Từ khi
bỏ việc ở đài phát thanh , Bạch Thuần Khiết hoàn toàn vùi đầu vào hạng mục
thành phố A , lúc này đây là lần đầu tiên cô chăm chỉ làm việc . Quay trở về
cơm chưa , cô liền chui đầu vào bàn làm việc xem ít tài liệu , đó cũng không
phải công việc trong phạm vi của cô , nhưng cô cũng muốn biết rằng , chỉ có như
vậy mới thắng tên Tào Học Kim kia.
“ Xem
những tài liệu nên ngồi ghế trước cửa sổ.” Vừa vào cửa đã thấy bộ dáng Bạch
Thuần Khiết chịu khó , Lục Cảnh Hàng tạm thời đảm đương 1 chút làm trợ lý rót
chén nước cho cô.
“ Tôi
cũng không phải là tổng giám đốc , vậy ghế kia tôi cũng không dám ngồi.” Nói
xong , cô chỉ về chi tiết nhỏ trong tài liệu hỏi : “ Có ý gì đây ?”
“ Bây
giờ là thời gian nghỉ ngơi , em không cần bóc lột nhân viên .”
“ Đừng
nói như vậy , thân là trợ lý nhỏ như em sao có thể lóc lột Lục tổng giám đốc
anh chứ !”
“ Thì
tự bóc lột bản thân.” Lục Cảnh Hàng kéo qua cái ghế ngồi bên cạnh Bạch Thuần
Khiết : “ Sự việc này còn lo lắng gì nữa?”
“ Chỉ
là em muốn hưởng thụ chút quá trình lo lắng một chút .”
“ Chẳng
phải chuyện này quan trọng hơn là kết quả sao , đừng tự hành hạ bản thân ,
những lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ.” Đem chén nước đưa cho cô : “ Không nên từ bỏ
ở đài phát thanh.”
Bạch
Thuần Khiết uống nước miếng buông cái chén hỏi : “ Không phải anh lần trước anh
bảo em nghỉ việc , sao bây giờ còn tiếc nuối cái gì hả?”
“ Trước
khi làm ở đài phát thanh , em có thể chơi trò giải trí . dù sao bây giờ ở công
ty cũng buồn mà.”
“ Không
ngờ anh lại nghĩ muốn chế giễu , đúng không?”
“ Có
một chút thôi mà.”
Vài
ngày rồi hai người không nói chuyện nhiều với nhau , nhìn chung Bạch Thuần
Khiết cũng làm cho người ta đỡ đau đầu khi thấy cô tích cực , nhìn bộ dáng mặt
nghiêng đang mặc sức suy nghĩ tương lai vui vẻ : “ Lục Cảnh Hàng , em cảm thấy
được tình yêu văn phòng chỉ cho phép quan phóng hoả không được cũng không cho
dân chúng đốt đèn , cho nên em quyết định ….”
“ Chia
tay ?”
“ Xí .”
Bạch Thuần Khiết lườm anh 1 cái , biết lựa thời điển nói giỡn hay không nói
giỡn , : “ Em quyết định sau khi công việc thành công ở hạng mục thành phố A sẽ
từ chức.”
Thật
không ngờ cô lại nói câu này , mày Lục Cảnh Hàng lập tức nhăn lên , vẻ mặt khó
chịu : “ Sao lại bỏ việc ?”
“ Đương
nhiên không phải , nguyên nhân chủ yếu …” Trò chuyện giấc mộng của mình , Bạch
Thuần Khiết ngượng ngùng , cô nhăn nhó mà nói : “ Thật ra em muốn bắt đầu mở
cửa hàng thú nuôi , anh cũng biết em thích chó mà.”
Không
nói lời nào , ánh mắt chân tình nhìn về phía kia , khoé miệng Lục Cảnh Hàng hơi
hơi giương lên : “ Thật không ngờ em lại có ý tưởng này.”
Nghe
lời này có chút khó chịu , Bạch Thuần Khiết cố ý nhắc lại chuyện xưa : “ Đúng ,
em đây đăng kí thi đại học phải nhờ người khác có lý tưởng giúp đỡ chọn hộ !
Hay là mình mở quán bán lý tưởng !”
Lục
Cảnh Hàng nở nụ cười , đưa tay cưng chiều đặt trên đầu cô : “ Tốt , anh có thể
làm nhân viên .”
Chuyện
vừa đổi chủ đề đang được duy trì , ánh mắt Bạch Thuần Khiết lập tức trợn mắt
lên : “ Thế phải xem tâm tình của bà chủ này đã .”
“ Bây
giờ anh đây đang cầu nguyện cho em ngày nào cũng có tâm trạng tốt.”
“ Ai du
, Lục tổng dẻo miệng ghê !”
“
Cảm ơn khích lệ.”
Hai
người vốn chưa nói chuyện xong , thì bị Liễu Chi Nhã gọi điện thoại cắt ngang .
Nói
thật , cuộc điện thoại này cũng không khiến Bạch Thuần Khiết kinh ngạc , lúc
trước Hàn Nghi Tĩnh nói cho mình biết , cho nên cô đoán lúc này Liễu Chi Nhã
tìm cô để dự sinh nhật . Nhưng khi nói chuyện trong điện thoại , tâm lương Bạch
Thuần Khiết chỉ còn 1 nửa .
“ Tiểu
Khiết , di động Nghi Tĩnh không gọi được , nó ở công ty à ?”
Không
có trả lời ngay , lúc đầu Bạch Thuần Khiết ra hiệu động tác rời khỏi Lục Cảnh
Hàng , sau đó bước nhanh đến phòng làm việc : “ Không có số điện thoại ở văn
phòng cô ấy à?”
“ Không
có.” Giọng điệu Liễu Chi Nhã có chút già nua , có lẽ thời gian này cô bị chuyện
tình hai con gái gây sức ép lao lực quá độ.
“ Tôi
đi xem .” Bước đi thong thả tới văn phòng Hàn Nghi Tĩnh , đang định gõ cửa ,
trợ lý của Hàn Nghi Tĩnh mở cửa đi ra , Bạch Thuần Khiết ngăn cô lại hỏi : “
Quản lý Hàn đâu?”
Trợ lý
lắc đầu : “ Lúc ăn cơm quản lý Hàn đau dạ dày vô cùng , đã đi đến bệnh viện
khám rồi .”
Giọng
nói của trợ lý không lớn nhưng rõ , Liễu Chi Nhã không cần nghe Bạch Thuần
Khiết kể lại cũng đã nghe rõ đầu dây nói chuyện , trong bụng áy náy , cô do dự
mà nói ra 1 câu đề nghị nguy hiểm : “ Tiểu Khiết , con có thể vì mẹ làm 1
chuyện ? Ta biết yêu cầu của ta hơi vô lý , nhưng …. Coi như là vì người mẹ đã
mang thai vất vả 10 tháng được không?”
Điều
cần nói đã nói ra , Bạch Thuần Khiết hiển nhiên cảm giác câu kế tiếp có nhiều
người tủi thân .
Giọng
nói bên đầu dây Liễu Chi Nhã run rẩy : “ Tiểu Khiết , dạ dày Nghi Tĩnh bởi vì
say rượu mà hư hại , trước kia nó chưa bao giờ uống rượu , bây giờ …. Ta biết
con yêu Cảnh Hàng , nhưng Nghi Tĩnh rất yêu cậu ta , ở nước ngoài , ta thấy
tình yêu của nó lớn dần , bây giờ sao ta có thể trơ mắt nhìn nó bị tổn thương
….. Có lẽ lúc này con đang cảm thấy ta thiên vị Nghi Tĩnh , nhưng con cũng nên
biết , là bởi vì ta , người mẹ sinh ra con , Nghi Tĩnh mới có 1 gia đình không
toàn vẹn.” Chính miệng mình thừa nhận là kẻ thứ 3 với con gái , từ trước tới
nay lần đầu tiên Liễu Chi Nhã cảm giác được tội ác của mình không được thoải
mái.
Lúc
người khác chỉ trích bà , bà có thể bỏ ngoài tai tự nguyện làm lá chắn , nhưng
giờ phút này đầu kia điện thoại chính là Bạch Thuần Khiết , con gái bà sinh ra
, căn bản bà không có thể diện nói câu chuyện mù quáng đầy tội lỗi của mình .
Hiện tại Liễu Chi Nhã hoàn toàn biến thành tội nhân , 1 tội nhân đã thông suốt
.
“ Tiểu
Khiết , coi như là báo đáp mang thai 10 tháng của ta , chia tay Lục Cảnh Hàng
được không , ta sẽ tìm cho con 1 người bạn trai khác quan tâm con.”
Bạch
Thuần Khiết bế tắc tại chỗ không lên tiếng , cô nằm mơ cũng không nghĩ tới ,
loại này ngay cả phim truyền hình cũng sẽ không dùng tình tiết khếch trương này
diễn tả cuộc sống chân thật của mình.
“ Tiểu
Khiết , con vẫn còn nghe chứ ?”
“ …”
Đang nghe , thay mẹ trả nợ cảm động như vậy , sao tôi lại không tiếp thu chứ ?”
“ Tiểu
Khiết , con có thể hiểu ta sao?”
“ Tôi
không hiểu , tôi nghĩ là người khác cũng sẽ không lý giải .” Trái tim quặn đau
làm cho Bạch Thuần Khiết cắn chặt răng , trong lòng cô đặc biệt đấu tranh mà
gọi Liễu Chi Nhã một tiếng : “ Mẹ.”
“ Điện
thoại đầu dây không có trả lời , yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe
thấy.
“
Nếu như hôm nay là tôi đi bệnh viện , bà sẽ vì tôi làm cái gì ? Bà cảm thấy bản
thân thiếu nợ cô ấy rất nhiều , vậy còn tôi ? Bà có thể nhìn cô ấy lớn lên ,
vậy còn tôi ? Bà cảm thấy chính bà phá hoại gia đình đầy đủ vốn có của cô ấy ,
đồng thời bà không phát hiện tự tay bà đem gia đình đầy đủ của chúng ta đánh vỡ
sao? Bà chen vào cuộc sống mẹ cô ấy , nhưng chính bà cũng làm thương tổn ba tôi
! Trước kia tôi không đứng ở vị trí lo lắng của bà , tôi cũng không cần bà có
thể đứng ở khía cạnh của tôi quan sát sát cuộc sống của tôi , nhưng tôi xin bà
, có thể đừng đem hai chữ “ Người mẹ” mơ hồ trước mặt con gái ? Bây giờ tôi
hoàn toàn không biết người mẹ là nghĩa là gì . Thật xin lỗi , buổi chiều tôi
còn có việc , nói tới đây thôi , thay tôi hỏi thăm sức khoẻ quản lý Hàn.”
Ngón
tay cắt đứt kết nối , vẫn ấn , ngón tay ấn đến trắng bệch . Bạch Thuần Khiết ,
đừng yếu ớt như vậy , nơi này là chỗ làm việc , không được cảm xúc quá mà rơi
nước mắt !
Ngửa
đầu hai giây , cô cứng rắn mỉm cười đi hướng phòng trà , phất tay chào hỏi mỗi
khi chạm mặt đồng sự .
Một
cuộc sống sẽ đem chúng ta chạm trổ thành 1 bộ dáng , làm tất cả xảy ra biến hoá
nghiêng trời lệch đất , cuộc sống lại đem chúng ta thành bộ dáng khác , quá
trình có lẽ rất khó khăn , nhưng cuối cùng kết quả cũng không phải là không
xong , ít nhất chúng ta có thể học được cách chịu đựng tính khó khăn đó.