1.
Từ ngày đánh nhau xong, họ không gặp lại nhau.
Phù! May thật đấy! Không thì trời đất loạn hết lên mất, đánh nhau gà bay chó sủa!
Ấy ấy ấy, chết, tôi có nhầm đôi chút! Hì hì
Vì hai người đều là những con nghiện điện thoại thông minh, lại đều thích đi dạo một mình ở vườn trường. Oahaha, đúng như dự đoán, đi cái kiểu vậy thì chỉ có tông vào nhau chứ gì nữa?
Vân Du thấp hơn Vũ Phong gần một cái đầu nên tất nhiên đầu của cô va 'cộp' một nhát vào cằm anh.
-Đệch! Đứa nào đi không nhìn? - đồng thanh quát to.
Cũng đồng loạt ngước lên theo phản xạ.
- Đồ con lợn nhà cô!
- Đồ con lợn nhà anh!
Ơ hay quá nhở? Đến chửi nhau cũng phải giống nhau thế?
Anh giành nói trước: Từ cái con bé nằm ra đường ăn vạ tôi, cô là đứa thứ hai tôi thù đấy!
Cô cũng chả vừa, vặc lại: Từ cái tên lái xe trâu điên, anh là thằng đồi bại thứ hai tôi căm. Hứ!
Hai bên đều ngẩn người, ngỡ ra một lúc để tiêu hóa.
Vân Du lần này phản ứng nhanh hơn: Ái chà! Tôi cứ tưởng mình nhầm khi thấy anh quen quen, ai ngờ lại chính là tên lái xe đần độn hôm đó!
- Cô mới đần độn ý! Tự dưng lao vào đầu xe tôi? Đồ mưu mô xảo quyệt!
- Anh là đồ vô đạo đức!
- Cô là đồ điêu ngoa!
- Mẹ kiếp!!!
Họ chửi từ lúc mặt trời trên đỉnh đầu tới tối mịt.
Thiệt lòng, tôi chẳng biết họ chửi những gì mà nhiều thế nữa?!
2.
Anh trai Vân Du - Trần Minh Quân, cuối cùng cũng đã biết tin em gái vàng, em gái vàng, em gái kim cương của mình hẹn hò.
Phản ứng ban đầu là kinh ngạc, sau đó là tức, sau nữa là lo lắng. Anh lập tức bỏ dở gói thầu chung cư ở Sài Gòn bay thẳng về Hà Nội.
Nhấc máy gọi: Du! Thằng đó là thằng nào?
3.
Vân Du khỏe như trâu bị cảm lạnh, sốt 39 độ, rên hừ hừ như bị dại. Bạn Ngọc lại về quê tận Đà Nẵng, không thể lên kịp.
Cô chẳng quen biết một ai ở đây, thực ra là không ai dám chăm sóc cô, vì quá bạo lực.
Cô đành phải nhờ tới tên mặt lợn kia rồi!
'Cốc...cốc'
Vũ Phong ra mở cửa: Anh cưu mang tôi ngày hôm nay được không? Tôi sắp chết vì ốm rồi!
Anh nhìn cô tàn tạ, mặt xanh lè, tóc tai bù xù, người nóng hầm hập, rốt cuộc, tặc lưỡi cho vào: Vào đây tôi xem. Ốm thế kia mà lết tới đây được!
4.
Tiếp đoạn ông anh trai già bảo vệ em gái yêu đuối >.<
- Vũ Tuấn Phong, 18 tuổi, bố mất, mẹ tên Lê Hương, người Việt gốc Mỹ. Gia đình có gia giáo, em vào nhiều lần rồi. Là chủ của 14 nhà hàng ở Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng
- Anh đang ở Nội Bài, 20 phút nữa anh qua. Đợi đấy!
Vân Du vội vàng gọi cho Vũ Phong đến phòng trọ của mình, dặn dò đủ kiểu. Cô mặc áo giáp chuẩn bị, từ tinh thần tới vũ khí tách họ ra.
Chuẩn bị cho sự gặp nhau của hai con người: một người yêu bạn gái như mạng và một người cuồng em gái.
Có ai ngờ rằng, họ không những không đánh nhau mà còn ngồi hàn huyên nói chuyện như huynh đệ lâu ngày không gặp, làm Vân Du không biết nên khóc hay nên cười.
Cũng chẳng ai ngờ rằng, đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm!
5.
Vũ Phong là một người bạn trai vô cùng tâm lí, anh thuộc làu làu những truyện mà cô thích, cả tên nam chính ngầu lòi.
- Ù uôi cái đôi này êu quá đi! All in love á há há! Đọc chắc gần chục lần rồi quá!
Anh ở bên cạnh đọc sách, nghe tới đó bỏ sách xuống, cau có: Em suốt ngày đọc ngôn lù không chán à? Tên Từ Vi Vũ nào đó đâu có đẹp trai đáng yêu như anh? Đọc rồi cũng phải chán chứ nhỉ?
Cô nheo nheo mắt, lè lưỡi chèo lái câu chuyện: Thế em suốt ngày dính lấy anh thì anh có chán không?
Vũ Phong nhổm dậy kéo cô vào lòng: Ai cho em chán anh?
6.
- Phải chú ý học hành nghe chưa? Còn gần chục năm học nữa đấy!
- Đừng có lơ đãng mà đánh mất bản thân!
- Ăn uống cho cẩn thận đàng hoàng vào, đủ chất đủ dinh dưỡng, cấm sụt đi cân nào!
- Đi ngủ sớm, đúng giờ, không có chat chit, viết truyện quá khuya biết không?
- Thể dục, tập gym, chạy bộ chăm chỉ vào. Giữ cho khỏe rồi cân đối mới giữ được chân đàn ông, hiểu chưa?
- Thỉnh thoảng nhớ ra phải gọi điện cho bố mẹ đấy!
- Cuối tuần đi đăng kí học thêm võ cho lên bậc đi!
...
...
Đó là 1/10 những gì Quân ca ca nhắc nhở Vân Du. Không thể giải thích nổi tại sao anh ý có thể nghĩ ra nhiều thế, hay đúng hơn, là lo lắng nhiều thế?
Anh ý quát lên: Tôi cuồng em gái, kệ tôi!
À, phải phải!
7.
Con gái khi yêu rất hay hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn. Ví dụ như Vân Du nhõng nhẽo ôm cổ anh: Anh có yêu em không?
Vũ Phong nhìn cô chán chê liền quay mặt sang chỗ khác, không thèm nói.
Cô bẹo má anh, bắt quay về phía mình, hỏi bằng được: Vũ Tuấn Phong! Em vừa hỏi anh có yêu em không? Hả?
Anh bực mình quát: Tôi ghét cô lắm, chẳng yêu thương gì đâu! Ghét lắm! Thế nên cô ngừng việc hỏi ngu đi!
Im lặng, không có một tiếng động.
Rõ ràng, từ khi yêu anh, Vân Du đã hâm hơn hẳn!