Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 46: Chương 46




Lộp bộp , đem hành lý dừng trước cánh cửa quen thuộc , Bạch Thuần Khiết không lập tức ấn chuông cửa , bây giờ tâm tình cô thấp thỏm , cô sợ trong chốc lát nhìn thấy không phải ba Bạch và dì Tần như lúc đầu , mà là hai khuôn mặt tiều tuỵ . Tiếp tục dự không dám ấn chuông cửa , rốt cuộc , cô đợi cho ông trời phái Thiên sứ đại tỷ tới giúp mình ấn chuông .

Căn nhà mà Lục Cảnh Hàng trước kia ở xuất hiện hình ảnh người con gái kinh điển , bả đầu tuỳ ý bung lên , tóc mai rũ xuống , quần áo rộng thùng thình co dãn được mặc trên người có chút lay động . Chị gặp vẻ mặt Bạch Thuần Khiết khó khăn , có lòng tốt tiếp cận hỏi : “ Có phải không tìm được chuông cửa nhà này à?” Nói xong , chị đưa tay giúp Bạch Thuần Khiết ấn chuông cửa , hai con mắt híp thành vòm cầu vồng : “ Lúc tôi mới vừa đến , tìm mãi mới thấy chuông nhà chú này .”

Không nói gì , Bạch Thuần Khiết sững sờ ở tại chỗ muốn nói cảm ơn nhưng không nói nên lời . Hàng xóm này cũng quá “ Người hiền lành hiểu ý.”

Chị chớp chớp mắt thoạt nhìn dường như Bạch Thuần Khiết đang thẹn thùng : “Chị với chú nhà này rất giống nhau , có phải chị chính là Thuần Khiết đại tỷ trong truyền thuyết à ?”

Biết đến tên của mình , xem qua quan hệ hai nhà cũng không tồi. Lễ phép nở nụ cười , Bạch Thuần Khiết gật đầu : “ Đúng.”

“ Cuối cùng nhìn thấy tiên , hạnh ngộ hạnh ngộ .”

Chị ấy là cá sao .. còn tiên…. Từ này không thích hợp lắm . nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn vươn tay nắm chặt bạn tốt kia.

“ Em ở lại nhà rồi hả?” Chỉ vào hành lý trên mặt đất : “ Vậy thì tốt quá , về sau không có việc gì tới nhà của em chơi nhé , em gọi là Chân Nghi Giai.”

Không đợi Bạch Thuần Khiết trả lời , cánh cửa nhà mình đột ngột mở toang . Người mở cửa chính là ông Bạch , không tiều tuỵ như Bạch Thuần Khiết tưởng , nhưng thật sự ông ấy rất gầy.

Nhờ Chân Nghi Giai mở cửa hộ , thật có nhãn lực mà phất tay : “ Chú Bạch , các người mau vào nói chuyện đi , hôm nay cháu không lên giờ học , nên không cần nhờ chú trông con mèo ngốc , làm phiền chú.”

“ Được.”

Rốt cuộc cũng gặp được ông Bạch , cuối cùng đã về tới nhà mình , Bạch Thuần Khiết lại chẳng biết vì sao mà bắt đầu mất tự nhiên , đứng ở cánh cửa không đổi giầy , quá 3 giây : “ Mèo ngốc là cái gì?”

Ông Bạch nhếch miệng cười nói : “ Đứa bé đối diện tên là Dưỡng Miêu.”

“ …” Thật sự là tên rất hay . Cô khom người thay dép lê , nhìn xung quanh trong phòng , vẫn sạch sẽ như trước , Bạch Thuần Khiết xác định được dì Tần cũng không thất vọng bỏ rơi ba bạch : “ Dì Tần đi mua thức ăn ạ ?”

“ Ừh , chắc sắp vê rồi.”

Trong phòng lại im lặng , thật kì lạ . Cuối cùng không có cách nào nhẫn nại nữa . Bạch Thuần Khiết giống cô giáo chuẩn bị ‘giáo huấn’ như ông Bạch hồi trẻ: “ Ba Bạch ! Không nên đuổi con đi đến thành phố A ! Thật không đem con làm người một nhà , mọi chuyện đều gạt người !”

Ông Bạch không nói , ánh mắt nhu hoà nhìn con gái mình .

Bạch Thuần Khiết càng không vui , hai mắt trừng lớn : “ Nhìn cái gì vậy , ba không biết xấu hổ nhìn con sao?”

“ Được rồi , chẳng phải mọi chuyện giờ đã giải quyết rồi sao.” Mang theo nụ cười , ông Bạch mở miệng : “ Đã là quá khứ , công ty không còn , đối với người 1 nhà chúng ta chẳng phải đều tốt sao , ba đều suy nghĩ cẩn thận cho dù công ty không phá sản , ba còn chỉ có thể làm vài năm nữa !” Đi đến trước mặt Bạch Thuần Khiết , ông Bạch so với trước kia càng thêm yêu quý vỗ bả vai cô : “ Bây giờ con mới là sự nghiệp của ba .”

Nhíu mi : “ Ba có ý gì ?”

“ Cho con một nơi chốn tốt.”

“ …” Không biết nên nói gì , Bạch Thuần Khiết giật mình , trong đầu lại toát lên một người tên Lục Cảnh Hàng – Lục Cảnh Hàng : “ Việc này , con tự biết chuyện của mình , lần này về nhà không phải là ba gả con ra bên ngoài đó chứ ?”

“ Đúng rồi , lần này con trở về phải …”

Lời còn chưa dứt , dì Tần xách túi to túi nhỏ mở cửa vào nhà , ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thuần Khiết mấy tháng không gặp , lúc này sợ ngây người , vài giây sau mới hoàn hồn lớn tiếng kêu tên cô : “ Tiểu Khiết trở về cũng không nói cho chúng ta 1 tiếng !”

Cái nhìn kia đối diện , Bạch Thuần Khiết mới phát hiện , so với ông Bạch thì dì Tần còn gầy hơn : “ Thế nào , nói cho dì biết để dì nấu thêm đồ ăn à ?”

“ Đương nhiên phải nhiều hơn vài món !” Dì Tần kích động vứt túi to nhỏ xuống mà đem cô kéo vào trong lòng ngực , trong nháy mắt đó cho tới này Bạch Thuần Khiết cái loại tâm tình bất công đã tan thành mây khói.

Như vậy thì Thượng đế quả thật có mắt , Liễu Chi Nhã không thể cho cô ấm áp , ít nhất dì Tần đã bổ sung thêm . .

“ Ba Bạch , chuyện trước đây của con , ba đừng quan tâm , ba thiếu nợ dì Tần , chừng nào ba giả hết nợ đây?” Lôi kéo tay dì Tần , Bạch Thuần Khiết chỉ vào ngón áp út của bà : “ Bây giờ điều hiện có hạn , kim cương mua nhỏ 1 chút đi.”

Bất ngờ bị con gái đề nghị , ông Bạch tỉnh mộng , ý của nó muốn ông kết hôn ?

Dì Tần nhìn Bạch Thuần Khiết , nhiều năm như vậy cho tới giờ bà chưa đề cập qua chuyện hôn nhân , không phải bà không nghĩ , đó là vì bà sợ làm tổn thương Bạch Thuần Khiết , cho dù hai người có đôi khi là tình cảm chị em , như bà rất cẩn thận đem nguyện vọng này giữ ở trong lòng.

Nhìn hai người đang ngẩn ngơ , Bạch Thuần Khiết không kiên nhẫn mà dựng đứng lông mày : “ Không phải con đã từng nói chuyện phiếm tiết mục chuyện tình yêu ở đài truyền hình sao? Tóm lại , hai người mau chóng thành hôn ngay ! Người già không hết hôn , tiểu nhân như con đây mới không biết xấu hổ.”

Ánh mắt ẩm đạm nhìn xuống dưới , cô giống như đã bắt đầu tưởng nhớ . Con … đang làm cái gì ?

***

“ Hắt xì –“ Thành phố C thay đổi thời tiết , nhiệt độ tối hôm qua giảm xuống còn 15 độ , Lục Cảnh Hàng không cẩn thận bị cảm lạnh . So bệnh trạng nhỏ với anh , Tiểu Tiện Viên còn nghiêm trọng hơn , tiểu tử kia hình như biết Bạch Thuần Khiết quay về thành phố A , cảm thấy như mình bị vứt bỏ lui ở góc tường không chịu ăn uống.

Dùng sữa cho chó lại lãng phí , không có biện pháp nuôi nó , Lục Cảnh Hàng đành mặc quần áo nắm Tiểu Tiện Viên đến bác sĩ thú y.

“ Không có gì trở ngại , chỉ bị cảm giống anh thôi.”

Lục Cảnh Hàng ngẩng đầu nhìn mắt bác sĩ thú ý nói chuyện rất có phong cách Bạch Thuần Khiết : “ Muốn dùng tiêm sao?”

Áo dài trắng khoát tay : “ Nơi này chúng tôi không dùng thuốc tiêm.”

“ Anh cảm thấy tôi vì mình mà hỏi?”

Buông tay cười , áo dài trắng cho Tiểu Tiện Viên treo lên điếu bình , sau đó có lòng tốt nhắc nhở anh : “ Đối diện đường cái phòng khám bệnh không phải có bác sĩ thú y à ?”

“ Cảm ơn.” Cảm lạnh không cần truyền nước , nhưng trong nhà lại không có thuốc cảm . “ Tôi sẽ trở lại trong vòng 10 phút.”

“ Tiên sinh.” Áo dài trắng mặc kệ , gọi Lục Cảnh Hàng lại : “ Giao tiền đã.”

Hiểu được anh ta lo lắng , Lục Cảnh Hàng giao tiền thuốc men Tiểu Tiện Viên , sau đó rời khỏi viện thú y. Lúc xuyên qua đường cái , Cảnh Hàng nghĩ đến đều tại Bạch Thuần Khiết , cô nuôi dưỡng con chó lang thang này , nuôi lâu như vậy cũng chưa cho rằng là sủng vật.

Nhấc chân muốn vào phòng khám bệnh , người đàn ông phía sau đưa tay đánh bả vai anh . Người xa lạ sẽ không chào hỏi như vậy . Gặp lại vẻ mặt cười Cố Trữ , Lục Cảnh Hàng lẽ phép hỏi.

“ Ốm à ?”

“ Cảm lạnh chút thôi .”

“ Đúng là đáng thương , muốn tôi cùng anh truyền nước biển sao?”

Cười lạnh nói , Lục Cảnh Hàng hãnh diện cười : “ Không cần phiền đến cậu.”

“ Được rồi.” Buông tay , Cố Trữ nói vào chuyện chính : “ Bạch Thuần Khiết có gọi điện được không ?”

Ánh mắt híp lại nhìn anh : “ Có chuyện gì sao?”

“ Cũng không có gì , muốn liên lạc một chút thôi.” Cố ý nói hàm ý , Cố Trữ mở to mắt quan sát biểu tình biến đổi Lục Cảnh Hàng , song làm cho anh có chút thất vọng , nếu so với con Joker thì mặt con Joker thật sự không thích hợp làm đối tượng quan sát.

“ Cô ấy quay về thành phố A rồi.”

“ Ôi chao , thế mà không nói với tôi đột nhiên về nhà?”

“ Có thể cô ấy cảm thấy được không cần báo cáo hành tung với người không quen như cậu.”

“ …” Cố Trữ nhẫn nhịn cười , hôm nay được mở mắt , nhìn thấy trạng thái công kích siêu nhẫn nại Lục Cảnh Hàng . Quyết định xem xét một lần , anh bắt đầu tám nhảm mà nói : “ Đột nhiên về nhà thế này , điện thoại không gọi được , có phải hai người các anh cãi nhau không ?”

“ Không cần cậu quan tâm.”

“ Lục tổng , đừng keo kiệt thế chứ , người đàn ông chân chính là dám tiết lộ cho tình địch của mình.”

Khó chịu , là bởi vì bị cảm lạnh nên hai mí mắt nặng nề mà trả lời : “ Ngại quá , tôi trong tưởng tượng với anh là chân chính như vậy .”

Rốt cuộc nhịn không được , Cố Trữ cười bạo ra tiếng : “ Quên đi quên đi , không thèm cãi nhau với anh nữa , anh đi mua thuốc trước đi , về sau tôi có chuyện muốn giải thích với anh.”

Trong mắt toát đến 1 tia tò mò , Lục Cảnh Hàng sải bước vào phòng khám mua thuốc rồi một lần nữa đứng trước mặt Cố Trữ .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.