Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Nghi lại đưa Phó Dĩ Nghiên về nhà.
Thư ký được Phó Dĩ Nghiên cho ở lại sân bay để xử lý những việc tiếp theo, ngoài y ra cũng chỉ có một tài xế bên cạnh hắn, để tài xế chăm sóc cho hắn cũng không ổn.
Trình Nghi dìu hắn vào phòng ngủ —— tuy rằng y cảm thấy Phó Dĩ Nghiên chỉ bị thương ở tay, không cần dìu làm gì, thế nhưng không hiểu tại sao Phó Dĩ Nghiên cứ dựa vào người y, vì vậy y cũng chỉ có thể dìu hắn.
"À, anh có muốn uống nước không?" Trình Nghi hỏi Phó Dĩ Nghiên đang ngồi trên giường.
"Không, tôi muốn đi tắm." Phó Dĩ Nghiên nói.
Trình Nghi hơi do dự: "Nhưng bác sĩ nói thạch cao của anh không thể chạm nước."
Phó Dĩ Nghiên ngẩng đầu nhìn y, không nói gì.
"..." Trình Nghi dừng một chút rồi bảo, "Tôi giúp anh tắm vậy, anh ngồi đây một lát trước đi, tôi vào phòng tắm mở nước."
"Anh muốn tắm bồn hay tắm vòi sen?"
"Tắm vòi sen." Phó Dĩ Nghiên đáp.
Hắn rất ít khi lãng phí thời gian trong bồn tắm.
"OK, vậy anh chờ tôi chút."
Đầu tiên y mở tủ quần áo của Phó Dĩ Nghiên ra, sau đó hỏi: "Anh để đồ ngủ ở đâu vậy?"
"Ngăn thứ ba ở giữa."
"Ồ, vậy quần lót thì sao?"
"Ngăn thứ hai bên dưới."
"... Nhiều quá, tôi lấy đại một cái nhé?"
"Ừm."
"Khăn ở trong phòng tắm phải không?"
"Ừm."
Trình Nghi xếp toàn bộ quần áo Phó Dĩ Nghiên cần rồi đặt chúng lên cái giá trong phòng tắm, sau đó y chỉnh nhiệt độ nước, chỉnh xong thì quay trở lại nhìn Phó Dĩ Nghiên đang mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt có chút do dự.
"Đứng đó làm gì vậy? Giúp tôi cởi quần áo đi, tôi không tiện." Nói xong, Phó Dĩ Nghiên lắc nhẹ cánh tay bị thương của mình.
Trình Nghi đỡ trán, không hiểu tại sao y cứ có cảm giác là Phó Dĩ Nghiên đang dựa dẫm vào mình.
Nhưng y cũng biết hẳn là Phó Dĩ Nghiên lúc này chỉ bài xích và khinh thường y mà thôi, hắn không cần chiếm lợi của y làm gì, chắc là do hắn không tiện thật.
Nghĩ đến đây, Trình Nghi cũng không để tâm nữa, dù sao có chỗ nào trên người Phó Dĩ Nghiên mà y chưa từng thấy hay sờ qua đâu?
Y bước tới, nhẹ nhàng cởi áo khoác của hắn ra treo ở một bên, sau đó cúi đầu tháo thắt lưng giúp hắn. Đây là một hành động vô cùng mập mờ, không khí trong phòng vô cớ trở nên dày đặc. Song, Trình Nghi lại không nghĩ xa đến thế, y trong sáng hệt như một ông bố già đang xi tiểu cho con.
Nếu biết lúc này Trình Nghi đang nghĩ cái gì, phỏng chừng là Phó Dĩ Nghiên chỉ muốn bóp chết y phát một.
Thế nhưng, Phó Dĩ Nghiên cũng không để ý chuyện này, chẳng biết hắn nghĩ đến cái gì mà lại bất thình lình đứng dậy, bả vai đụng vào đầu Trình Nghi, y không kịp đề phòng nên đâm sầm vào lòng hắn. Bởi vì không giữ được thăng bằng nên sau vài cái lắc lư thì y đè lên Phó Dĩ Nghiên, hai người trực tiếp bật ngửa ra sau rồi cùng ngã xuống giường.
Cuối cùng, Trình Nghi đè lên Phó Dĩ Nghiên, khuôn mặt y đau nhức vì đập vào xương quai xanh và cơ ngực của hắn.
Chuyện này xảy ra đột ngột đến mức ngay cả Trình Nghi cũng sửng sốt mất hai giây, sau đó y vội vàng chống tay lên, nhấc thân thể dậy mà nhìn Phó Dĩ Nghiên đầy căng thẳng, sợ mình lại gây ra vết thương thứ hai trên cánh tay của hắn.
"Tay của anh có bị tôi đè lên không?" Trình Nghi lo lắng hỏi.
Hoàn toàn không nhận ra tư thế lúc này của cả hai quá trớn đến cỡ nào.
Bờ môi của y chỉ cách sống mũi của Phó Dĩ Nghiên vài cm, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, nếu lúc này có ai đó đứng nhìn từ xa thì sẽ tưởng chừng như bọn họ đang hôn nhau vậy.
Phó Dĩ Nghiên lẳng lặng nhìn y không đáp.
Trình Nghi ở ngược sáng cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi môi hồng hào đẹp đẽ kia.
Dường như có thể đưa hắn trở về cõi mộng hoa lệ đó ngay lập tức.
Thoạt nhìn có thể hôn rất tuyệt, hơn nữa, hắn ở trong mơ cũng xác nhận rằng đúng thật là... Hôn rất tuyệt.
"Sao anh không nói gì hết vậy? Bị tôi đụng vào thật hả?" Hồi lâu sau vẫn không thấy Phó Dĩ Nghiên trả lời, Trình Nghi càng thêm lo lắng.
"Không." Phó Dĩ Nghiên đáp.
"Không có là tốt rồi, anh cũng thật là, sao chẳng nói tiếng nào đã bất ngờ đứng lên vậy." Trình Nghi vừa nói vừa đứng dậy khỏi người Phó Dĩ Nghiên.
Thân thể ấm áp và mềm mại kia rút khỏi người hắn, Phó Dĩ Nghiên cảm thấy trên người mình có chút trống rỗng.
Sau khi đứng lên, Trình Nghi cẩn thận đỡ Phó Dĩ Nghiên dậy, giúp hắn tháo thắt lưng tiếp.
Tháo xong, y đưa Phó Dĩ Nghiên vào phòng tắm rồi cởi hết quần áo ra.
"Anh khoác tay lên vai tôi này, tôi sẽ cầm vòi hoa sen, anh chỉ cần cẩn thận để không bị ngã là được." Trình Nghi nói.
Trong quá trình giúp Phó Dĩ Nghiên tắm rửa, tuy Trình Nghi tuyên bố rằng mình đã rất quen thuộc với thân thể của hắn nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn khác.
Ở trước mặt y là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, đang ở thời điểm hấp dẫn nhất.
Khi chạm vào khối cơ bụng đó, Trình Nghi nảy sinh một chút lòng tham.
Chân của Phó Dĩ Nghiên vừa thẳng vừa dài, tỉ lệ cơ thể quá con mẹ nó tốt.
Mặc dù kiếp trước của y và Phó Dĩ Nghiên chỉ được xem như một cuộc hôn nhân thương mại nhưng Trình Nghi vẫn là nam giới (*), hiển nhiên y cũng sẽ bị sắc đẹp bắt giữ.
(*) Câu gốc là [但是程沂的性取向却也的确是男性], nếu dịch sát nghĩa sẽ là "xu hướng tính dục của Trình Nghi vẫn thật sự là nam giới", mình cảm thấy không đúng lắm nên edit chệch đi một chút, có gì mọi người cứ góp ý cho mình hen.
Thế nhưng, đợi đến khi y liếc mắt nhìn chỗ nào đó thì nhất thời tắt nắng.
Nếu đổi Phó Dĩ Nghiên thành một anh đẹp trai nào khác thì chắc y sẽ không cầm cự được, nhưng nghĩ đến Phó Dĩ Nghiên, nghĩ đến vô số cái buổi tối mà thắt lưng bị lăn qua lăn lại ở kiếp trước, y lập tức xìu luôn, không nắng nổi nữa.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc (*), không nói đến những chuyện khác, cho dù Phó Dĩ Nghiên có là người tốt vô song đi nữa cũng không được, sinh hoạt quá cao, nếu sống chung với hắn thì y sẽ không có ngày nào được yên ổn.
(*) Trong đạo Phật, "sắc" là vật chất, "không" là sự trống rỗng của vạn vật, không có bản chất nào là cố định vĩnh viễn. Tất cả sự vật, hiện tượng đều do nhân duyên hợp thành.
Vì vậy, nửa đầu đoạn đường Trình Nghi còn mơ hồ có chút bồn chồn, nửa sau thì trực tiếp giống như một nhà sư già đắc đạo, không hề có ham muốn gì mà giúp Phó Dĩ Nghiên tắm rửa, sau đó thay đồ ngủ cho hắn.
Loay hoay cả buổi trời, khó khăn lắm mới ra khỏi phòng tắm thì đã mười hai giờ đến nơi.
"Bác sĩ nói buổi tối anh còn phải uống một gói thuốc, để tôi đi rót nước cho anh." Dứt lời, Trình Nghi ra ngoài rót nước cho Phó Dĩ Nghiên, đồng thời lấy đủ lượng thuốc mà hắn cần phải uống, đặt thuốc và ly nước xuống trước mặt Phó Dĩ Nghiên.
Y cảm thấy mình cũng chăm sóc cho An An lúc ốm đến mức độ này.
Trình Nghi rất ghét uống thuốc. Trước kia y phải đến bệnh viện để khám bệnh dạ dày, sau khi bác sĩ kê thuốc xong thì y lại chẳng bao giờ uống, còn hùng hồn nói lý rằng: Bệnh dạ dày vốn là vấn đề ăn uống, thuốc này cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ cần chú ý chế độ ăn uống là được.
Khi ấy, Phó Dĩ Nghiên không thèm nghe lời bào chữa của y, ngày ba bữa đều theo dõi y uống thuốc, khoảng thời gian đó Trình Nghi cảm thấy u ám vô cùng, không ngừng than khổ.
Có điều Phó Dĩ Nghiên uống thuốc rất dứt khoát, chẳng hạn như bây giờ, hắn thẳng thừng nuốt cả chục viên thuốc trong một ngụm.
Thấy Phó Dĩ Nghiên uống thuốc xong, Trình Nghi cảm thấy mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Thế nhưng, để Phó Dĩ Nghiên ở nhà một mình cũng không tốt lắm, hắn di chuyển không tiện, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, lỡ có gì bất ngờ xảy ra thì toi. Vả lại, người ta bị thương cũng là do mình mà.
Vậy nên, sau khi dìu Phó Dĩ Nghiên nằm lên giường thì Trình Nghi hỏi: "Nhà anh có phòng dành cho khách không? Tôi sẽ ở lại đó một đêm trước, nếu buổi tối anh có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi tôi."
Phó Dĩ Nghiên nhìn y, hồi lâu không lên tiếng, lông mày đột nhiên khẽ cau lại, dường như có chút đau.
"Sao vậy?" Trình Nghi vội hỏi.
"Hơi đau." Phó Dĩ Nghiên nói.
"Có phải là do thạch cao chặt quá không?" Trình Nghi hỏi, y tiến lên nhìn kỹ cánh tay bị thương của Phó Dĩ Nghiên.
Y cũng từng nghe nói rằng một số người sẽ cảm thấy đau sau khi bó bột, có thể là do thạch cao quá chặt.
"Không, đau ở bên trong." Phó Dĩ Nghiên cau mày.
Trình Nghi nhất thời không biết phải làm gì.
Chuyện gì thế này, y không hiểu, tại sao lại đột nhiên đau.
Chẳng lẽ khi dược tính bốc hơi thì sẽ đau à?
"Vậy tôi thổi giúp anh nhé?" Trình Nghi đột nhiên ấm đầu lên hỏi.
Hỏi xong y lập tức hối hận, sao lại lấy cách dỗ cháu trai ra thế này, thổi thì có tác dụng quái gì đâu.
Trình Nghi đang định nói với Phó Dĩ Nghiên rằng y đùa ấy mà, chúng ta vẫn nên gọi hỏi bác sĩ xem là chuyện gì xảy ra đi. Tuy rằng bác sĩ trong bệnh viện đã tan ca từ lâu nhưng bác sĩ gia đình của Phó Dĩ Nghiên chắc chắn vẫn có thể liên hệ được, hơn nữa, Phó Dĩ Nghiên còn có cả đội ngũ y tế túc trực cả ngày mà.
Nhưng trước khi kịp nói ra những lời này thì y đã thấy Phó Dĩ Nghiên bất chợt nở nụ cười.
"Được." Phó Dĩ Nghiên nói.
Trình Nghi nhất thời không kịp phản ứng, được cái gì cơ?
Sau khi sửng sốt vài giây thì y mới phản ứng lại, ý của hắn là chuyện "thổi".
Trình Nghi: "..."
Được rồi, nếu Phó Dĩ Nghiên đã nói vậy.
Không ngờ tên nhóc mày rậm mắt to này lại tin ba cái thứ như thế.
Trình Nghi chỉ có thể cúi đầu thổi nhẹ vào cánh tay của Phó Dĩ Nghiên. Y không thổi trực tiếp vào thạch cao mà là thổi vào vị trí bên cạnh.
Y thổi được hai cái thì cảm thấy hơi ngu ngốc, bèn đứng dậy hỏi Phó Dĩ Nghiên: "Có đỡ hơn chút nào không? Nếu không thì..."
Nếu không thì hỏi bác sĩ đi.
Còn chưa nói xong đã bị Phó Dĩ Nghiên ngắt lời.
"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi." Phó Dĩ Nghiên nói.
Trình Nghi: "..."
Tôi cảm thấy như anh đang xem tôi là con lừa vậy.
Thế nhưng, trời đất bao la, bệnh nhân là nhất, Phó Dĩ Nghiên nói đỡ hơn thì Trình Nghi cũng chỉ có thể tiếp tục thổi.
Sau khi thổi được một lúc, dường như Phó Dĩ Nghiên đã đỡ hơn nhiều thật, mặt mày hắn cũng thoải mái hơn không ít.
Trình Nghi ngồi nhìn hắn một hồi, thấy trạng thái của hắn tốt hơn thì sang bên cạnh dọn dẹp phòng cho khách, dọn xong thì trở về nhìn Phó Dĩ Nghiên, chỉ thấy hắn lại cau mày, hẳn là bị đau nữa.
Y không thể rời đi vào lúc này được, căn bản là y cảm thấy tình huống này của Phó Dĩ Nghiên không thể rời khỏi người khác, vì vậy y chỉ đơn giản trông chừng ở bên cạnh Phó Dĩ Nghiên rồi chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là Trình Nghi nhớ rõ mình ngủ dựa vào giường, thế nhưng khi tỉnh dậy thì y đã nằm trên giường từ khi nào, Phó Dĩ Nghiên chân dài miên man nằm ở bên cạnh, y còn ôm chặt người ta như một cái gối.
Trình Nghi cảm thấy hơi xấu hổ, cũng may là hình như Phó Dĩ Nghiên ngủ rất sâu, y vô cùng cẩn thận rời giường mặc quần áo, sau đó xuống lầu làm bữa sáng.
Làm được một nửa thì cầu thang truyền đến tiếng động, Trình Nghi ngẩng đầu nhìn, là Phó Dĩ Nghiên đang đi xuống.
"Anh dậy rồi hả?" Trình Nghi nói, "Anh ngồi một lát đi, bữa sáng sẽ xong ngay."
Phó Dĩ Nghiên nghe lời ngồi ở phòng ăn, không bao lâu sau, Trình Nghi bưng ra hai chén cháo gà xé phay và hai đĩa đồ ăn kèm.
Cháo gà xé phay
"Kỹ năng nấu nướng của tôi tàm tạm thôi, anh ăn đỡ đi." Trình Nghi nói.
Phó Dĩ Nghiên lắc đầu, lại không lên tiếng, chỉ đặt bát cháo gà xé phay trước mặt, không nhanh không chậm húp cháo.
Hắn ở trong mơ cũng đã từng húp cháo Trình Nghi làm.
Mặc dù không phải là cháo gà xé phay, song chẳng hiểu tại sao hắn lại cảm thấy cả hai hương vị không khác gì nhau mấy —— không, không phải là hương vị, mà là cái loại cảm giác này.
Thừa dịp Phó Dĩ Nghiên đang húp cháo, Trình Nghi nói với hắn: "Hôm qua thật sự rất cảm ơn anh, nếu anh không đúng lúc cứu tôi thì chiếc máy tính bảng đó đã thật sự đập vào đầu tôi rồi, chuyện này tôi thiếu anh một ân tình rất lớn."
"Cậu không sao là tốt rồi." Nói xong, vẻ mặt của Phó Dĩ Nghiên đột nhiên trầm xuống, "Tôi sẽ điều tra những người đó thật kỹ càng, nhất định sẽ cho cậu một cái công đạo."
"Cứ dựa theo pháp luật là được, nên phán quyết cái gì thì phán quyết cái đó." Trình Nghi bảo.
Phó Dĩ Nghiên lại xoa xoa ấn đường, vẻ mặt của hắn có phần nghiêm túc: "Nếu những người trên mạng này vẫn muốn động thủ với cậu thì cũng khó mà đề phòng, để tôi bố trí cho cậu vài vệ sĩ. Nhà cậu đang ở cũng không an toàn đâu, tôi sẽ kêu người tìm vài nơi an toàn cho cậu, cậu cứ việc chọn một cái..."