

“Cô không ở Kinh Đô nữa sao?”Tri Tiết ngạc nhiên hỏi.

“Tạm thời tôi sống ở nhà cha mẹ một thời gian, ngày mai lúc nào đi thì đến Hà Bắc đón tôi là được.”

Anh ta với cô nói chuyện thêm vài câu rồi mới gác máy, cô nhìn màn hình điện thoại đen ngòm mấy giây rồi mới tiện tay đút vào túi áo, khoá cửa kho đồ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.