*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4.
Hai người quen nhau vào năm năm trước ở Đại học Nam Khai.
Lúc ấy hai nhân vật phong lưu nhất ở Đại học Nam Khai chính là Bạch Phàn khoa thiết kế và Cố Kiều khoa tiếng Trung.
Một người khí chất lãnh khốc, mặt mày tinh xảo, một người lưu manh, ngũ quan tuấn lãng.
Đặc biệt bởi hai người thân là hot boy của khoa nên thậm chí không ngờ còn làm tình địch của nhau, chuyện này càng làm cho giữa hai người có thêm không ít đề tài buôn dưa lê.
Chuyện bắt đầu vào một buổi tối cuối tuần.
Lúc ấy Cố Kiều và một người bạn học đi chơi bóng về, đang định quay về kí túc xá, ai ngờ lại khéo như vậy, gặp được hoa hậu giảng đường đang nói chuyện với Bạch Phàn bên đường.
Vốn Cố Kiều không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng không có ý gì với hoa hậu giảng đường cả, nhưng người bạn bên cạnh lại đưa vai huých hắn một cái.
“Cố Kiều, kia không phải là người phụ nữ của mày đấy à? Bị người khác nẫng tay trên rồi?”
Lời này làm cho Cố Kiều biến sắc ngay lập tức, hắn là người lòng tự trọng cao, cũng trọng thể diện, tức khắc lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cầm quả bóng rổ trong tay lên, hắn ném thật mạnh về phía mặt Bạch Phàn.
Mặt Bạch Phàn xuất hiện một vòng xanh tím ngay nơi mắt.
Cố Kiều đi tới, oai phong lẫm liệt, giày chơi bóng màu trắng đạp lên người Bạch Phàn một cái, vóc dáng một mét chín nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt ngập tràn sự kiêu ngạo bất tuân: “Chán sống rồi phải không, phụ nữ của ông đây cậu cũng dám động tới.”
Bạch Phàn đánh giá hắn, lùi lại phía sau một bước, ném một chồng sách trên tay xuống bãi cỏ, cậu bề ngoài tinh xảo, động tác giơ tay nhấc chân cũng rất văn nhã, nhưng khi đánh nhau lại thô cuồng mười phần.
Cái chân dài của cậu đá tới, Cố Kiều nhất thời bị cậu đá tới sững sờ, suýt chút nữa đã ngã xuống dưới đất.
Bạch Phàn giơ ngón giữa ra, cười lạnh một tiếng: “Fuck you.”
Câu này lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ, cả hai đánh nhau túi bụi cậu một quyền tôi một cước ngay bên đường.
Các bạn học xung quanh đều không cản lại được.
Hoa hậu giảng đường khuyên người này rồi lại khuyên người kia, thậm chí còn muốn bước tới cản hai người lại, cũng không biết là bị một đấm của ai đánh tới, máu mũi chảy thành sông, nước mắt chảy ròng ròng, được đưa vào phòng y tế.
Một trận kia, thực ra hai người cũng không đánh quá lâu, bảo vệ nghe thông báo liền cầm gậy ngăn giữa hai người, đưa vào phòng hiệu trưởng, bị đánh dấu một lỗi nặng.
Đến lúc này, trò khôi hài giữa hai người mới hạ màn.
Nhưng nghiệt duyên của cả hai mới vừa chỉ bắt đầu.
Thân là hai trụ cột chính của câu lạc bộ Tae Kwon Do và câu lạc bộ nhu đạo, hai người bắt đầu dùng danh nghĩ giao lưu, cùng nhau tạo nên một môi trường vườn trường tốt đẹp để luận bàn với nhau.
Khoảng thời gian kia, hai câu lạc bộ khổ không nói nên lời, cả trường cũng bị họ làm cho chướng khí mịt mù.
Vốn mọi người cho rằng cả hai vẫn sẽ cứ đánh nhau mãi như thế cho tới tận lúc tốt nghiệp, ai ngờ hai người không ngờ lại đánh nhau đánh cả lên giường, trở thành một đôi cẩu phu phu.
Chuyện này làm cho sinh viên Đại học Nam Khai đội ơn vô hạn, ngày nào cũng thắp hương cho họ, cảm ơn hai tên đại ma vương này đã thu thập lẫn nhau.
Khoảng thời gian này, không ai không biết tới đôi nam nam kì lạ kia, không ai không hiểu, thậm chí còn có người cược xem họ có thể ở bên nhau bao lâu.
Tốt nghiệp từ trước tới giờ vẫn luôn là mùa chia tay, Cố Kiều và Bạch Phàn cũng không thể chạy thoát nổi.
Sau khi xác nhận quan hệ một năm, hai người chia tay.
Không ai biết nguyên nhân, chỉ biết khi chia tay, họ hung hăng đánh nhau một trận, sau đó cả hai đều vào bệnh viện.
Sau khi xuất viện, một người ra nước ngoài du học, một người ở lại trong nước.
Không còn gặp lại nhau nữa.
Cố Kiều lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, đưa lên môi, lại dùng bật lửa châm thuốc.
Ngọn lửa đỏ tươi vừa mới sáng lên, thuốc đã bị Bạch Phàn cướp mất, ngậm trong miệng mình.
Cố Kiều nói: “Trên điếu thuốc này có dính nước miếng của anh.”
Bạch Phàn thiếu chút nữa đã sặc khói thuốc mà chết.
Trầm mặt hút xong điếu thuốc này, Bạch Phàn đưa tay hung hăng ấn thật mạnh đầu thuốc xuống gạt tàn.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Cố Kiều nhìn xung quanh: “Anh đói bụng rồi, gọi vài món ăn trước đã.”
Hắn đưa tay lên gọi phục vụ tới, gọi một đĩa cơm gà sốt cam, lại gọi cho mình một đĩa mì xào thăn bò cay, cuối cùng còn gọi một món điểm tâm ngọt dùng sau khi ăn.
(Gà sốt cam & mì xào thăn bò cay)
Chờ phục vụ đi rồi, Cố Kiều mới nhìn về phía Bạch Phàn: “Khẩu vị không thay đổi chứ?”
Thần sắc Bạch Phàn hơi phức tạp, nhưng vẫn lắc đầu: “Không thay đổi.”
Hồi hai người vừa mới xác nhận quan hệ, rất thích hẹn hò đi ăn ở một nhà hàng phong cách Hong Kong ngoài trường học với nhau, Bạch Phàn thích ăn đồ ngọt, thích nhất là món cơm gà sốt cam này.
Nhớ có một lần khi ăn được một nửa, lại vô cùng xui xẻo nhìn thấy hoa hậu giảng đường kia cũng vào nhà hàng ăn, Cố Kiều liền kéo Bạch Phàn trốn xuống dưới bàn, trong không gian nhỏ hẹp dưới bàn ăn, ngập tràn mùi thanh ngọt của cam.
“Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này cơ à.” Bạch Phàn nhịn không được cười rộ lên, ngũ quan hơi lạnh lùng liền trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Cố Kiều đáp: “Đương nhiên rồi, sau này anh vừa mới ngửi thấy mùi cam đã muốn làm – em.”
Bạch Phàn:…
Đồ ăn trên bàn.
Không khí nơi này thật là quỷ dị, phục vụ đặt món điểm tâm ngọt cuối cùng xuống, rời đi ngay lập tức.
Cố Kiều hít sâu một hơi.
Trong khoang mũi ngập tràn hương thơm mát của cam.
Hắn nhìn Bạch Phàn, ánh mắt ý vị thâm trường: “Bây giờ cũng vậy.”
Bạch Phàn cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó, Cố Kiều lại nhét dĩa vào trong tay cậu, bĩu môi: “Đút anh.”
“… Cái gì?”
Cố Kiều chỉ vào miệng mình: “Đút anh ăn đi.”
Bạch Phàn nén giận: “Anh lặp lại lần nữa thử xem.”
“Đút anh đút anh đút anh đút anh đút anh đút anh đút anh đút anh…”
Bạch Phàn quả thực rất muốn dùng dĩa trong tay chọc thủng đầu Cố Kiều.
Cố Kiều nói: “Vợ đút cho chồng không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Bạch Phàn âm dương quái khí: “Tôi đánh anh liệt nửa người trước, sau đó đút cho anh ăn, anh thấy thế nào?”
Cố Kiều chỉ chỉ di động: “Ghi âm.”
Bạch Phàn lập tức đút một dĩa mì vào trong miệng hắn, cười âm trầm, “Ăn ngon không, hả, chồng!”
Cố Kiều đáp: “Anh không ăn cái này, anh muốn ăn món của em cơ.”
Bạch Phàn ngạc nhiên: “Không phải anh không ăn đồ ngọt sao?”
Cố Kiều nói: “Anh dù sao cũng phải ăn món đó – em tự tìm một cái cớ đi.”
Bạch Phàn trầm mặc buông dao dĩa trong tay mình xuống, nhìn Cố Kiều: “Anh đang nói đùa phải không.”
Cố Kiều nói: “Cứ xem xét kĩ đi, có hứng thú quay lại ăn cỏ cũ với anh không?”
Bạch Phàn thong thả ung dung: “Tôi cảm thấy tôi hẳn được coi là ngựa tốt.”
Cố Kiều mặt dày vô sỉ: “Nhưng cọng cỏ anh đây cũng không kém mà, không tìm được cọng thứ hai nào khác đâu.”
Bạch Phàn căn bản ba năm rồi cũng không quên được Cố Kiều, đừng thấy cậu vóc dáng cao to, bề ngoài đẹp mắt mà nhầm, trên thực tế cậu là người ngây thơ không chịu nổi.
Mối tình đầu của cậu, nụ hôn đầu tiên của cậu, đêm – đầu tiên của cậu, phàm là lần đầu tiên, tất cả đều cho Cố Kiều hết.
Người này như một vết sẹo dưới đáy lòng cậu, không thể nào xóa nhòa nổi.
Bạch Phàn nói: “Vậy…”
Cậu vừa mới mở miệng, Cố Kiều đã thuận thế leo lên: “Đừng vậy viếc gì cả, ngay bây giờ luôn đi.”
Bạch Phàn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Cố Kiều đã rướn người sang từ bên kia bàn ăn, ngón tay rắn chắc hữu lực giữ chặt gáy cậu, không cho phép cậu từ chối.
Ngay sau đó, một nụ hôn thô bạo rơi xuống.
5.
Hai người vứt bỏ một bàn thức ăn ngon, lên xe lái về nhà Cố Kiều.
Bạch Phàn vừa mới về nước, chưa kịp thu dọn đồ đạc, nhà chỉ có bốn bức tường, có thể nói là ngay cả một cái giường cũng không có.
Nhưng Cố Kiều thì lại khác, hắn đã làm việc ở thành phố này ba năm rồi, hơn nữa khoảng thời gian trước cũng đã bỏ tiền ra mua nhà.
Coi như là cũng đã có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình trong thành phố này.
Hai người vừa mới vào nhà, Cố Kiều đã “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, Bạch Phàn bị hắn đặt trên cửa, toàn thân bị Cố Kiều giam trong lòng.
Cố Kiều cúi đầu, ngậm môi Bạch Phàn, gặm cắn thô bạo.
Môi Bạch Phàn đã bị hắn gặm ra máu ướt át, hai người chỉ cảm thấy không khí bốn phía ấm lên, dưỡng khí hô hấp trở nên sền sệt, Bạch Phàn rất nhanh đã không thể thở nổi, chỉ có thể há miệng dán lên môi Cố Kiều giành lại dưỡng khí từ khoang miệng hắn.
Rất mau, Cố Kiều đã hôn Bạch Phàn tới váng đầu hoa mắt, hắn ngang ngược cởi áo sơ mi trên người Bạch Phàn, lộ ra làn da – trắng mịn – như ngọc.
Cơ thể cậu rắn chắc có lực, bởi nguyên nhân tập võ lâu ngày nên cơ bắp trên người rất đẹp, đường cong lưu sướng, ngập tràn sức sống.
Cố Kiều chen người vào giữa hai chân Bạch Phàn, áo sơ mi trên người đối phương đã bị hắn kéo hẳn xuống.
Đang lúc hắn chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, bỗng lại cảm thấy ngực đau đớn, thiếu chút nữa đã không thể thở nổi, chỉ có thể bị buộc phải buông Bạch Phàn ra, lùi lại phía sau một bước.
Bạch Phàn vẫn còn thở phì phò, môi đỏ thắm, sáng ánh nước, nhưng trong mắt đã ngập tràn khiêu khích.
Cố Kiều xoa xoa ngực, ánh mắt có phần bất đắc dĩ: “Lại nữa à?”
“Nói nhảm ít thôi.” Bạch Phàn đã thủ sẵn tư thế, “Đánh một trận rồi mới lên giường!”
Cố Kiều hỏi: “Quy tắc cũ?”
“Quy tắc cũ.”
Bạch Phàn vừa dứt lời, Cố Kiều đã quét chân một cái bước tới.
Hai người tức khắc lăn thành một cục, lăn lộn trái phải trong phòng ngủ nhỏ hẹp.
Phòng ngủ thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu rên, cuối cùng chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Bạch Phàn ngã mạnh xuống giường, đôi tay bị Cố Kiều bắt chéo ra sau lưng, không thể động đậy nổi.
Cố Kiều cưỡi trên người cậu, khom lưng cắn tai cậu: “Sao nào, có cho thao không?”
Bạch Phàn quay mặt hôn hắn.
Ba năm trước.
Cố Kiều và Bạch Phàn xác định quan hệ thế nào, người ngoài không biết, chỉ có hai người họ là rõ.
Thực ra lúc ấy, quan hệ tình địch mọi người đồn thổi, cũng không phải là thật.
Hoa hậu giảng đường đúng là đã từng làm trò tỏ tình với Cố Kiều trước mặt mọi người, nhưng cũng qua lại gần gũi với Bạch Phàn.
Lúc ấy Cố Kiều tuy rằng không có hứng thú với hoa hậu giảng đường nhưng được một đại mỹ nữ, còn là nhân vật cấp bậc hoa hậu giảng đường theo đuổi, có nói thế nào, cũng là cực kì thỏa mãn tâm tình hư vinh nên cũng không từ chối thẳng thừng.
Bạch Phàn thỉnh thoảng ngẫu nhiên cũng gặp hoa hậu giảng đường vài lần, tuy không hề có quan hệ thực chất gì nhưng hiển nhiên mọi người đều thích thêm mắm dặm muối, bịa đặt câu chuyện.
Dần dần, dưới tình huống cả hai đều không biết, quan hệ tình địch cứ vậy bị mọi người cho là thật.
Quan hệ này chuyển biến, là do một lần hiểu lầm.
Hôm đó hoa hậu giảng đường tìm tới Cố Kiều, mong rằng hắn đừng đánh nhau với người khác vì cô nữa.
Cố Kiều lúc ấy thiếu chút nữa đã giơ ngón giữa lên với hoa hậu giảng đường, hắn đã vứt chuyện này ra sau đầu từ lâu rồi.
Nhưng không hiểu sao, Bạch Phàn đi ngang qua lại trùng hợp nhìn thấy một màn này, Cố Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Phàn đã xông lên ấn hắn xuống đất hôn.
Lúc ấy Cố Kiều sợ ngây người.
Đầu óc lộn xộn, không kịp nghĩ gì cả, nắm tay đã vung lên theo thói quen.
Hai người hung hăng đánh nhau một trận trong khu dạy học.
Một trận này, không ai hạ thủ lưu tình, cuối cùng cả hai đều mặt mũi bầm dập vào phòng y tế.
Lại hôn nhau.
Quan hệ bất tri bất giác cứ thế được xác lập.
Nhưng cả hai đều tâm cao khí ngạo không ai chịu ở dưới, vậy thì tiếp tục đánh, ai thắng thì được ở trên.
Cố Kiều hôm đó dùng sức bú mẹ, ấn cứng Bạch Phàn nằm trên giường không động đậy nổi, thao tới là sảng khoái.
Lần thứ hai lên giường, cả hai lại thêm một trận đánh nữa.
Nói cũng lạ, ngày thường cả hai đánh nhau, phần thắng của hai bên là năm năm, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt xác định vị trí công thụ thì Cố Kiều lại thắng lợi trăm phần trăm.
Cố Kiều lúc ấy đã đoán, Bạch Phàn chắc chắn đã nhường mình.
Bạch Phàn từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, gan lớn, ngạo khí, nhưng da mặt lại mỏng, nội tâm dịu dàng cực kì.
Cậu thích Cố Kiều, cái gì cũng có thể cho hắn hết, không giữ lại một thứ gì cho mình cả.
Lần này ôn lại chuyện cũ, hai người ôm nhau, tựa như quay về ba năm trước, đều vô cùng quen thuộc cơ thể của nhau.
Cả hai đại chiến ba trăm hiệp, tận đến lúc ngón tay ngón chân cũng đều mệt tới mức không muốn động đậy nữa mới nằm nghỉ trên giường.
Cố Kiều nhìn Bạch Phàn dựa lại gần mình nhắm nghiền mắt, bộ dáng mơ màng sắp ngủ, không khỏi lại thật gần, hôn lên môi cậu một cái.
Lông mi Bạch Phàn hơi giật giật, tai hơi đỏ lên.
Cố Kiều ôm cậu, sờ soạng tìm một điếu thuốc trên tủ đầu giường ngậm vào miệng, ngón tay thì lướt trên da thịt tinh tế của Bạch Phàn.
Hắn không nhịn được phải cảm thán: “Vẫn là thao – em sảng khoái.”
Lời này vừa cất lên, Cố Kiều cảm thấy cơ thể của người trong lòng cứng đờ lại ngay tức khắc.
Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng thôi xong, Bạch Phàn đã giơ nắm tay vung về phía này, ngay giữa cằm hắn.
“Anh con mẹ nó đồ khốn nạn!”
Bạch Phàn đỏ bừng mắt, xốc chăn lên, mặc kệ cơ thể vẫn còn đang – trần – truồng – của mình, đùi phải vừa nhấc lên, đã đá về phía Cố Kiều.
“Ông đây bị anh đá còn thủ thân như ngọc vì anh ba năm, anh đồ khốn này có phải đã thay mấy trăm người yêu cũ rồi không!”
Cố Kiều tự biết đuối lý, bị cậu đánh cho nhe răng trợn mắt, cũng không rảnh tay kịp xoa chỗ đau trên người, mắt thấy Bạch Phàn rơm rớm nước mắt, hắn vội đưa tay ra bắt lấy mắt cá chân của đối phương: “Phàn Phàn, em nghe anh nói trước đã.”
“Nói cái cc nhà anh!” Bạch Phàn lại giơ một chân lên, đạp cho Cố Kiều ngã nhào.
Bạch Phàn càng nghĩ càng thấy giận, càng nghĩ càng tủi thân.
Cậu cảm thấy lúc trước mình bị người ta đá, giờ còn mỏi mắt chờ mong – bị – thao, ngàn dặm đưa cúc – hoa, đúng là ti tiện không chịu nổi.
Nhìn Cố Kiều, Bạch Phàn cảm thấy cơn lửa giận lại bùng lên.
Cậu vội đứng lên, không màng cúc – hoa của mình vẫn còn nóng rát đau đớn, định tròng tạm cái quần – sịp lên người rồi khom lưng cầm quần áo của mình lên chuẩn bị mặc rồi chạy lấy người.
Cố Kiều sao có thể để cậu đi, lập tức phi thân bám dính trên người cậu, làm Bạch Phàn bị ngã gục xuống đất.
Bạch Phàn giận dữ, nhấc chân lên đá, lại bịch bịch đánh nhau lăn lộn thành một cục với Cố Kiều.
Cố Kiều mới đầu còn đỡ vài cái, nhưng thế công của Bạch Phàn vừa mạnh lại hung, hắn bị đánh trúng mấy quyền, liền ngao ngao kêu đau.
Cố Kiều cuối cùng cũng bị lửa giận của đối phương lây sang, hắn cứng đầu cứng cổ, bắt đầu không thèm quan tâm tới bất kì chuyện gì nữa, đánh trả lại.
Nhưng hai người vừa nãy còn đang ôm nhau tình chàng ý thiếp, vừa mới nóng bỏng xong, lúc này chỉ một lời không hợp đã đánh nhau, đều chưa kịp mặc quần áo.
Chỉ thấy trong phòng ngủ song điểu tề phi*, hiện trường thật là hùng vĩ.
(* song điểu tề phi: hai con chim cùng bay, trong trường hợp này là chỉ 2 bạn vẫn còn thả rông trym đánh nhau =))