Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 69: Chương 69: Trở về Cố gia (Thượng)




Lúc Cố Tư Vũ từ thành phố Kinh Đô về đến Cố gia ở tỉnh Hà Bắc, bầu trời bên ngoài kia đã tối mịt mùng.

Chiếc Royce đen bóng đắt tiền chậm rãi lái ở lối đường đi bộ, như hoà thành một thể với bóng đêm nhưng cũng không khỏi tản ra sự xa hoa quyền quý.

Cố Tư Vũ nhìn qua cửa kính xe thấy được phong cảnh bên ngoài, trên đoạn đường quen thuộc được cô lưu giữ rất kỹ vào khoảng ký ức tuổi thơ và căn biệt thự sơn son lộng lẫy nằm đó, cảm xúc trong lòng nhanh chóng dấy lên mãnh liệt.

Kiếp trước cô đã khao khát trở lại nơi này biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ tiếc tám năm đổi lại giam cầm đổi lại áp bách của Tu Thần Khước, đừng nói là bước chân ra khỏi ba tấc đất tù giam đội lốt toà dinh thự hoàn hảo kia, ngay cả mối liên hệ xung quanh cô cũng hoàn toàn bởi vì hắn ta cắt đứt tất thảy.

Trùng sinh lại kiếp này chưa đầy một năm cái nguyện ước tưởng như đơn giản nhưng vô cùng khó khăn của cô đã được hoàn thành, Cố Tư Vũ ngẩn ngơ nhìn căn biệt thự xinh đẹp nguy nga trước mặt, cũng không thể nào tin được đây lại là sự thật.

Cô được tự do rồi.

Cô thoát khỏi hắn rồi.

Nhưng mà, tại sao trong lòng cứ giống như có vật cản đè xuống nặng trĩu, trống trải lại hụt hẫng.

Cố Tư Vũ nói với Phổn Sát không cần chạy xe vào sân, đợi anh ta thắng xe đỗ lại bên ngoài cổng cô mới từ từ nhập mật khẩu tiến vào vườn.

Cô đứng dưới mái hiên rất lâu không động ngẩn ngơ nhìn phong cảnh liễm diễm được bao trùm bởi màn đêm đen, không rõ được đang suy nghĩ cái gì cho tới khi bởi một loạt tiếng bước chân của Phổn Sát đánh thức cô mới tiếp tục nhập mật mã vào biệt thự.

Mật mã nơi này, luôn để là ngày tháng năm sinh của cô.

Cô nghĩ rằng chưa từng thay đổi, bởi vì đối với cha mẹ và anh hai, gia đình cô, cô luôn là bảo vật.

Tuy việc ép cưới Tu Thần Khước kia cô luôn không bằng lòng nhưng mà bọn họ đã không còn cách nào khác, hơn nữa cũng chỉ vì muốn cô có một cuộc sống tốt đẹp.

Vừa nhớ tới họ khoé môi Cố Tư Vũ không nhịn được bất giác cong lên cười, không biết thái độ của bọn họ khi trông thấy cô trở về sẽ thế nào nhỉ?

Thời điểm này cô rời nhà đi cũng đã được bốn năm, chưa từng trở về lấy một lần, không phải Tu Thần Khước không cho phép cô đi về mà chính là cô lợi dụng điều này lừa hắn chạy trốn, cho nên từ đó về sau hắn không còn tin tưởng cô nữa...

“Cô làm cái gì cũng lề mề như vậy hả? Hay là nhớ người trong mộng tới phát dại, xiêu hồn lạc phách đi rồi?” Phổn Sát đứng bên cạnh dựa lưng vào thành tường nheo mắt nhìn cô, giọng nói mang theo chế giễu.

Cố Tư Vũ giật nảy mình, tay bấm số hơi chệch đi.

“Anh không bớt chọc tôi đi được sao?” Cô trợn trừng mắt nhìn anh ta.

Phổn Sát nghiêng đầu sang bên cạnh hơi nhún nhún cầu vai tỏ vẻ trúng đâu thì trúng “Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Cố Tư Vũ hừ mũi cũng không thèm quan tâm anh ta, mở cổng biệt thự đi vào.

Trong biệt thự sử dụng loại đèn ốp tường Châu Âu cao cấp, kết hợp hai loại màu sắc trắng ngà và vàng cát luôn làm nổi bật lên mọi góc nhìn, dọc dãy hành lang đều bật mở liên tục khiến cho buổi đêm cũng vì thế trở nên sáng lạn.

Vừa mới vào đến gian khách đã đụng phải một bà người làm trung niên, lúc cô ổn định lại thân thể sắp ngã mất thì tròn mắt nhận ra đó chính là vú nuôi.

Vú nuôi của cô, người hồi nhỏ đã đối với cô tận tình nuôi dưỡng.

“Vú nuôi...” Cố Tư Vũ kích động nở nụ cười xinh đẹp như mực lan trên giấy, lộ ra hàm răng trắng bóng tinh tế.

Bà vú nuôi kia có thân hình hơi béo mập và hơi lùn, khuôn mặt già nua đôn hậu, hai bầu má xệ xuống nhiều nếp nhăn nhưng chỉ riêng đôi mắt vẫn còn tinh anh chưa lão hoá dần đi bởi vì tuổi tác.

“A?” Vú nuôi phải mất thời gian nhìn cô một lần từ đầu chí cuối, mới đột nhiên hô lên đầy kinh hỉ, đưa tay qua nắm lấy bàn tay cô thật chặt “Tiểu thư, là con sao?”

“Vú nuôi, là con.” Cô hơi cúi người đối diện với bà, để bà nhìn cho rõ dung mạo kia của cô, thân thiết không ngừng.

“Tiểu thư, con về rồi, về rồi, thật tốt quá a... con đói không? Đi đường xa như vậy chắc mệt lắm hả? Con muốn ăn gì? Vú làm cho con ha...?”

Bà vú nuôi không ngừng hỏi han tới tấp, sờ nắn bàn tay mềm mịn của cô đầy lưu luyến, cô nhận thấy khoé mắt bà như biết cười đôn hậu ấm áp hơi ươn ướt nước.

“Con không đói lắm, vú mau vào trong đi.” Cố Tư Vũ bật cười lắc lắc đầu.

Bà vui vẻ nói chuyện với cô thật lâu mới để ý tới nam nhân đi ở bên cạnh, kéo tay cô ngờ vực hỏi “Tiểu thư, người này là ai vậy con?”

“A?” Cô chớp chớp mắt, mới để ý tới bên cạnh mình còn Phổn Sát.

Phổn Sát bây giờ trông rất giống với một nam nhân bình thường, tóc đen huyền hơi dài mượt mà xoã xuống đằng sau gáy, đôi mắt hồ ly xám ám khói liếc sang hướng khác có vẻ như không chú ý tới câu chuyện mà vú nuôi đang nói, chuyên chú quan sát chung quanh.

Cũng may hôm nay anh ta không giở quẻ ăn mặc diêm dúa kỳ quái như mọi khi, nếu không chắc là cô chỉ còn nước phải đào hố chui xuống mất.

“Đây là Phổn Sát, một người bạn của con.” Cố Tư Vũ mỉm cười đồng thời kéo tay anh ta qua bên cạnh.

Phổn Sát hơi nhướn mày quyét qua ánh mắt trên người cô rồi mới nhìn bà vú nuôi, kiệm lời không nói câu nào.

Vú nuôi nghe thông suốt gật đầu đã hiểu, hài lòng nhìn hai người bọn cô bằng ánh mắt hiền hoà “Các con vào nhà đi, lão gia, phu nhân, cùng thiếu gia đang dùng bữa ở gian bếp...” xong rồi nhanh chóng dẫn cô cùng Phổn Sát đi xuống dưới gian bếp phía cuối hành lang.

Gian bếp so với phòng khách chính nhộn nhịp có hơi người hơn, theo bước chân của bà vú nuôi dẫn trước, đèn hành lang treo hai bên vách tường từng cái từng cái một sáng lên, đồng thời phía sau lại vì cảm ứng nhiệt tản đi tối dần.

Cách khoảng hai mét, qua khe hở cánh cửa gỗ nâu sẫm màu trông thấy vệt sáng vàng cát hắt ra ngoài phủ lên nền sảnh hoa cương, vang tới thanh âm huyên náo nói chuyện của vài con người.

Cố Tư Vũ nhận ra được là giọng nói của các thành viên trong gia đình mình, bước chân cũng tăng nhịp bước háo hức tiến đến.

Bàn tay trắng nõn không do dự đẩy cửa mở, hiện ra phong cảnh ấm áp quây quần bên trong phòng bếp, trên bàn dài hình tròn chế tác từ cẩm thạch là một bàn thức ăn, ba người ngồi chung quanh vui vẻ trò chuyện, đằng sau kia còn có thêm hai người đầu bếp.

Không gian nhộn nhịp kia bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô cho nên không kịp đợi phản ứng, ba người bọn họ còn đang tay gắp thức ăn, đũa rơi xuống mặt bàn cẩm thạch tạo thành tiếng vang lách cách...

Ps: tên thành phố và tên tỉnh không có thật nha các nàng, là do tui tự nghĩ ra thôi =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.