Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

Chương 22: Chương 22








Từ lúc Danh Yển bệnh đến bây giờ, cậu cảm giác đại boss càng ngày càng gần gũi thân mật với cậu hơn nữa. Ôm tới ôm lui đến ngủ cũng phải ôm cậu vào lòng. Danh Yển luôn muốn tránh xa hắn một chút, nhưng đáng ghét ở chổ cho dù có tốn hết sức lực để đẩy hắn ra cũng không một chút nhúc nhích, làm cho Danh Yển tức đến phồng má.

Kết quả sau ba ngày ở lại biệt thự, cậu đã mặc kệ số phận. Thích thì cho hắn ôm, chán rồi thì tự động sẽ không đối hoài đến cậu nữa.

Tần Thương trêu chọc nhóc này đến nghiện, càng được nước lấn tới, kiếm cớ ôm cậu vào lòng ngực động tay động chân sờ hết chỗ này đến chỗ nọ, đến khi thấy cậu mặt đỏ tai hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn mới thoã mãn dừng tay.

Tiểu hôn phu của hắn đúng là không ai có thể so sánh được, xinh đẹp đáng yêu, da dẻ nõn nà, sờ tay vào thích vô cùng. Là một bé ngoan, Danh Yển rất thích ăn uống nên dáng người cũng không gầy giống như người khác mà là khắp nơi toàn thịt mềm, ôm vào lòng ngực thoã mãn vô cùng. Tần Thương mỗi lần ôm cậu vào ngực đều không muốn buông ra.

Ba người Lục Tử Tự nhìn hành động của đại ca mà không ngừng khinh bỉ. Lúc trước còn bày sắc mặt với người ta, bây giờ thì lại dính lấy cứ như gã háo sắc. Cuộc sống mạt thế đã khó khăn thế này mà còn bắt bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào ân ái đến mù mắt này.

Đúng là tra tấn, thật là ác độc không gì bằng!!!

Đến khi Danh Yển hoàn toàn khỏi bệnh, năm người mới bắt đầu lên đường trở về Chu Bắc.

Khi đi vì muốn ghé qua Nam Lân tìm kiếm Danh Yển nên nhóm người Tần Thương với đi đường vòng. Lúc về bọn họ lựa chọn một con đường khác ngắn hơn, chỉ cần đi qua hai thành phố lớn và một thành phố nhỏ là về đến Chu Bắc.

Trên đường về này, sẽ đi qua một căn cứ có diện tích nhỏ tên là Lam Sâm, có khoảng 1000 người ở đây.

Tần Thương vừa bóc vỏ nho cho Danh Yển vừa bàn bạc tuyến đường với bọn họ. Danh Yển muốn tự mình lột vỏ ăn nhưng bị Tần Thương giành lấy, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe sau đó chờ Tần Thương đút nho cho.

Bị Tần Thương cưng chiều đến bây giờ làm cậu cũng xin lười, nhưng trong lòng vẫn thầm cảm thấy vui vẻ nho nhỏ, còn rất hưởng thụ.

Danh Yển hoàn toàn quên mất ý định trốn tránh Tần Thương lúc đầu, quên mất lúc trước cậu còn cảm thấy hai người con trai dính lấy nhau trông thật kỳ lạ. Bây giờ chỉ còn cảm giác hạnh phúc ỷ lại vào Tần Thương, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

Đây cũng chính là ý định của Tần Thương, để cho bảo bối nhỏ ỷ lại vào hắn, trong mắt chỉ có hắn, và sẽ không bao giờ có ý định bỏ trốn được nữa. Hắn nhìn Danh Yển nho nhỏ ngồi cạnh bên, trong mắt đều là cưng chiều.

Ngay cả Danh Yển cũng không nhận ra, bây giờ trong lòng cậu không ai có thể tốt hơn Tần Thương hết. Tần Thương cũng không nhận ra, tình cảm của hắn đối với Danh Yển đã vượt qua mức độ của sự chiếm hữu.

Cả hai người trong cuộc bọn họ đều không biết bản thân đã thích đối phương từ lúc nào. Nhưng theo bản năng, cả hai đều muốn ở gần đối phương, sẽ cảm thấy thoã mãn khi đối phương vui vẻ, sẽ lo lắng khi đối phương bị thương.

Đây có lẽ chính là tình yêu!!!

____________

Đoàn xe muốn về đến Chu Bắc chắc chắn phải đi qua căn cứ Lam Sâm.

Căn cứ này nằm trong một huyện nhỏ, trước mạt thế chuyên sản xuất lương thực nên thức ăn bên trong dồi giàu vô cùng. Tuy nhiên, cơ sở hạ tầng tại đây không quá kiên cố. Thường xuyên bị zombie bên trong thành phố kéo đến bao vây tấn công.

Người đứng đầu căn cứ lại không muốn di chuyển căn cứ đi nơi khác nên người bên trong càng lúc càng ít, đa phần họ đều kết thành nhóm mà đi tìm căn cứ khác an toàn hơn.

Đến bây giờ, bên trong chỉ còn khoảng 500 người, nhưng đa phần là người bình thường, chỉ một phần nhỏ còn lại là có dị năng.

Lúc trước thông qua việc đọc truyện, tác giả cũng có nhắc tới, công thụ chính cũng từng đến đây. Không may gặp phải zombie bao vây căn cứ, do tính tình chính trực thích cứu giúp người khác, công chính cùng đồng đội dốc sức cứu người bên trong căn cứ thoát khỏi zombie.

Cũng tại căn cứ này, thụ chính có trong tay tài liệu quan trọng liên quan đến vaccine ngăn ngừa virus zombie, nhưng tác giả không nhắc tới là do tự cậu ta nghiên cứu thành hay có được từ tay người khác.

Danh Yển còn chưa đọc đến đoạn quá trình thụ chính tại sao lại có phần tài liệu đấy thì cậu xuyên qua đây luôn rồi.

Danh Yển quay sang hỏi Tần Thương:

" Vậy chúng ta có đi vào bên trong căn cứ Lam Sâm hay không" - Nói thật Danh Yển không muốn lắm, không biết tại sao, cậu không muốn Tần Thương gặp lại Bạch Sa.

Tần Thương vuốt mái tóc mềm mại của cậu trả lời:

" Phải xem tình hình như thế nào, lúc ấy mới có thể quyết định được".

Sau đó hắn kéo cậu lại gần, nhéo nhéo eo mềm của cậu, tiếp lời: " Ngoan, ngủ một chút đi, nhìn xem chỉ mới bệnh có vài ngày mà thịt cũng mất tích luôn rồi".

Danh Yển bĩu môi nhưng cũng ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn ngủ một giấc, bây giờ cũng không còn cảm giác ngại ngùng nữa. Cậu còn vô tư điều chỉnh cơ thể để lựa chọn một vị trí thoải mái mà thoã mãn say giấc.

Tần Thương cưng chiều hôn hôn gò má sữa của cậu. Mọi người trong xe cũng bắt đầu nhỏ giọng hơn.

Lúc đi cảm giác trôi qua rất lâu, nhưng đường về thì thời gian chớp mắt vụt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.