Tôi Và Bạn Già Cùng Nhau Sống Lại

Chương 4: Chương 4: Mơ






Trình Nghi vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Ngụy Mân gửi cho mình một đống tin nhắn, tin mới nhất lại bảo y xem hotsearch đi.

Trình Nghi mở Weibo lên xem, phát hiện cả hai top hotsearch đều là mình.

#Nhóm luật sư của Phó thị đã kiện 31 người vì Trình Nghi#

#Một số blogger lên tiếng xin lỗi Trình Nghi#

Trình Nghi nhấp vào hotsearch này, nội dung về cơ bản cũng chính là tiêu đề, Phó thị gửi thư của luật sư cho 31 người nọ, bao gồm những người đăng video riêng tư, những doanh tiêu hào (*) bắt kịp dư luận, cùng với những người có phát ngôn cực kỳ xấu xa.

(*) Dùng để chỉ những người làm rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí.

Những doanh tiêu hào có mục đích xấu kia cùng @ Trình Nghi, cách một cái màn hình mà xin lỗi.

[Hay thật, giờ tôi còn dám nói gì nữa đây?]

[Không ngờ vị "thái tử" này lại có bản lĩnh như vậy, thành công chen chân nhanh như thế, hẳn là muốn lên ngôi rồi.]

[Mau giữ im lặng đi, thư của luật sư đến cảnh cáo bây giờ!]

[Sợ gì, tôi có mắng chửi cậu ta đâu, làm sao bịt miệng tôi được? Phó thị đỉnh thật đấy nhỉ, dốc hết sức lực để bảo vệ một kẻ thứ ba.]

[?? Tôi vẫn cảm thấy các bạn rất kỳ lạ, các bạn gọi đây là kẻ thứ ba sao?]

[Trên mạng đầy những đứa điên mà, miễn là bọn họ cảm thấy có lý thì nó sẽ có lý, làm gì quan tâm đến lẽ thường, bọn họ chỉ công nhận ý kiến của bản thân thôi. Bỏ ra ba phút xác định lập trường, lại dành ra ba tháng để ném đá bạn, chẳng phải chuyện đùa đâu.]

[Ôi, người đứng giữa (*) tuy đến muộn nhưng rốt cuộc cũng đã đến rồi.]

(*) Từ gốc là [理中客] – Được dùng như một danh từ để chỉ một người lý trí, đứng giữa hai phe khi tranh luận. (theo Baidu)

...

Nói chung, những lời nhận xét này tốt hơn nhiều so với hôm qua, ít nhất là những người này không dám xúc phạm hoặc công kích cá nhân nữa. Trình Nghi thử tìm kiếm, video ngày hôm qua cũng đã biến mất hoàn toàn.

Khả năng hành động của Phó Dĩ Nghiên vẫn trước sau như một.

Tắt Weibo, Trình Nghi không để ý đến chuyện này nữa. Bắt đầu từ hôm nay, y phải chia một phút ra làm hai để dùng, lịch trình cũng bị y tận dụng sắp xếp cho đầy ắp tất cả mọi thứ.

Y ra ngoài chạy lịch trình khắp nơi, bận rộn cả ngày, cuối cùng đến gần tối mới có thời gian tới bệnh viện thăm Tô Túc của mình.

Đây là khoảng thời gian được y đặc biệt dành riêng ra, Trình Nghi về nhà làm vài món ăn cho Tô Túc trước, sau đó đặt vào hộp giữ nhiệt rồi lái xe đến bệnh viện.

Khi y đến, Tô Túc đang dựa vào giường bệnh đọc sách, còn hộ lý (*) mà Trình Nghi thuê thì đang ngồi bên cạnh để tiện chăm sóc cho cô bất cứ lúc nào.

(*) Từ gốc là [护工]: Đây không phải nhân viên của bệnh viện, thường là do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.

Cô gái mười chín tuổi lẳng lặng dựa vào trước cửa sổ, thân hình nhỏ gầy lõm vào khăn trải giường và gối đầu, trông càng có vẻ nhỏ nhắn mảnh mai hơn. Tóc nằm rải rác trên bờ vai của cô, một vài lọn thì rơi trên ngực và cuốn sách, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt yên tĩnh dịu dàng.

Giá trị nhan sắc của Trình Hoài Lễ rất cao, người hâm mộ vì nhan sắc của cậu chiếm hơn phân nửa, thật ra điều này rõ ràng cho thấy gen nhà họ Tô rất tốt. Bố mẹ nuôi của Trình Nghi có ngoại hình nổi bật vô cùng, Tô Túc lớn lên hoàn toàn dựa vào những ưu điểm của họ, Trình Hoài Lễ cũng phải bị lép vế khi đứng trước mặt cô.

Trình Nghi đã từng cho rằng y và Tô Túc không hổ là anh em, một đôi trai xinh gái đẹp, bây giờ nghĩ đến thì đúng thật là trùng hợp.

"Túc Túc." Trình Nghi gọi một tiếng khi vừa bước vào cửa.

Cô gái nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hai mắt lập tức sáng ngời, cô vội vàng đóng sách lại bỏ qua một bên, giòn giã hô lớn: "Anh!"

Trình Nghi lộ ra một nụ cười dịu dàng và thoải mái nhất từ khi sống lại đến giờ, y bước nhanh tới trước mặt Tô Túc, xoa xoa mái tóc của cô, cười hỏi: "Hai hôm nay thế nào rồi?"

"Tất cả đều tốt lắm, chỉ có em hơi nhớ anh thôi." Ánh mắt của Tô Túc cứ nhìn chằm chằm vào Trình Nghi, sau đó mới luyến tiếc dời đi chỗ khác.

"Cô gái ngốc." Trình Nghi nhéo nhéo mặt cô, sau đó đặt hộp giữ nhiệt mình mang theo lên bàn bên cạnh, y nói, "Anh mang đồ ăn đến cho em này."

Nói xong, y bày đồ ăn ra trước mặt Tô Túc, thế nhưng sau một hồi lâu Tô Túc vẫn không hề động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Nghi.

"Ngơ ngác cái gì đó, em mau ăn đi cho nóng." Trình Nghi bảo.

Tô Túc cầm đũa lên, xong vẫn không nhúc nhích như cũ, hồi lâu sau cô đột nhiên nói: "Anh à, mình có thể ngưng điều trị không."

Nụ cười của Trình Nghi nhất thời đông lại, y cong ngón tay gõ lên trán Tô Túc một cái, nhỏ giọng bảo: "Nói bậy bạ gì vậy, nếu có thể trị thì tại sao phải ngưng điều trị hả? Đây cũng chẳng phải tiền mất tật mang gì, nếu chữa khỏi là có thể sống khỏe rồi, chuyện này thì có gì không tốt?"

Có một số bệnh, sau khi điều trị thì chỉ khổ nhọc mà sống thêm vài năm đau đớn, ví dụ như bệnh ung thư của Trình Nghi. Nếu là vậy, y sẽ tôn trọng lựa chọn của em gái mình, giống như cái cách mà bạn bè và người thân tôn trọng lựa chọn của y vào thời điểm đó.

Thế nhưng, có một số bệnh thật sự có thể mua được mạng sống bằng tiền, ví dụ như bệnh bạch cầu, lại ví dụ như bệnh tim của Tô Túc.

Tô Túc nghe Trình Nghi nói mà hai mắt đỏ hoe: "... Nhưng em không muốn anh tiêu số tiền này."

Trong giọng nói của cô gái ngốc này còn mang theo sự nghẹn ngào nồng đậm.

Lần này khiến cho Trình Nghi hoảng sợ phát khóc, y vội vã ôm Tô Túc vào lòng: "Làm sao vậy? Em nhìn thấy cái gì sao?"

Đúng rồi, lúc này y mới nhớ đến hai cái hotsearch đó.

Chắc là bị Tô Túc nhìn thấy rồi.

"Vì bệnh của em mà anh phải hy sinh hôn sự của mình... Quên đi, tại sao anh còn bị cư dân mạng ném đá nữa, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?"

Trình Nghi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy cuốn sách bị Tô Túc đặt sang một bên, trên trang bìa là bốn chữ (*) "Đám Đông" lớn.

(*) Từ gốc là [乌合之众] nên mình giữ nguyên bốn chữ.

Trình Nghi: "..."

Y buồn cười vỗ vỗ đầu em gái: "Em cũng đọc sách về đám đông rồi đấy thôi, em nên biết rằng tập thể sẽ không nói đạo lý, một khi tham gia đám đông thì bạo lực đã ẩn trong đó rồi, bọn họ không nhận ra sự tàn nhẫn và dân trí thấp của mình đâu, vậy thì chúng ta so đo với bọn họ làm gì?"

Trình Nghi rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Tô Túc: "Được rồi, đừng khóc nữa, anh không để bụng những người này đâu, trong lòng anh chỉ có em thôi, em phải vui vẻ thì anh mới yên tâm được."

"Anh thật sự không buồn sao?" Tô Túc ngẩng đầu nhìn y.

"Thật sự không buồn." Trình Nghi nói xong, y cầm món trứng hấp sữa (*) trên bàn lên múc một muỗng, đưa đến bên miệng Tô Túc, "Em ăn một miếng đi? Ngon lắm đó."

(*) [蛋羹]: Savory steamed egg custard, mình không biết dịch sao cho đúng...



Tô Túc nghe lời, há miệng ăn món trứng hấp sữa.

Ở cạnh Tô Túc trong bệnh viện đến mười giờ, Trình Nghi mới tạm biệt Tô Túc vẫn còn lưu luyến rồi trở về nhà.

Chạy tới chạy lui cả buổi trời, dù thân thể này còn thanh niên cường tráng đi nữa thì cũng có phần quá tải, vì vậy, tắm rửa xong thì y dính đầu lên gối ngủ ngay lập tức.

Trình Nghi thanh thản trong lòng, không có suy nghĩ gì phiền não, một đêm không mộng.

Thế nhưng, tình huống của Phó Dĩ Nghiên ở bên kia lại hoàn toàn tương phản.

Đêm nay hắn ngủ vô cùng không yên giấc.

Hắn mơ thấy dường như mình đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn bày vài món bữa sáng đơn giản nhưng ấm áp, còn có một người ngồi đối diện.

Một người đàn ông thoạt nhìn hẳn là ngoài ba mươi tuổi, y mặc một chiếc áo khoác lông cừu dày màu xanh xám, đeo một cặp kính gọng vàng giản dị, trông rất dịu dàng tao nhã.

Tuy người đàn ông này không còn như một thanh niên đôi mươi, thế nhưng y vẫn có thể được gọi là mỹ nhân, làn da đẹp, lộ ra mùi hương êm dịu lắng đọng trong xương tuỷ theo năm tháng.

Mà dáng vẻ của người này mang lại cho Phó Dĩ Nghiên một cảm giác quen thuộc rất mạnh mẽ.

Phó Dĩ Nghiên gần như đã nghĩ đến Trình Nghi ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng Trình Nghi chỉ mới hai mươi mốt tuổi, y cực kỳ giống người đàn ông này, song lại cũng rất khác.

Nhưng Phó Dĩ Nghiên có cảm giác đó chính là Trình Nghi.

Trong khi hắn vẫn đang nghĩ ngợi thì người đối diện đã gắp một chiếc bánh bao cuộn hấp (*) từ chén của mình sang chén của hắn.

(*) [花卷]: Mandarin roll, mình không tìm thấy tên tiếng Việt nên thả cái ảnh ở đây ;_;



Sau đó, hắn thấy người nọ nói một cách tự nhiên: "Em ăn không hết."

Phó Dĩ Nghiên mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, ngay cả khi thái độ tự nhiên của người đối diện lại vô cớ khiến hắn cảm thấy mềm lòng đi nữa, hắn vẫn không muốn ăn cái bánh bao cuộn hấp này.

Thế nhưng, thân thể trong mơ không hề nằm trong tầm kiểm soát của hắn, vì vậy hắn nhìn thấy bản thân gắp cái bánh lên, cắn hai ba ngụm là hết.

Thấy hắn ăn xong rồi, người đàn ông dường như mới hài lòng đứng lên, y nói: "Vậy anh rửa chén đi, đúng rồi... Anh để mấy tờ câu đối Tết mới mua hôm qua ở đâu thế?"

"Trong phòng làm việc của em." Phó Dĩ Nghiên nghe thấy chính mình nói vậy.

Đối mặt với một người nghe lời người nọ như thế, hắn tự hỏi không biết mình có mơ thấy bản thân trở thành người khác hay không, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không thể bảo gì nghe đó với người khác như vậy.

Người đàn ông gật đầu bảo: "Em lên viết câu đối Tết đây, anh rửa chén đi."

Người nọ vừa định đi thì lại bị "mình" kéo về, hắn nghe thấy bản thân nói: "Không được, chờ tôi lên cùng."

"Anh là học sinh tiểu học hả, sao còn phải chờ tới chờ lui vậy." Người đàn ông dường như có phần hết cách, song y cũng không nói gì nữa, bước theo hắn vào nhà bếp.

Phó Dĩ Nghiên nhìn thấy "chính mình" bước đến trước bồn rửa, mang găng tay vào mà rửa chén vô cùng nghiêm túc. Có thể nhận ra mình ở trong mơ không rửa chén thường xuyên, hắn rửa rất có nề nếp, lại mang theo sự cầu kỳ kỹ tính của bản thân mà rửa rất nhiều lần, rửa từng cái chén một cho thật sạch sẽ.

Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động rất khẽ phía sau lưng mình.

Hắn quay đầu lại, thấy người nọ mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ở tầng trên cùng chuẩn bị ăn.

Phó Dĩ Nghiên bất chợt cau mày, hắn bước lên cầm lấy hộp sữa chua trong tay, nói: "Buổi sáng không ăn được."

"Anh nói một tuần có thể ăn hai hộp mà." Người nọ cố gắng lý sự.

"Nhưng bây giờ đang là buổi sáng, em cũng mới vừa ăn sáng xong, lại muốn đau dạ dày sao?" Phó Dĩ Nghiên nghe thấy giọng của mình trầm xuống.

"Được rồi được rồi, em không nói lại anh." Người đàn ông giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.

Phó Dĩ Nghiên lại mở tủ lạnh lấy một chai sữa tươi, cho vào một cái ấm nhỏ đun nóng, sau đó rót ra ly đưa cho người nọ.

"Uống cái này." Hắn nghe thấy mình bảo.

Người đàn ông nhận lấy ly sữa nóng một cách không vui, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, y hả hê nhướng mày: "Vậy anh phải rửa thêm một cái ấm với một cái ly đấy."

"Chính mình" không nói gì, chỉ xoay người tiếp tục rửa chén, để cho người đàn ông ở quầy bar uống sữa xong xuôi.

Đợi đến khi hắn rửa chén xong, hai người cùng nhau lên lầu hai, đi vào phòng làm việc mà bọn họ đã đề cập trước đó.

Trong lúc đi lên lầu, Phó Dĩ Nghiên cũng quan sát nơi này một chút. Đây là một biệt thự nhỏ hai tầng, đối với người bình thường thì nó được coi là xa hoa sang trọng, nhưng trên thực tế thì nó còn kém xa nơi ở của Phó Dĩ Nghiên.

Thế nhưng, qua lớp gạch tráng men trên hành lang, hắn lại có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dạng của "chính mình" đúng thật là chính mình.

Chẳng qua là thoạt nhìn có vẻ hơn bốn mươi tuổi.

Chẳng lẽ hắn mơ thấy mình với Trình Nghi của mười mấy năm sau à?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì hai người đã bước vào phòng làm việc.

Phòng làm việc này rất lớn, thế nhưng không gian không hề bị trống trải, bởi vì bên trong được xếp rất nhiều sách. Những cuốn sách này có dấu vết đã đọc qua, hơn nữa còn khá sâu, một số cuốn hiển nhiên đã ố vàng cũ kỹ, có thể nhìn ra là chúng không được xuất bản nữa, song vẫn được đặt cẩn thận trong tủ kính. Trong không khí dường như còn có mùi mực thoang thoảng như có như không.

Đúng như những lời chính mình đã nói trong giấc mơ, câu đối Tết được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng —— chính là trên bàn làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.